Chương 23: Tên bạo chúa yếu ớt
Arthur Cavalieri, là cái tên dạo gần đây rất nổi danh trong cộng đồng thần bí, nhưng không phải theo chiều hướng tích cực. Bởi lẽ biệt danh được gán cho chủ nhân của cái tên đó là [Hoàng tử tai họa].
Sát thần trẻ nhất, kẻ g·iết hại hỏa thần Agni, soán đoạt quyền năng triệu hồi quỷ thần lửa cuồng bạo. Đó là tất cả những gì được mô tả về đứa bé, ít nhất là những gì mà một bảo báo cáo tóm lược, được hiền nhân hội vội vàng đưa ra khi đó.
Gương mặt của đứa trẻ trông xinh xắn như một con búp bê phương Đông, bất quá nhìn lâu sẽ cho người khác cảm nhận được một loại lạnh nhạt mà u uất.
Cảm giác như là gặp một con mèo con bị bỏ rơi vậy, Salvatore Doni lặng yên đánh giá lấy đứa bé, cứ việc đây là nhân vật chính trong cái lời đồn "t·hiên t·ai di động" mà ai ai cũng sợ hãi.
- Buon giorno! Sư phó!
- A—Một ngày tốt lành! Lu Chendun!
- Là Thiên Tuấn, Lục Thiên Tuấn! Ta đã nói bao nhiêu lần rồi.
Thiếu niên đã thành thói quen phản ứng, đối với lớn hơn mình vài con giáp người thanh niên lớn tiếng mắng.
- Ahaha, thứ lỗi, tôi không nhớ được tên quá dài, nên cứ gọi là Tuấn đi.
Rõ ràng là anh ta chẳng quan tâm, kiếm sĩ qua loa coi như đáp lại, ánh mắt vẫn chăm chăm nhìn đứa bé bên cạnh Lục Thiên Tuấn.
- Ai chà, cậu chủ nhỏ hôm nay có nhã hứng đưa bạn gái đến xem huấn luyện sao?
- ... ( ᗜ ‸ ᗜ )
- Đây là A Nhi, tới Rome du lịch, ta thuận tiện dẫn đi dạo.
Dùng không thuần tiếng Ý giải thích, dù cậu có thể không nghe hiểu toàn bộ câu nói nhưng tiếng "bạn gái" vẫn khiến Thiên Tuấn nhạy bén biết người kiếm sĩ đang đùa cợt mình.
- Yo! Tôi gọi Salvatore Doni, chào cô nhóc!
- A Nhi là con trai!
Đứa bé rất dứt thoát trả lời.
- Thật là xinh đẹp cậu nhóc đâu! Chúc nhóc có nhiều kỷ niệm đẹp với Rome... Tuấn! Qua đây nói chuyện chút!
- Gì hả?
Chưa kịp hiểu ý định của Doni, Lục Thiên Tuấn đã bị anh ta choàng tay qua cổ kéo đi.
- Khoan...
Nhìn hai người thần thần bí bí đi xa, đứa bé giơ tay định ngăn cản nhưng không kịp rồi. Bóng lưng hai người kia nhanh chóng đã khuất sau một phiến đá.
Người thanh niên đó, Arthur có cảm giác xấu về anh ta. Nhưng người đó với ân nhân của cậu có vẻ rất quen, cảm giác mình là người ngoài nên Arthur tỏ ra do dự.
Quả nhiên!
Không lâu sau đó chỉ có gã đó quay trở lại, trên mặt còn nở một nụ cười ngây ngô toe toét như đứa trẻ vừa nhận được món đồ chơi mới.
- Anh đã làm gì?
Vừa đối mặt chính là lời chất vấn, Arthur run rẩy, toàn thân cũng toát ra hào quang mờ nhạt.
Tình huống bất ngờ làm cậu bé hoảng sợ, hơn nữa ánh mắt tên kiếm sĩ đối diện nhìn cậu trông rất nguy hiểm.
- Hahaha, yên tâm, tôi chỉ gõ cho cậu ấy ngủ một giấc để khỏi phiền. Giờ thì, xin đấu với ta một trận, Arthur Cavalieri điện hạ.
Ngoài ý muốn dù là lần đầu tiên gặp mặt, gã lại lưu loát gọi ra tên thật của cậu, không giống với thiết lập "kẻ đãng trí" một chút nào.
Kiếm sĩ tóc vàng nở nụ cười càng rỡ, tay cầm kiếm trong tư thế phát lực.
Bản năng của Arthur trong chóc lát phản ứng,
bởi chiến ý của người này tương tự thứ Arthur từng cảm nhận được trên người mẹ nuôi Michela, cùng kẻ đã từng g·iết cậu một lần. Những tồn tại ngoại trừ thần, chỉ dựa vào tài năng vũ lực ở đỉnh điểm nhân loại là có thể làm tổn thương cậu, một Campione.
- Anh là ai? Trên thân không có chú lực! Thân phận A Nhi người thường không nên biết mới đúng!?
Arthur tỏ vẻ oán trách, thầm nguyền rủa mặc dù không biết tên khốn kiếp nào đã bán đứng cậu.
Nếu thủ lĩnh của [Old Dame] Thánh Rafaello biết ý nghĩ của cậu hiện tại, sẽ cảm giác thật oan uổng. Ai biết tên đệ tử ngu đần ngoại trừ võ thuật cái gì cũng ngơ ngơ ngác ngác của cô, chỉ tình cờ liếc qua báo cáo về Campione lại nhớ mãi không quên. Khi đó hắn còn nảy lên ý nghĩ "Kẻ g·iết được cả thần sao? Có vẻ rất mạnh nha. Ước gì được đánh nhau với họ một lần."
