Chương 30: Gặp mặt
Trên tầng mây bên trên Tử Vân Phong, một bóng người hiện lên, đó là một nam tử trung niên râu quai nón. Là Vân Sơn.
Lão nhìn xuyên qua trận pháp phong sơn của Tử Vân phong, nhìn lên hai người đang ngồi đó thường trà. Nam vô cùng tuấn mỹ, nữ xinh đẹp vô cùng.
"Ồ... Đẹp đấy. Con gái đúng là có mắt nhìn !" lão lẩm bẩm.
Nhìn khí tức dương khí trên người con gái, lại cũng tràn ngập khắp người nữ nhân kia. Lão hơi nhíu mày, rồi cũng giãn ra, cười rồi :
"Còn rất phong lưu đây !"
Lão cảm nhận được, khí tức trên người con gái, Yên Nhiên cùng nữ nhân phía dưới rất đồng đều, rõ ràng là cùng nhau. Lại còn ngang nhiên trên Tử Vân Phong, nên lão mới không giận.
"Bọn nhỏ này có cái gì đó giấu rất kỹ đâu !" Lão cũng cảm nhận được trên người bọn họ đều có cái gì đó giúp che giấu rất sâu, lão không nhìn thêm được.
Nhưng cùng lúc lão dò xét Trần Phong, hắn cảm nhận được rồi. Im lặng giấu đao Dạ Vẫn thu nhỏ vào lòng bàn tay. Âm thầm kiểm tra trận pháp phong sơn. Thấy còn nguyên vẹn, hắn nhíu mày.
Chu Cơ trong âm thầm cũng đan lưới vào hư không, cả Tử Vân phong chằng chịt tơ nhện ẩn trong không gian. Đây là thiên phú của thú Hợp linh của nàng, nên gần như chả tốn tí linh lực nào cả : " Thiên La Địa Võng "
Thấy cảnh này, Vân Sơn cười ha hả vui vẻ
"Còn rất cảnh giác đây. Thiên phú cũng không tồi. Với cái thế trận này. Kim Đan đi vào cũng khó sống ra a !" hắn nghĩ trong lòng.
Âm thầm dịch chuyển vào Tử Vân Phong, cách bọn hắn không xa. Rồi hiện nguyên hình. Gần như cùng lúc, hàng chục ngàn sợ tơ sắc bén như không gian cắt chém lao về phía hắn. Nhưng khi sắp chạm đến thì liền dừng lại.
Chu Cơ bị Trần Phong giữ lại rồi.
Chỉ cần một ánh mắt, nàng cũng hiểu ý, lặng lẽ thu hồi sát chiêu lại, lại nhu mì như chưa có chuyện gì.
Vân Sơn thì bối rối, ngạc nhiên. Chuyện gì ? Không phải sắp đánh nhau sao ? Hắn còn đang muốn kiếm cơ đánh tên tiểu tử kia đây.
"Tiền bối !" Trần Phong cung kính hành lễ. Chu Cơ phía sau cũng đi theo phụ họa. Phân biệt rõ Chủ - Tớ.
Vân Sơn nhìn thấy càng ý vị.
"Ta tưởng ta vừa c·hết rồi !" lão lắp bắp, vỗ vỗ lồng ngực như sợ lắm.
"Tiền bối quá lời. Người có thể âm thầm đi vào được đây. Chắc chắn quen biết Tử Vân. Nhìn ngọn sơn phong bị độc chiếm lẻ loi này... Ngài có lẽ là Phụ thân của nàng ấy đi. Bái Kiến nhạc phụ đại nhân " hắn cúi sâu hơn.
"Cũng thông minh lắm !" lão hơi vừa ý.
"Nhưng ngươi...dám ăn h·iếp tiểu áo bông của lão phu... Đáng đánh !"
Lão nghiền ngẫm nhìn hắn, lời vừa dứt, bóng người của lão cũng đã xuất hiện bên cạnh Trần Phong. Ra tay b·óp c·ổ, rồi quẳng hắn vào không trung, thân hình lóe lên liên tục. Mỗi lần lóe lên là Trần Phong bị lão đấm hoặc đá một cái. Chu Cơ chỉ biết đứng bên cạnh cúi đầu, phía dưới gương mặt đang cố nén cười, cơ thể đã run dữ dội.
