Chương 28: Trở về
[…]
Giây phút yên bình bao giờ cũng ngắn ngủi. Trần Phong lại ở lại thêm ba ngày, rồi cũng lên phi thuyền rời đi.
Hắn nhìn những thân ảnh lưu luyến kia, quyết tâm ngoảnh mặt quay đi, hắn sợ, nhìn thêm chút nữa, sẽ không đi được nữa.
Lúc đi nhàn nhã, lúc về thì tốc hành, chỉ chưa đầy năm ngày, hắn đã về tới Tử Vân Phong. Vừa nhìn Khung cảnh quen thuộc nơi đây, hắn vừa lạ mà vừa quen, nhưng một lát thì đã bình thường trở lại.
(Có ai bị vậy không, tui hay bị á. Đi lâu trở về là nhìn nó lạ lắm )
"Một tháng rồi !" hắn lẩm bẩm.
Về hơn hai tuần, ở nhà hơn một tuần, lại về gần một tuần. Tính ra cũng hơn một tháng lận.
Chưa kịp định thần bao lâu thì đã bị hai thân ảnh nhào tới rồi. Là Yên Nhiên phong chủ cùng Chu Cơ. Còn Vân Ca, nàng đã đột phá Trúc Cơ, đi lịch luyện rồi.
Nhận được tin tức, hắn cũng thổn thức. Hắn cũng đã Trúc cơ trung kỳ rồi, sắp đột phá l·ên đ·ỉnh phong được rồi. Còn vì sao nhanh vậy, âm khí của Yên Nhiên, hắn vẫn đang luyện hóa a. Không phải vì ổn định căn cơ, hắn đã có thể một mạch thăng lên Kim Đan luôn rồi.
"Nhưng tiếc là chỉ được lần này !" hắn âm thầm nghĩ.
Đó là lượng âm khí mà nàng tích trữ suốt mấy ngàn năm. Với người bình thường, có khi đủ để đột phá Nguyên Anh rồi. Nhưng với hắn, chỉ đủ lên Kim Đan thôi. Nhưng hắn cũng thỏa mãn rồi.
Còn các lần sau song tu cùng nàng, chỉ có thể giúp hắn tăng tốc độ tu luyện thôi.
Đơn giản hỏi han một chút, tất cả quay quần bên bàn trà, nằm một góc dưới bóng cây đại thụ phía không xa, đây là hắn trang trí a. Nhìn vô cùng ưu nhã.
Vừa nhâm nhi tách trà thơm Chu Cơ mới chăm, vừa nghe nàng thông báo tin tức tháng qua.
Nghe xong tất cả tin tức, một vài tin khiến hắn nhíu mày thật sâu.
"Nàng nhận nàng ấy làm chân truyền rồi ?" hắn hướng Yên Nhiên hỏi.
"Phải. Vốn dự định là thế. Cũng tự nhiên nên thế !" Yên Nhiên bình thản trả lời.
Hắn gõ bàn hồi lâu, lẩm bẩm
"Chắc phải thao tác thêm một chút !"
"Có ác quá không ?" Yên Nhiên bỗng hỏi
"Ta không biết, xem thế nào đi. Để ta thử xem !" hắn cũng đành thở dài.
"Đây là nàng ép ta đấy nhé !" hắn bỗng nhìn nàng một mắt. Phải hỏi lại cho chắc ăn.
"Đúng. Làm đi !" Yên Nhiên kiên định gật đầu.
"Còn bên Vân Ca, hắn tiếp xúc cả nàng sao ?" Trần Phong lo nghĩ, tay vẫn gõ đều nhịp
"Phải, không hiểu vì lí do gì, nhiệm vụ của hắn và nàng lại cùng đường, cùng địa điểm. Đến nơi thì vì đồng môn nên đang hợp tác !" Chu Cơ bẩm báo.
"Nàng chưa biết sao ?" Yên Nhiên hỏi, ánh mắt lo lắng.
"Chưa !" hắn đáp
"Tại sao ?"
"Vì nàng còn vướng bận !" giọng hắn nhỏ lại.
"Không thể giúp nàng... Che đi sao ?" Yên Nhiên cẩn thận dò hỏi.
"Nàng biết rõ mà. Nàng ấy có thế lực của mình. Chúng ta sẽ bị lộ, rất nguy hiểm !"
"Haizz...!"
"...Ta sẽ cố gắng !" hắn khẳng định
Tử Vân nãy giờ vẫn không nói gì. Nàng chỉ nhìn những áng mây trôi xa.
Yên Nhiên thì cứ thở dài thở ngắn, ánh mắt buồn rười rượi, cúi đầu nhìn chằm chằm bàn tay mình.
Không biết hai nàng đang nghĩ gì nữa.
"Nhã Lan lần này không muốn về nữa. Kế hoạch cần sửa một chút rồi !" Hắn lẩm bẩm
Tử Vân không khỏi nhớ đên nữ nhân thẹn thùng kia. Mấy ngày yên bình ở Nam Thiên Quốc, nàng gần như người vô hình. Chắc có lẽ còn tự ti đi. Vì thân phận, cũng vì còn...
