Khí Vận

Chương 27: Yên Bình




Chương 27: Yên Bình
[…]
Tui đã viết lại xong toàn bộ các chương trước. Nếu ai đã đọc đến chương 26 thì có thể đọc lại nhé. Xin lỗi vì đã gãy gánh cốt truyện kia. Và cám ơn vì đã đọc đến đây.
[…]
Trăng lên rồi trăng lại tàn, đã thêm hai ngày từ cái ngày Hy Nhân có lại được ánh sáng thực sự.
Sáng sớm, Trần Phong tỉnh dậy giữa đám nữ nhân, tinh thần tràn đầy mệt mỏi. Đừng hiểu lầm. Hai ngày qua hắn chả làm gì cả.
"Ngươi nghĩ ta tin sao ?" Đó là lời gào thét cuối cùng của vầng trăng trước khi lùi ra sau ánh hào quang của mặt trời.
"Nhưng ta thật sự không làm gì a!" hắn gào thét trong lòng.
"Ngươi không làm gì. Mà các nàng lại thay phiên la to thống khổ như nữ nhân đi đẻ cả ngày ? " mặt trời chen lời phỉ báng.
Quả thật không làm gì a. Hai ngày qua, hắn thay phiên dùng Dạ Vẫn, đâm cho mỗi nàng một "đao" mà thôi. Dù có "Đồng tâm liên mệnh thuật " chia sẻ bớt cơn đau. Nhưng nỗi đau linh hồn kia, mấy ai chịu nổi.
"Trừ khi ngươi thu thêm vài ngàn nữ nhân !" Dạ Vẫn mà nghe được chắc sẽ nói câu này.
Nhìn các nàng sinh long hoạt hổ thức dậy, hắn thì mệt là người rồi.
Giết người, hắn tổn thất một, thì người ta mất cả mạng. Còn đây là vì bảo vệ các nàng a. Tuy là khâu thực hành tốn công nhất đã có Dạ Vẫn lo liệu. Nhưng nàng đang xài là tinh thần của hắn a.
Nên các nàng đau vì bị khoét linh hồn một. Còn hắn mệt vì phải tiêu hao tận mười a. Nhưng nhìn những gương mặt đang tươi cười trêu chọc hắn trước mặt

"Tất cả đều đáng giá !" hắn lẩm bẩm
Khi ánh nắng dịu nhẹ của buổi sớm dần cao, khi ánh bình minh vừa ló qua cây sào chút ít (tầm 7h hơn) Trần Phong thư thái mà nằm trên cái ghế đưa bằng tre năm nào, nó vẫn kẽo kẹt kêu mỗi khi hắn đung đưa.
Bên cạnh hắn là chúng nữ đang rôm rả tám chuyện trên đời. Có Tử Vân kể chuyện hai năm này của hắn, có Thiên Bình, Thiên An kể lại những việc làm trong hai năm qua. Có Vân Yên khoe khoang mà kể ra thành tựu nàng đạt được...
"Quả nhiên. Để nữ nhân xúm lại với nhau là chả khác gì cái chợ. Còn này sắp thành cái hội chợ luôn rồi !" hắn cảm khái, âm thầm nghĩ.
Chứ nào có dám nói ra, không là ngày mai tu chân giới lại có tin tức thú vị rằng : một tu sĩ vì lắm lời mà bị phu nhân nhà mình thủ tiêu a.
"Sao nàng vẫn đeo thứ đó thế ?" Trần Phong nhìn Hy Nhân đang an tĩnh ngồi cạnh mình, ân cần lột từng quả nho mà chậm rãi đút miệng hắn. Vài lần, mấy ngon tay ngọc của nàng còn trêu đùa cái lưỡi của hắn đây.
Nàng từ ngày có được cặp mắt vẫn lại nhắm mắt, đeo dải lụa dài che mắt, để bóng tối nhấn chìm bản thân. Chỉ có hơi khác là khi trước nàng mang màu đen, lúc này lại bắt đầu mang màu trắng thôi.
"Có lẽ đó là tâm trạng của nàng đi !" hắn đoán thế.
"Th·iếp chỉ cần nhìn thấy chàng là đủ mãn nguyện rồi !" nàng nhẹ nhàng trả lời.
"Nàng sợ sẽ vô tình làm hại các nàng ấy sao ?" hắn ân cần hỏi.
Đợi rất lâu, nhưng nàng vẫn trầm ngâm không trả lời, tay vẫn đều đặn mà lột nho cho hắn. Hắn cũng hiểu, do nàng sợ thật. Hắn âm thầm tự trách bản thân.
Dù rằng đã kể rõ về đôi mắt của nàng, rằng thứ đó chỉ cần luyện tập một chút sẽ chỉ như đôi mắt bình thường. Nàng luyện tập rồi. Nhưng mắt... Vẫn che rồi.

