Chương 26: Ánh sáng hoàng hôn
[…]
Hai ngày dần trôi qua, mọi công tác chuẩn bị thay mắt cho Hy Nhân đã hoàn tất. Giờ chỉ việc đợi thôi .
"Ba người họ đã ở trong đó cả nửa ngày rồi. Chắc không sao chứ ?" Vân Yên lo lắng hỏi.
Vừa dứt lời, cửa phòng đã mở ra, Trần Phong bước ra, nhẹ nhàng nháy mắt với mấy nàng. Các nàng hiểu ý, lập tức ùa vào như ong vỡ tổ.
Trong phòng, Hy Nhân đang ngồi bên mép giường lớn. Tử Vân đang ngồi điều tức phía trong. Thấy cảnh này, chúng nữ dần nhẹ bước chân lại, giữ không gian yên tĩnh.
"Hy tỷ, thế nào rồi ?" Thiên Bình nhẹ giọng, ngồi xuống cạnh Hy Nhân, tay hai nàng nắm nhau.
"A..." một tiếng kinh ngạc cực nhỏ từ Trần Phong thốt ra. Giờ hắn mới để ý. Tất cả nữ nhân của hắn đều lấy Hy Nhân gọi tỷ. Dù Tử Vân mới tới mấy ngày thôi. Nhưng cũng chỉ xưng mỗi Hy Nhân là tỷ. Vân Yên, Thiên Bình nhập phòng trước, nhưng vẫn xưng nàng một tiếng: tỷ.
Nhớ đến tính cách hiền diệu, không bao giờ tranh của nàng. Hắn nghĩ thầm :
"Có lẽ là do thế đi !"
"Đáng lẽ là cần vài tháng để thích ứng, nhưng nhờ có Dạ Vẫn mới nhanh như vậy. Đợi một hai canh giờ nữa là được !" Hy Nhân lại nói nhiều rồi, chắc hẳn nàng đang rất vui.
"Dạ Vẫn ?" chúng nữ đồng thanh, quay sang nhìn Trần Phong.
Cười khổ một tí, hắn lôi Dạ Vẫn đang hú hí trong tinh thần ra. Nhìn cái bóng dáng trơn láng kia. Chắn chắn lại không mặc đồ. Hắn cũng mặc kệ rồi. Bất lực a. Về cơ bản thì nàng cũng đang giúp hắn ru luyện a.
Nhìn bóng ảnh thướt tha, nhưng đen kịt trước mặt, chúng nữ hơi nghi hoặc.
Chưa đợi các nàng hiểu. Bóng ảnh đã lại biến mất, chỉ để lại hai câu nói, một cho Trần Phong, một cho chúng nữ :
"Trần Phong c·hết tiệt, lão nương đang cùng chủ nhân đến đoạn cao trào, ngài con dám phá !"
"Xin chào các tỷ muội, ta tên Dạ Vẫn, là đao của chủ nhân !"
Trần Phong nghe được, lắc đầu ngao ngán. Nàng vẫn vậy a. Xưng hô loạn hết cả lên.
Thấy chúng nữ vẫn còn tò mò, hắn đành ngồi xuống mà giải thích nghi hoặc.
" Chắc có lẽ nên đóng cho nàng một dấu ấn để bảo đảm !"
Nhớ đến chuyện của Vân Phàm, hắn đành đem chuyện này ra, bàn bạc với các nàng. Không ai phản đối, đều mong chờ được khắc ấn, ngay cả Thiên An sợ đau cũng kiên quyết làm. Nghe đến cảm giác của Hóa thần kỳ Tử Vân còn bị như vậy, các nàng sợ a.
Ba canh giờ sau, trời đã dịu xuống sau con nắng gắt ban trưa.
Vốn là theo tính toán, Hy Nhân chỉ cần một đến hai canh giờ là tháo mắt, nhưng vì để cẩn thận, hắn cùng chúng nữ ép nàng phải giữ tận ba canh giờ cho an toàn.
Trần Phong từ từ tháo từng quấn vải trắng trên mắt của nàng. Vì trước khi tháo mắt, nàng luôn chỉ nói một câu rằng :
"Ta muốn chàng là người đầu tiên ta nhìn thấy !"
Đến lớp cuối cùng, tốc độ hắn chậm lại, rất chậm, lớp vải khẽ lướt qua lông mi cong dài của nàng, nhẹ thôi.
