Khuấy Động Đa Nguyên Campione

Chương 22: Nhân duyên và phiền phức




Chương 22: Nhân duyên và phiền phức
Trần thế lao đao, nhân sinh tựa như Phù Dung.
Có lẽ đến ông trời dạo gần đây cũng chẳng biết bản thân nổi điên vì cái gì.
Hết phương Tây vùng Địa Trung Hải rồi lại đến phương Đông Giang Nam, đều bị họa b·ão l·ũ hoành hành.
- "Cầu gia đạo bình an!"
Lục Thiên Tuấn chỉ mới theo cha mình rời Hồng Kông đến Rome từ một năm trước.
Ngoài mặt nghe nói là để tiếp quản việc làm ăn của gia tộc, nhưng sự thật đây là nhằm đẩy gia đình cậu ra khỏi trung tâm quyền lực.
Một lần tình cờ nghe được cuộc trò chuyện của cha cậu với một người họ hàng, Thiên Tuấn lúc đó mới nhận ra hoàn cảnh của mình.
Một kẻ vô giá trị bị bỏ rơi.
Từ cái ngày tư chất yếu kém của cậu bị gia tộc kiểm trắc ra.
Không thể tu luyện ra "khí" không có khả năng tập võ, cả đời này Lục Thiên Tuấn chính là trong mắt bọn họ thứ gọi là phế vật.
Nhưng đó chẳng phải việc cậu muốn bận tâm, cậu có thể mặc kệ tất cả, dù bọn họ có bàn tán gì sau lưng hay mang cậu ra làn trò cười.
Chỉ là một đám nhiều chuyện thôi, tất cả đối với cậu không hề quan trọng.
Ít nhất, với tư cách một thành viên bình thường trong gia tộc, chỉ cần ăn học đến nơi đến chốn, một công việc quản lý bình thường được gia tộc giao cho có thể là đích đến lý tưởng dành cho cậu.
Tiếc thay, Thiên Tuấn không có khả năng chọn một cuộc đời an nhàn như vậy.
Tất cả chỉ vì em gái của cậu ta.
Một năm trước, cô bé bỗng nhiên m·ất t·ích trước mắt, trong khi cậu bị ai đó đánh vào vách tường và ngất đi không hề hay biết gì.
Tức giận, bi thương, trống rỗng...
Thiên Tuấn cũng không nhớ tâm trạng khi đó bản thân là gì. Điều duy nhất còn ghi tâm khắc cốt đến tận bây giờ, chính là sự yếu đuối cùng bất lực của chính mình khi đó.
Một vị trưởng giả nhà họ Lục khi đó cũng nghi ngờ nói cho cha cậu, rằng có lẽ em gái cậu bị trong miệng họ "vị đại nhân kia" thần bí người thuận tay mang đi.
- Campione là định nghĩa được trao tặng cho những cá nhân cai trị xã hội phép thuật. Nói tóm lại, họ là những vị vua ngầm trong thế giới này.
Vì khao khát sức mạnh để tìm về người thân của mình, Lục Thiên Tuấn đã quyết định bước vào mặt thần bí của thế giới này. Từ bỏ cuộc sống của một người bình thường, đạp vào ngưỡng cửa mà cậu biết bản thân sẽ không thể nào quay đầu lại được.
- Lần đầu được sử dụng bởi các pháp sư người Ý, cách gọi này sau đó dần trở thành một danh xưng chính thức.
Về phần đứa trẻ ngồi trước mặt đang giải thích kiến thức cơ bản của thế giới ma thuật cho cậu, cuộc gặp gỡ của cả hai là một câu chuyện dài.
Một nhân duyên tình cờ và kỳ lạ.
- Campione dịch sang tiếng anh sẽ là Champion, ý nghĩa của nó thể hiện sự công nhận những tồn tại này trong mắt các pháp sư chính là vô địch không cách nào vượt qua.
- Những cá nhân như vậy rất hiếm thấy, theo A Nhi biết trên đời hiện tại chỉ tồn tại sáu người mà thôi.