Nhìn thì hoành tráng, chứ thật ra lão chả dùng linh lực. Chỉ dùng sức mạnh, hắn cùng lắm thì nằm giường vài ba tháng thôi.
Nữ nhi bị bội bạc một lần rồi. Lão không muốn có lần sau, dù phải dùng biện pháp cực đoan một tí.
"Trước tiên cứ cảnh cáo cái đã. Gieo mầm trước !" lão vừa đánh, vừa nghĩ.
Nửa giờ sau, Trần Phong như tấm vải rách mà rơi "bịch " xuống lại chỗ cũ. Chu Cơ tỏ vẻ lo lắng, ân cần đỡ hắn dậy. Nhưng trong ánh mắt nháy nháy giao tiếp của hai tên này. Rõ ràng là đang cười đùa a.
Cùng lúc đó, bóng người Tử Vân cùng Yên Nhiên hiện lên bên cạnh Trần Phong, mấy người xúm lại. Ân cần hỏi thăm, dò xét.
Thấy ánh mắt hơi hung dữ của con gái, lão hói chột dạ, nhưng chỉ thở dài, quay người ngắm mây.
"Đa tạ nhạc phụ đã chấp thuận !" Trần Phong cố gắng tự mình đứng dậy, đi đến trước người Vân Sơn hành lễ.
Hắn vốn chả bị bao nhiêu thương thế cả, chỉ là đau đớn mà thôi. Nhưng cũng phải diễn cho tròn vai, không nhạc phụ nổi giận thì khổ.
"Ngươi rất thông minh, cũng rất thương nàng. Cả thứ kia cũng đồng tâm chia sẻ !"
Nhìn Trần Phong hơi nhíu mày, lão cười ha hả.
"Yên tâm, ta nhìn không ra đâu, nhưng dò xét kỹ, lờ mờ vẫn thấy ngươi đang cái giấu gì đó, tuy không biết, nhưng đủ tò mò... Còn hai đứa kia, một đứa là con gái của ta a !"
Điều này Trần Phong đã sớm biết, nhưng hắn không nghĩ. Sẽ phải tiếp xúc sớm như vậy với mấy lão quái.
Công pháp dù có bá đạo đến đâu đều có khuyết điểm. "Ẩn Linh quyết" dù bá đạo cũng chỉ có thể ẩn giấu cao hơn hai đại cảnh giới. Cũng nhờ "Hợp linh thuật" cộng hưởng mới tăng được ba đại cảnh giới.
Hắn mới trúc cơ, bị lão quái Luyện Hư nhìn, cũng sơ sơ bị để ý rồi. Cũng may người này là nhạc phụ.
"Đợi đến Nguyên Anh rồi, thì chắc giới này, chả ai nhìn thấu nữa cả !" hắn lẩm bẩm
"Cũng may ngươi toàn trốn ở đây, chưa gặp mấy phong chủ khác đấy. Bọn chúng cũng không hiền đâu ?"
"Vâng !" hắn cung kính đáp.
Điều này hắn cũng lo lắng rồi. Hắn chỉ dám ra phong, khiêu chiến lôi đài hai tháng để lấy danh tiếng rồi chuồn mất. Mà lần nào hắn khiêu chiến đều được hai nàng cẩn thận bảo vệ. Còn đeo phong bài mang khí tức "Ẩn linh" của các nàng.
"Trước khi đi bí cảnh đến tìm ta " lão nói một câu rồi biến mất, rời đi.
Đợi Vân Sơn đi rồi. Tử Vân ân cần mà lo lắng dìu Trần Phong, miệng liên tục hỏi thăm
"Phụ thân không làm gì chàng chứ ?" nhìn nàng lo lắng, hắn mỉm cười.
Thấy nàng không còn xưng hô ngươi ta xa cách nữa. Hắn trêu ghẹo nàng một cái.
"Ha hả, ta anh tuấn tiêu sái, tất nhiên đã gả nàng cho ta rồi. An tâm làm Trần Phu nhân đi thôi !"
Tử Vân liếc xéo hắn một cái, nhưng đầu đã an phận mà vùi vào ngực hắn rồi.
"Hừ... Còn ta đây này !" Yên Nhiên hờn dỗi mà tranh cánh tay còn lại của hắn. Khiến Chu Cơ nhìn trân trân, như oan ức lắm. Cả đám thấy vậy, cười to.