Trần Phong hai tay che mắt nàng lại, còn tay nàng thì lại cầm chắc tay hắn
"Nàng từ từ mở mắt, chậm thôi, chậm thôi,...! " âm thanh hắn đều đều, nhẹ nhàng.
Vừa nói, tay hắn vừa dụng linh lực, tỏa ra xung quanh, điều tiết ánh sáng vào mắt nàng dần cao lên để thích nghi với ánh sáng.
Một lát sau, khi tay hắn đã bị nàng gạt đi, hai mắt mở to, đôi mắt vàng óng như ngọc bích, hợp với mặt nàng lại tỏa ra một sự cao quý, lạnh băng của thượng vị giả.
"Đẹp quá !" hắn vô thức bật thốt.
Hy Nhân không nói gì, hai tay nhẹ sờ nắn khuôn mặt hắn như ngày nào, đôi mắt không nhịn được mà ứa lệ. Khiến Trần Phong hoảng hốt không thôi. Phải dỗ dành lắm nàng mới chịu ngừng khóc.
"Nàng thấy sao rồi !" hắn hỏi
Chúng nữ cũng hiếu kỳ ngó đầu chau vào nhìn nàng.
Hy Nhân thẫn thờ, nhìn xung quanh, vừa nhìn vừa kể.
"Th·iếp thấy rất rõ, rõ lắm... Bên kia có dòng chảy gì đó... Bên dưới này, có một dòng linh lực rất lớn..."
Nhìn quanh một hồi, đến chúng nữ, nàng nhíu mày.
"Trên người Bình muội có mấy cái gì nè, An muội cũng có, Yên muội cũng có. Ơ, sao chàng không có ?" nàng nghi hoặc, nhẹ lấy tay chọt chọt vào mấy điểm hiện lên trong mắt nàng lên mấy tỷ muội.
Chỉ vừa chọt lên, mấy tỷ muội đau đớn như ná thở, quỳ mọp xuống, gương mặt trắng bệch mà hô hấp.
Trần Phong mặt tái rồi, vội đút đan dược cho các nàng, Tử Vân đang ngồi thiền cũng tỉnh dậy, nhảy xuống hỗ trợ cứu trị
Hy Nhân thì hoảng rồi, lại khóc nấc lên. Giọng như nghẹn lại, nàng sợ lắm rồi. Mấy lần toan móc ra đôi mắt quỷ dị này. Nhưng may Trần Phong cản kịp.
Nhìn Hy Nhân đang nằm trong lòng mình, vẻ mặt bàng hoàng, hoảng sợ vô cùng, hắn thầm hô mình tắc trách, vốn là ngày vui, mà nàng giờ thành ra như vậy.
Chúng nữ bình phục xum lại an ủi rất lâu, nàng mới dần bĩnh tĩnh.
Lúc này, Trần Phong mới chậm rãi giải thích :
"Xin lỗi, là ta không kịp nói cho nàng !"
"Mấy năng lực kia là năng lực cơ bản của Ưng tộc, chỉ có vài năng lực đặc biệt của Sát Không Ưng là được ta cường hóa chút ít. Như cái nàng vừa làm là "Nhìn xuyên yếu điểm " nó giúp nàng nhìn thấy yếu điểm của kẻ khác. Ta giúp nàng cường hóa một chút chút thôi,..." hắn vừa nói vừa đưa tay ra ước lượng như hạt gạo.
"Chút như nào ?" Hy Nhân lo lắng hỏi, nàng sợ lại đả thương các tỷ muội.
"Như là khi nàng công kích yếu điểm, sẽ tự động cộng hưởng với năng lực của cú mèo, nhưng giờ chắc nó chưa thức tỉnh được. Là...
Trảo Phá Linh : t·ấn c·ông sẽ phá xuyên bất kì hộ thể nào, trừ khi cấp bậc năng lượng quá cao cấp vượt bật
Mỏ Xuyên Hồn: đòn t·ấn c·ông sẽ vừa ảnh hưởng thể xác, vừa ảnh hưởng linh hồn.
Cấm Trảo : phá tan kinh mạch lạc tuyến của kẻ địch, sóng xung kích sẽ ảnh hưởng đến linh hồn, khiến kẻ địch t·ê l·iệt, không thể sử dụng linh lực trong chốc lát.
..."
"Có nhiêu đó hà, còn mấy công dụng khác, ta cũng thêm vào xíu xíu " hắn lai đưa hai ngón tay lên đo do bằng hạt gạo.