- Đầu tiên là Vua sói vùng Balkan, Dejanstahl Voban, có quyền lực triệu hồi một quân đoàn sói, nô dịch n·gười c·hết, tùy ý điều khiển gió bão, sở hữu ánh mắt nguyền rủa biến mọi sinh vật thành muối bể.
- Kế là quý công tử nước Anh, Alexander Gascoigne, sở hữu tốc độ của thần, điều khiển tia chớp, gần đây có tin đồn anh ta vừa chiếm đoạt một khả năng mới, còn là gì thì A Nhi không biết.
- Người thứ ba hoạt động ở Bắc Mỹ, vị này chỉ mới sinh động vài năm gần đây, là một cá nhân rất bí ẩn, chỉ biết danh hiệu gọi là John Pluto Smith, thường xuyên đối đầu dị giáo đồ và thuật sư tà ác, có quyền năng biến hóa nhiều dạng để chiến đấu, là một vị dũng sĩ giấu mặt, trong bóng tối hành hiệp cứu giúp người dân.
- Vị tiếp theo là phu nhân Aisha, hành tung bí ẩn, khả năng đặc biệt dường như có liên quan đến du hành và phép thuật.
Đứa trẻ nhấp một ngụm trà thấm giọng, chiếc cốc sứ lơ lửng trên không giống như có một bàn tay vô hình đang thao tác.

- Ở xa xôi phương Đông Võ hiệp vương, Thánh giáo chủ La Hào, quanh năm tiềm tu tại Lư Sơn, là một tồn tại rất bí ẩn, tài năng võ thuật cũng như đạo thuật của ngài ấy được cho rằng ở tại đỉnh cao của loài người, có lời nói Thánh giáo chủ chính là dựa vào lực lượng của tự thân mà đánh ngã thiên thần.
- Ừm.
Thiên Tuấn nhíu mày đăm chiu.
- Ca ca có vẻ chú ý giáo chủ, có sự tình?
Khá tinh ý, đứa trẻ phát hiện sự kỳ lạ từ biểu hiện của cậu ta.
- Ừ! Là ta có một sự việc đến nay vẫn không có đầu mối.
- Có thể kể cho A Nhi sao? Biết đâu giúp được gì đó!
Thiên Tuấn chỉ lắc đầu cự tuyệt, từ chối tiếc lộ vấn đề của mình. Điều đầu tiên cậu nghĩ đến không phải vì nghi ngờ khả năng của đứa trẻ, mà là cậu không muốn kéo người khác vào rắc rối của mình.
Thiên Tuấn lặng lẽ ngắm gương mặt như búp bê trước mặt.
Em gái của cậu cũng tầm độ tuổi này, bảy tuổi lẻ mấy tháng.
- "Tiểu Hoa".
So với tuyệc tác của tạo hóa trước mặt, em gái cậu dù trông như thế nào cũng chỉ xem như một viên đá thô kệch ven đường.
Nó là một đứa trẻ ngây ngô, là dạng dễ béo nên rất mủm mỉm, thường treo lên nụ người ngốc nghếch mà bám lấy anh trai nhõng nhẽo.
Không biết bây giờ con bé thế nào, cậu thầm lo nghĩ.
- À, mới chỉ kể mới có năm người, người cuối cùng là ai.
Thiên Tuấn chuyển chủ đề, đồng thời cậu cũng tò mò vị vua thống trị thế giới cuối cùng là người như thế nào.
- Xin lỗi ca ca, đây là bí mật, A Nhi không thể nói.
- Tại sao?
Tuy hỏi vậy nhưng cậu thầm nghĩ chắc hẳn có điều gì đó đặc biệt ở vị Campione này.
Sự thật cũng gần như vậy.
- Là phía trên hạ tử mệnh lệnh, danh tính "vị kia" tuyệt đối phải giữ bí mật... Nên là xin lỗi ca ca.
- Thật đáng tiếc! Nhưng đành vậy thôi.
Cậu không bắt lỗi mà thẳng thắn cho qua.