" Mới quá...!" Tử Vân không nhịn được cười.
( Thật ra là tui méo nhớ nàng mà viết :xD. Cái tội của Viết truyện hậu cung đó :vV )
"Bây giờ. Chàng định thế nào? Tử Vân đột ngột cất tiếng hỏi.
"Có lẽ, nên xuất sơn rồi. Nàng "nhốt" ta cũng hai năm rồi a!" hắn nháy mắt một cái, trêu đùa nhìn nàng.
Tử Vân mặt hơi đỏ, hừ một tiếng rõ to, nàng giận rồi :
"Tu vi gì ?"
Trần Phong nghĩ một hồi, nhớ đến cảnh b·ị đ·ánh hộc máu một tháng trước, nghĩ nghĩ, nói ra.
"Về quê một tháng, tâm cảnh thả lỏng, đột phá liền hai cảnh giới nhỏ, không quá đi ?"
Đứng dậy, đi sang đứng cạnh bờ vực núi mà ngắm mây. Giọng hắn lại vang lên :
"Tầng sáu đi !"
Nghe tiếng róc rách của đong suối không xa, cùng tiếng thác bên cạnh, hắn hơi ngẩn ngơ
"Thể chất : Linh Hải thể đi "
"Tháng sau, nên đột phá tầng bảy rồi !"
...
Hai tháng sau, trên lôi đài giữa quảng trường của Vân Tiêu tông, khu vực bình nguyên mấy chục dặm này là khu vực chính của Vân Tiêu tông. Còn các sơn phong là các ngọn núi bao bọc xung quanh như đang bảo vệ nơi này vậy.
"Đạ tạ sư đệ đã nhường !" Trần Phong chắp tay, nho nhã thi lễ với vị sư đệ vừa bị mình đánh bại.
Hắn trong hai tháng qua liên tục ở đây khiêu chiến lôi đài. Lấy mỹ danh vì : "luyện tập khả năng chiến đấu ".
Không ngại khiêu chiến một ai, thắng có, bại có. Nhưng mỗi người hắn giao đấu đều được hắn ân cần tôn trọng.
Dù là kẻ thấp tu vi. Nhưng dám khiêu chiến, hắn cũng sẽ tự khóa tu vi mình mà công bằng đối kháng.
Hào danh của hắn vang khắp Vân Tiêu tông. Vì thân phận hắn là đệ tử chân truyền của Tử Vân Phong. Một phong trong sáu phong của Vân Tiêu tông. Nên về bối phận, hắn chỉ thua mỗi các vị trưởng lão, phong chủ và tông chủ.
Nhưng hắn không lấy đó làm kiêu, trái lại luôn lấy lễ đối đãi, tôn trọng từng người. Người thắng vinh quang nhưng khâm phục. Kẻ thua tâm phục, khẩu phục mà còn được hắn ân cần chăm lo chi phí thuốc men.
Các đệ tử ai gặp hắn đều kêu một tiếng : "Phong sư huynh " đều được hắn nhất nhất mỉm cười đáp lại. Mỹ danh lại càng vang xa.
...
Trong đám đệ tử bàn tán xôn xao
"Này. Ngươi nghe gì chưa ?. Hôm qua Dạ Tâm sư tỷ cùng Yến Thi sư muội đều đứng trước lôi đài tỏ tình Phong sư huynh rồi !"
"Huynh ấy đồng ý không ?"
"Tất nhiên là không rồi. Nhưng...!"
"Nhưng làm sao ?"
"Ta thấy ba người họ đi được càng gần rồi !"
"Trời ơi. Chẳng lẽ nào...!"
"Không có đâu. Ngươi nghe bậy bạ... Là do hai yêu nữ kia quyến rũ sư huynh đó..."
"..."
Lời đồn đại càng lúc càng loạn thất bát tao.
Trần Phong cười khổ, sao tin đồn ta uy phong vừa gặp tin nam nữ này thì bị đập tan chưa đầy một nốt nhạc vậy. May ra còn đám nam nhân ra sức.
"Ta hôm qua vừa đánh bại được sư huynh xong, ha ha ha...!"
" Ngươi cười cái gì. Là sư huynh nhường ngươi thôi. Sáng nay huynh ấy đã đột phá tầng tám rồi, ngươi dám đánh lại ?"
"Cái gì, đột phá rồi? Nhanh như vậy ?"
"Chứ còn sao nữa. Không phải vì hai năm nay bận kích phát Linh Hải thể, thì có khi...huynh ấy trúc cơ rồi cũng nên !"
"Hừ...lũ gà các ngươi. Không phải vì sư huynh chấp một tay thì các ngươi lấy gì mà thắng. Đọ linh lực với huynh ấy xem, huynh ấy chấp cả ba người các ngươi "
Ba tên kia im bặt, sao mà cãi được a.