Tử Vân kiến thức ở đây cao nhất trong chúng nữ, nàng trừng mắt nhìn hắn:
" Ngươi bảo đây là một xíu xíu. Ngươi biết không, một năng lực bất kì của ba loại trên thôi cũng như sát chiêu g·iết địch rồi. Nay ngươi gộp cả ba, lại còn t·ấn c·ông ngay yếu điểm, để nàng vượt hai, ba đại cảnh giới á·m s·át, ta cũng tin..."
Chúng nữ nghe vậy cũng kinh hồn tác đản, nhưng lại hâm mộ nhìn sang Hy Vân.
Trần Phong thấy vậy, biết phải khuyên lùi, không là các nàng chơi trò cấy ghép, giải phẫu hết.
"Về cơ bản, đó là năng lực của Thú Hợp linh của nàng ấy cả, các nàng sau này đều sẽ tự thức tỉnh năng lực của mình. Đó chỉ là ta giúp nàng kích phát một chút thôi. Nhưng khi nàng quen dần sẽ biết điều tiết lại. Các nàng nghĩ sẽ không tiêu hao gì sao ? Nhìn đi !"
Chúng nữ bây giờ mới nhìn kỹ gương mặt của Hy Vân, thấy mặt này nàng trắng bệch như thiếu máu, mới hiểu ra.
Thì ra tiêu hao đi đồng với sức mạnh, nhưng do lúc nãy nàng quá hoảng sơ nên tạm thời đè nén mệt mỏi này xuống. Bây giờ thả lỏng rồi, phản phệ nó tăng lên không chỉ một lần như cũ. Trần Phong còn đang bận truyền linh lực cho nàng. Chữa trị hậu quả của mình đây.
Thấy các nàng dần bình tĩnh, hắn cho các nàng thêm một liều thuốc an thần cực mạnh :
"Các nàng nghĩ những con thú chúng ta Hợp linh yếu lắm sao ?"
Nhìn quanh các nàng, từng người một, hắn nói.
"Chúng yếu, đơn giản vì thiên phú đặc biệt loài của chúng quá mạnh mẽ, nên áp chế cả huyết mạch, mà không có huyết mạch, làm sao chúng có thể tu luyện, tiến hóa cơ chứ ?"
"Các nàng thử đem chúng so với phàm nhân xem sẽ hiểu !"
"Mai rùa cứng như đá, chim bay trên trời, ưng nhìn vạn dặm, cú mèo nhìn xuyên màn đêm, cóc dùng độc làm thức ăn, mèo phản xạ còn hơn cả Kim Đan tu sĩ, chó khuya giác nhạy bén, rắn rết độc vô cùng,... Còn rất nhiều, rất nhiều. Bất kỳ một loài nào, nếu so với cùng cấp theo thiên phú riêng của chúng, chúng gần như vô đối vậy !"
"Ban đầu ta tính chọn linh thú cho các nàng, đơn giản vì như thế, các nàng sẽ tiến cảnh nhanh hơn mà thôi. Nhưng ta đã quyết đi con đường này. Chúng ta, phải cho thế giới biết nghịch thiên là viết như thế nào " hắn gào lớn, nhưng lại tranh thủ đánh mấy đoạn ấn pháp quỷ dị bao quanh căn phòng, ngăn cản mọi thứ. Hắn sợ a. Nhưng phải làm cho các nàng có khí thế.
Nói một tràng dài, nhìn các nàng vẫn đang chìm trong suy nghĩ, hắn đứng lên bước đến cạnh cửa sổ, ngắm nhìn ánh hoàng hôn đang dần khuất sau mái nhà xa xa.
Hy Nhân là người đầu tiên bước đến bên cạnh hắn, nhẹ tựa đầu vào vai hắn, thủ thỉ :
"Vốn định mượn cớ ăn mừng th·iếp mà cả nhà đi ngắm hoàng hôn. Nhưng lại bị th·iếp phá hủy rồi !"
"Hoàng hôn, không chỉ một ngày. Hoàng hôn, là cả đời. Đối với ta, chì cần các nàng bình yên thì ngày nào, giờ nào, khắc nào cũng đều hoàng hôn cả !" hắn thâm tình ôm nàng vào lòng.
Từng người từng người bước đến, khẽ tựa vào vai hắn, tuy chen chút nhưng lại cảm thấy ấm áp :
"Chỉ cần gia đình chúng ta bình yên, lúc nào cũng là hoàng hôn cả !"
[…]