- Cảm ơn ca ca.
Cậu bé thở 'phù' nhẹ nhỏm, sẽ là một tình huống rắc rối nếu ai đó biết "vi kia" lại đang ở ngay đối diện chính mình.
Thử nghĩ một con người bình thường sẽ cảm nhận gì khi nhìn thấy một con hổ chỉ cách mình vài mét, người đó sẽ tại c·hết c·hết ngất đi, hay là hét toáng lên rồi vắt chân lên cổ chạy, một đi không trở lại?
Dù là trong trường hợp nào, tất cả đều là những điều Arthur Cavalieri không mong muốn xảy ra.
- Tuy không thể nói ra danh tính vị kia nhưng A Nhi có thể cung cấp nột số thông tin không quan trọng nếu ca ca tò mò.
- Nếu không tiện nói cũng không sao đâu! Dù sao ta cũng không định tiếp xúc hay liên quan gì.
- Vậy à, cũng phải... Ai lại muốn liên quan một con quái vật phá hủy cả Napoli chỉ để chiến đấu chứ!

- Napoli! Lẽ nào!?
- Đúng vậy, hôm A Nhi cùng ca ca gặp nhau, lúc đó vị kia đã đánh ngã một Dị thần.
- Không ngờ khi đó lại xảy ra việc lớn như vậy!
Vốn tưởng đó chỉ là một hồi phổ thông t·hiên t·ai, ai biết đó chỉ là cái nhìn của một con kiến bé nhỏ trước cuộc vật lộn của hai con quái vật khổng lồ.
Lục Thiên Tuấn cảm thán, có đôi khi vô tri chính là một điều hạnh phúc, nhất là đối với một phàm nhân như cậu.
- "Như vậy, t·hiên t·ai bất thường tại Giang Nam khả năng là..."
Lục Thiên Lúc bất ngờ nhận ra, liên tưởng đến điều tồi tệ nhất.
- May nhờ ca ca cứu giúp, nếu không A Nhi đã b·ị b·ắt đi rồi.
- Đừng bận tâm, ai gặp cảnh đó cũng ra tay thôi.
Chẳng qua là lúc đó trùng hợp có mặt, theo cha cậu ra ngoài tìm mối làm ăn.
Đối mặt cảnh hoạn nạn sau t·hiên t·ai, ai cũng sẽ có chút trong lòng bùi ngùi, một không cẩn thận gặp chuyện bất bình, nổi máu nóng ra mặt giải quyết bọn d·u c·ôn cắc ké cũng là tình có thể hiểu.
Nhất là khi n·ạn n·hân lại là một "cô bé" xinh xắn nhưng lại tàn tật, bị ba tên hung dữ bặm trợn bủa vây q·uấy r·ối, không khỏi làm cho người ta dấy lên lòng thương xót, nóng lòng trượng nghĩa.
Nhưng không phủ nhận được là hình dạng đứa trẻ rất có tính lừa gạt (hoặc cố ý bởi hầu gái xấu bụng nào đó) Thiên Tuấn do tâm lý mất mát, bất giác mà đã thay đứa trẻ vào vị trí trống rỗng trong tim mình.
Em gái cậu!
Sau bữa ăn sáng, hai người một lớn một nhỏ dắt nhau rời quán ăn, đi dạo loanh quanh.
Địa điểm viến thăm hôm nay tên gọi là Vittorio Emanuele, là nơi tập trung lượng lớn người Hoa định cư tại Rome.
Nó là một khu phố Tàu.
Trên đường phố không khí có phần tấp nập, chung quanh thay vì các bản hiệu chữ La Tinh, nó tràn ngập các ký hiệu tượng hình - tiếng Hán.
Có lẽ do người Hoa là dân tộc giỏi về kinh thương, nơi đây mọc lên đa phần là cửa hàng, siêu thị, quán ăn và chúng thu hút rất nhiều lượt khách mua sắm ra ra vào vào.
Một khung cảnh nhộn nhịp và thịnh vượng.