Hắn chỉ vì muốn nàng mạnh mẽ hơn một chút, nhưng thành ra hóa dở rồi. Hắn cười khổ một cái. Nàng vốn chịu nhiều thứ kinh khủng nhất trên đời, chìm trong hắc ám vô tận mà sợ hãi.
Mãi khi có được gia đình hạnh phúc này. Nàng sợ mất nó hơn bất kì ai khác. Dù chỉ là một chút nguy cơ nhỏ nhoi, nàng cũng quyết bóp c·hết nó từ trong trứng nước.
"Có lẽ vì thế, nàng mới là chân chính đại tỷ đầu trong nhà a !" hắn cảm khái, thầm nghĩ.
Thở một hơi dài, hắn đành tạm gác chuyện này, thầm dặn lòng :
"Sẽ không có lần sau nào đâu !"
"Xin lỗi, là ta làm nàng sợ rồi !" hắn cất giọng nhỏ nhẹ như thủ thỉ.
Hy Nhân không nói lời nào, chỉ lặng lẽ dùng cả hai tay, nắm lấy bàn tay hắn, vỗ nhẹ mấy cái. Như vậy cũng để hắn hiểu rồi.
"Vậy để xin lỗi. Để ta phục vụ nàng nha !" hắn nói rồi bật người dậy. Ôm ngang nàng mà đặt xuống chỗ hắn vừa nằm, còn hắn thay nàng bóc nho đút cho nàng.
Tất nhiên là hắn sẽ không an phận như nàng rồi. Nhưng điều đó lại làm nàng cảm thấy hạnh phúc. Cảm nhận hơi ấm còn sót lại trên ghế đưa. Trái tim nàng đập loạn nhịp nữa rồi.
Một nụ cười lại hiện trên môi, một nụ cười hạnh phúc. Thứ mà chắc có lẽ, cả đời này, nàng chỉ cười,... vì hắn.
Không gian tĩnh lặng của hai người chưa yên được bao lâu, thì...
"A... Muội cũng muốn, mau mau đút cho th·iếp !" giọng Thiên An thánh thót.
Nàng chồm người lên Hy Nhân, mở miệng thật to, như chú chim non đợi mẹ đút mỗi.
Hắn đành cười khổ, đút cho nàng một quả

"Đây. Đây, của tiểu mỹ nhân đây !" hắn cười trêu.
Nhưng vừa đút vào miệng nàng, đã bị nàng nhẹ cắn giữ lại. Rồi lại điêu luyện xoắn lưỡi một vòng quanh đầu ngón tay, khiến hắn rùng mình. Nàng cười tinh nghịch nhả ra, chạy mất.
Đám nữ nhân bên cạnh thấy vậy thì cười như được mùa.
"Nàng mới đúng là miêu a. Điêu luyện hơn cả th·iếp rồi !" Vân Yên cười trêu.
"Chẳng phải muội dạy cho nàng ây sao. Ha ha...!" Thiên Bình cười mắng, liếc yêu nàng một cái, bị Vân Yên nhào tới cù lét, cười nắc nẻ không ngừng.
Rồi cả đám như bẫy ong vỡ tổ. Ùa về xung quang Trần Phong, ngồi chồm hổm, hay tay bấu lên đùi hắn, đôi mắt long lanh như những đứa trẻ đòi quà. Thiên An chạy đi không biết lúc nào cũng đã ở trong số đó. Trần Phong hơi méo mặt một chút, rồi lại tươi cười đút từng người, từng người, mỗi người một quả.
Được cho ăn, các nàng lại cắn tay hắn làm nũng như Thiên An. Khiến hắn như lửa công tâm. Rồi lại chạy về phía Hy Nhân, ánh mắt long lanh như bị kẻ xấu bắt nạt vậy.
Trần Phong thì mặt đen lại rồi. Còn Hy Nhân. Nàng thì nở nụ cười rồi, nó càng ngày càng tươi, càng ngày càng sáng.
Nhìn hắn truy đuổi các nàng mà lùa cả đám về phòng, nàng lại vui vẻ như được mùa. "Nhìn" xung quang khung cảnh ấm áp này, nàng thu dọn sơ lại tàn cuộc bãi chiến trường. Nàng " nhìn " mặt trăng trên cao một lát, thất thần. Tỉnh hồn, nàng cất bước đuổi theo về phòng.
"Đợi th·iếp !" nàng hô hoán.
" Đêm nay, sợ là mệt mỏi với chàng ấy rồi !" nàng nghĩ thầm, tiếp tục bước đi, dần khuất bóng sau cánh cửa phòng.
[…]
Nay ngày Quốc Khánh. Mình chỉ viết được tới đây. Tuy không được đi xem diễu binh. Nhưng là một người con đất Việt. Mình cũng muốn được hòa chung nhịp đập con tim cùng đất nước. Phải đi xem live rồi. Bái bai các đạo hữu.
🇻🇳 [ VIỆT NAM MUÔN NĂM] ] 🇻🇳

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.