Đúng lúc này, một đoàn người chậm rãi xuyên qua, dáng vẻ hơi phong trần mệt mỏi.
Trần Phong đang trên lôi đài chuẩn b·ị đ·ánh nhau với một vị sư đệ. Thấy vậy đành chắp tay xin lỗi rồi nhanh chóng nhảy xuống. Vị sư đệ kia cũng không phật lòng. Vì hắn cũng thấy đoàn người rồi.
Đó là một đám đệ tử nội môn, dẫn đầu là bốn người, hai nam hai nữ. Đi đầu là Vân Ca cùng Vân Thiên, theo sau cạnh là Nhã nhi, cùng Vân Phàm ?
"Cái gì, tên đó cũng lẩn vào. Được đi cùng cả mấy vị chân truyền ?"
"Không phải sao, thực lực hắn mạnh, vừa tấn thăng nội môn đã đột phá Trúc Cơ !"
"Hừ, cái vẻ mặt cao cao tại thượng đó, nhìn mà khó chịu. Không nho nhã như Phong sư huynh !"
" Hừ... Ngươi cũng dám so sánh hắn với Phong sư huynh. Mà hắn ăn bảo vật gì mà tiến cấp nhanh thế nhỉ ?"
"Suỵt...hắn đến !"
"..."
Đám người đi qua, nghe lọt hết những lời kia vào tai, mày hơi nhíu lại.
Lúc này, một người nam nhân, tuấn tú chạy đến chào hỏi bọn họ.
"Vân huynh cùng hai vị mỹ nữ. Đã lâu không gặp " hắn cười chào hỏi.
Nhưng như nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, hắn cười trừ, xin lỗi, chào tên đó
"Phàm đệ. Cũng lâu rồi không gặp. Tỷ phu không để ý, xin lỗi đệ.!"
Nói rồi hắn cúi người chắp tay xin lỗi.
Đám đông xung quanh thì xôn xao rồi
"Cái gì... Phong sư huynh là tỷ phu của tên kia !"
"Chẳng trách lại hống hách như vậy !"
"..."
Đám nữ nhân thì như nghe được tiếng thủy tinh vỡ rồi.
"Cái gì...huynh ấy đã có thê tử. Lại còn là tỷ tỷ của tên hống hách kia ?"
"Tim ta đau quá...!
"Hừ... Dù có thê tử thì đã sao chứ. Ta làm th·iếp cũng được mà !"
"Phải phải. Tu sĩ như chúng ta quan tâm gì. Chẳng phải đều là đạo lữ sao...!"
"..."
Vân Phàm thì mặt đen lại rồi. Từ khi nào hắn trở thành hống hách rồi. Nghe thêm chút nữa, hắn mới biết nguyên nhân. Thì ra vì hắn từng cao ngạo đánh bại vị sư huynh lúc trước. Còn đi rất gần với Chu Thanh sư tỷ, nên bọn chúng ganh tị.
"Hừ... Đúng là lũ phế vật. Cả ngày không có chuyện gì làm !" hắn khinh miệt nghĩ thầm.
Hắn đã quên mất ba tháng trước hắn còn là phế vật bốn năm một tầng huyền thoại a.
Vân Thiên thì vui rồi. Hớn hở nắm vai của Trần Phong
"Thật không ngờ a. Hơn hai năm rồi. Ngươi cũng không tồi a. Luyện khí tầng tám. Ha ha ha !"
Trần Phong cũng thoáng dò xét Vân Thiên, thấy đã Trúc cơ, hơi bất ngờ
"Ha ha. Vốn chỉ mới tầng chín. Không ngờ hít vận may của Vân Ca cùng Phàm đệ, đạt được chút cơ duyên !" thấy hắn hơi dò xét mình, Vân Thiên sảng khoái nói ra.
Nhưng nói xong hắn mới sững người. Hắn nhớ không lầm tên này cũng Vân Ca có một chân a. Vậy còn Vân Phàm ? Mà lúc nãy hắn còn nghe tỷ phu của Vân Phàm.
" Cái dây mơ rễ má gì vậy nè !" hắn nghĩ thầm.
Hắn biết điều câm miệng lại, lại không dám thốt ra thêm tiếng nào.
Trần Phong hơi nhíu mày nhìn Vân Ca, thấy ánh mắt né tránh của nàng, hơi tức giận quay người bỏ đi.
Vân Ca lưỡng lự. Muốn đuổi theo giải thích, nhưng khi muốn quyết tâm đuổi theo hắn thì bóng ảnh đã biến mất, đành thở dài, lắc đầu xua tan ý nghĩ. Xin lỗi đoàn đội rồi cùng Nhã nhi về Phiêu miểu phong.
Vân Phàm thì âm thầm cười
"Ngươi c·ướp tỷ của ta. Ta c·ướp vợ của ngươi. Ha ha...huề nhau !"
Đám đông lại được cớ bày ra chuyện.
[…]