Thật không ngoa khi nói "Khi bạn đến Rome, hãy cầm lấy đôi đũa". Một cuộc xâm lấn văn hóa quy mô lớn đúng nghĩa.
- Hỏi điều này có hơi thất lễ, lúc nãy cha ta có giao cho ngươi một cái rương, là bên kia giới đồ vật sao?
- Cái kia?! À! Chỉ là một ít tình báo thôi!
Vừa đi bộ ngắm phong cảnh đứa bé tùy ý đáp lại.
- A Nhi mới kết một người bạn Nhật Bản, cho nên hơi tò mò phong thổ nơi đó một chút!
- Thật đáng mừng, là bạn qua thư từ sao?
- A... cũng gần như vậy.
Ngoài mặt nói vậy, nhưng trong lòng Thiên Tuấn mười phần không tin. "Phong thổ" gì mà phải mua tin từ Hồng Kông đại gia tộc Lục gia cơ chứ?
Chỉ là hỏi như vậy, không được đáp lại cũng chẳng có gì quan trọng. Nếu đứa trẻ lộ ra thì rất tốt, một thông tin quan trọng nào đó sẽ miễn phí vào tay cậu, còn không cũng chỉ có thể xuề xòa cho qua.
Đứa trẻ và cậu cũng chỉ vừa gặp nhau vài tuần trước, tuy có người thi ân cùng chịu ân giả tầng quan hệ này, hai bên cũng chỉ tính là quen biết chứ chưa đến mức được gọi là bạn bè.
Dù sao đây chỉ là lần gặp mặt thứ hai của họ.
Nếu không phải biết đứa trẻ là đệ tử của một phù thủy, với mặc cảm và tính cách trầm lặng của mình, Thiên Tuấn chưa chắc đã cố níu kéo mối quan hệ này như vậy.

Tình cờ đứa trẻ lần đầu đến Rome, tình cờ địa điểm bán tình báo lại do cha cậu quản lý, tình cờ cả hai chạm mặt. Duyên phận đến bất ngờ, khiến cho Thiên Tuấn không thể không níu lấy tấm vé vào cửa này.
Thế giới này không như ngoài mặt như vậy, nó rất thần bí và nguy hiểm, phàm nhân chỉ như lũ gia súc bị chăn nuôi, mê muội mà không biết gì.
Lục Thiên Tuấn, mới chỉ là thiếu niên 14 tuổi đã thề với lòng rằng... Bằng bất cứ giá nào cũng phải trở thành cường giả!
Không cầu nhất thế phong vân thiên hạ vô địch, chỉ mong có thể bảo vệ người mình quan tâm một đời an ổn không chịu sóng gió.
Làm người yếu bị khinh khi, Lục Thiên Tuấn đã chịu đủ rồi!!
Không chỉ là tại quê hương cậu, người dân bản xứ nơi đây cũng là những kẻ phân biệt đối xử!
- Ca ca, chúng ta bây giờ đi đâu?
Nói đến từ đầu đến giờ cả hai chính giao tiếp bằng tiếng Quảng Đông, đây là tiếng mẹ đẻ của cậu.
Lục Thiên Tuấn không chỉ được người đánh giá "căn cốt không ra gì" mà ngay đến cả thiên tư ngộ tính cũng chỉ xếp vào loại trung bình khá.
Nói vậy đủ để biết dù bay sang Ý đã một năm nay, cậu và tiếng nói bản địa vẫn là "đường ai nấy đi" "nước sông không phạm nước giếng" loại quan hệ này a.
Cho nên khi chứng kiến một đứa trẻ 7 tuổi chỉ dùng không đến nửa ngày, từ một kẻ chỉ biết bi ba bi bô đánh vần đến thuần thục 9 điệu Quảng Đông.
Nó thực sự làm cậu SỐC nặng!
Hỏi ra mới biết đây là khả năng linh cảm ma thuật mà các phù thủy phải được huấn luyện từ tấm bé, phải trả giá bằng kiêm trì cố gắng và quá trình rèn luyện tính bằng năm.
Nhưng dù như thế, cậu vẫn không cách nào nguôi ngoai lòng ghen tỵ.
Bởi lẽ hạng mức để trở thành phù thủy tập sự cũng đã đánh ngã hết bao nhiêu anh tài rồi!!!
- Sân tập kiếm!
Nói là sân tập nhưng thật ra chỉ là tìm một nơi vắng người qua lại.
Công viên Turismo là một sự lựa chọn lý tưởng, một nơi xinh đẹp tại quận Europa, với cảnh quan yên tĩnh, dọc theo con đường đi bộ là một không gian xanh với những cây cao bóng mát, bãi cỏ xanh mướt và những tác phẩm đá điêu khắc dọc đường.
Những tác phẩm được nhà điêu khắc Aroldo Bellini tạo tác.
Các tấm bia ban đầu được đặt trong Forest Pavilion, bên trong E42 (Triển lãm toàn cầu năm 1942, hiện nay gọi là EUR là viết tắt của Esposizione Universale Rome) và sau đó bị tháo dỡ sau khi Thế chiến thứ hai kết thúc.
Ngoài những bức phù điêu khác nhau, còn có tấm bia lớn của nhà điêu khắc Ercole Drei mô tả Cuộc sống trên cánh đồng.
- Thầy kiếm thuật của ca ca là người thế nào?
Đi trên đường, chủ đề nói chuyện của cả hai nói về việc học kiếm của Lục Thiên Tuấn.
- Sư phó sao? Hm— anh ta là một lính đánh thuê người Ý. Lúc đầu nghe cha ta nói rất giỏi võ nghệ, hơn nữa nghe nói trong tiệm có một nửa sinh ý đều là nhờ anh ta đến hoàn thành, nên ta có chút nóng lòng đến cầu học.
- Về tính cách hả... có hơi vui tươi thái quá, hơn nữa người này còn có bệnh đãng trí, thường xuyên gọi bậy tên người khác, nhắc mãi vẫn không sửa được. Nói chung là một cái người rất kỳ quái... nhưng ít nhất võ nghệ không tầm thường.
- Ừ...ừm.
Tại trong cuộc chuyện trò vui vẻ, trong lời Thiên Tuấn nhiều chuyện kể lể, đứa bé lắm nghe thỉnh thoảng gợi mở hỏi chuyện, thời gian trôi qua lặng lẽ, chẳng mấy chốc mà cả hai đã đến điểm hẹn.
Tại đích đến của hành trình ngắn ngủi (chỉ cách điểm xuất phát vài phút đi bộ băng qua đại lộ Romolo Murri) trên bãi đất trống xanh mướt và rộng rãi, một thanh niên tóc vàng điển trai đang tùy ý chống kiếm chờ lấy bọn họ.
Ngoài ý muốn là một anh chàng người Ý cao ráo và mảnh khảnh, chỉ mặc đơn giản quần jean áo sơ mi, kính râm lúc nào cũng mang lên, toàn thân khí chất người này phóng khoáng mà tồn tại cảm mạnh mẽ đến kỳ lạ. Khác hẳn với hình tượng ông chú cơ bắp râu quai nón mà Arthur tưởng tượng trong đầu.
Râu thì không nhưng phần cơ bắp thì không nhầm lẫn đi đâu được, phần trên chỉ mặc đơn giản một cái áo sơ mi không cài nút, chàng trai lộ ra từng khối cơ bụng săn chắc được rèn luyện như sắc thép tinh xảo. Thật khó tưởng tượng một thân hình cao gầy mảnh mai kia lại có thể mang theo sự mỹ cảm khỏe mạnh đầy đối lập, có lẽ chỉ cần tận mắt nhìn thấy thì không một ai là không muốn mang anh ta đến trưng bày trong việc bảo tàng.
Nhưng khi chú ý đến ánh mắt sắc bén đó của anh ta khi nhìn đến mình, không để ý nụ cười đang dần có phần càn rỡ kia, giác quan nguy hiểm của A Nhi réo lên báo động.
Phiền phức tới!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.