Tình cờ làm sao, cậu học trò mà Salvatore Doni vừa mới nhận mấy tuần nay lại cho anh một niềm vui bất ngờ.
- Lại bị xem thường rồi đâu! Đối với bản thân không có tài năng ma thuật, tôi rất lấy làm tiếc không thể thỏa mãn ngài... Nhưng chỉ dựa vào vậy mà phán đoán thì sẽ c·hết dưới lưỡi kiếm này.
Đối với thái độ khó chịu của đứa bé, Salvatore Doni nâng kiếm lên vừa nói.
- Nhìn thế thôi nhưng tôi vẫn là một kỵ sĩ đấy! Chấp nhận lời thách đấu của tôi đi ngài Quỷ vương.
Chiến đấu với những kẻ mạnh mẽ, đó là điều Doni mong muốn để rèn luyện kiếm thuật của bản thân. Nhưng cơ hội như vậy không phải lúc nào cũng gặp được, thường thì nó sẽ xảy ra theo một quy trình ước hẹn ngày giờ địa điểm...dài loằng ngoằng.
Các Sát thần Campione lại phân tán khắp nơi trên thế giới, tốn thời gian tìm kiếm lại là cả vấn đề, thà để thời gian rèn luyện hoặc làm lính đánh thuê kiếm kinh phí còn tốt hơn.
Bởi vậy nên hiện tại kiếm sĩ tóc vàng cảm thấy bản thân thật may mắn.
Đối với Salvatore Doni vào thủ thế, Arthur ớn lạnh sống lưng, có cảm giác như một giây sau cả người sẽ b·ị c·hém làm đôi, giống như lúc cậu đối mặt nhát chém của thần gió khi trước vậy.
- A Nhi thật xui xẻo!!!
Mặc dù không muốn lao đầu vào một trận đánh vô nghĩa nhưng hiện tại Arthur đã từ bỏ dùng ngôn từ khuyên can. Chỉ nhìn vào mắt của tên kiếm sĩ thì cậu biết rằng ý chí của anh ta không thể bị lây chuyển, dù đến giờ cậu vẫn không biết cái lý do củ chuối gì dẫn đến cuộc thách đấu này.
- Mau tới! Sứ giả thiên đàng, mang theo ...A!
Tại trong đứa trẻ xao động bất an, kiếm sĩ không chút lưu tình hạ thủ, bước lấy nhịp bộ kỳ lạ Doni trong chớp mắt rút ngắn khoảng cách. Trong ánh bạc lập lòe, lưỡi kiếm sắc bén vung xuống.
Mặc dù Campione nổi tiếng bởi quyền năng đánh cắp từ thần, thế nhưng khoảng cách đôi bên hiện tại chỉ có vài mét. Chỉ cần đủ nhanh, trước khi đứa bé kịp thả ra sức mạnh, Salvatore Doni chắc chắn chỉ trong một khoảnh khắc bản thân có thể lấy xuống thủ cấp của cậu.
Thời gian, kỹ thuật, khoảng cách, kiếm sĩ nắm bắt hoàn toàn lợi thế về phía mình.
Tại khoảnh khắc trường kiếm rơi xuống, Arthur Cavalieri mới thể hội cùng một lần trước tại Athen bị g·iết hại cảm giác.
Một lần kia, dựa vào trước khi c·hết quyền năng toàn diện b·ạo đ·ộng, cộng thêm ngay lúc đó bị thần bí nghi thức triệu hồi ra thần vật ôm ấp linh hồn mà phục sinh, lần này lại như thế nào đâu?
Phản ứng như một con mèo, Arthur nhún đôi chân ngắn nhỏ nhảy sang một bên, suýt soát né tránh trong đường tơ kẻ tóc.
Dù vậy đứa trẻ vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm, bằng giác quan tựa như loài ma thú, Arthur ngay lập tức có ảo giác giây tiếp theo đầu mình sẽ rơi xuống.
Cú bổ xuống không thành, Salvatore Doni đơn giản chuyển trọng tâm, trong tay trường kiếm với một động tác xoay cổ tay đơn giản từ bổ dọc chuyển thành chém ngang.
Dù thể trạng đôi bên rất chênh lệch, đứa trẻ cao lắm cũng chưa qua nổi thắt lưng Doni, cùng phản ứng mau lẹ dễ dàng né tránh đòn chém của kiếm sĩ. Nhưng với lợi thế về v·ũ k·hí dài cùng võ nghệ, Salvatore Doni dễ dàng vung kiếm tới Arthur như chém cọc gỗ.
Ngay khi nhát kiếm sắp rạch đứt cái cổ trắng nõn kia, một hình bóng mờ ảo bỗng xuất hiện từ trong không khí lãnh trọn đòn chém rồi nhanh chóng tan biến như sương khói.
- Ô! Đây là gì vậy? Tôi còn sợ hết hồn tưởng nhóc sắp triệu hồi [Ma thần cổ tay] đó.
Vừa né được một kiếp, Arthur nhảy xa một khoảng cách, phần cổ cảm giác mát lạnh sau đó có chất lỏng chảy xuống, cậu bé biết là máu của mình đã chảy ra rồi.
- Y..a... hừ, thích thì chiều.
Dùng miệng cứng là vậy, đứa bé vẫn đang cảm thụ cảm giác nóng rát từ v·ết t·hương. Từ việc còn có thể nói chuyện bình thường, có thể đánh giá ra là v·ết t·hương ngoài da không quá nghiêm trọng.
- Tới đây!!!
Với mệnh lệnh đó, một bàn tay lao ra từ không khí đập về mặt đất nơi gã kiếm sĩ đứng.
Với một tiếng động lớn, hàng tá đất đá cùng cỏ xanh bay văng tứ tung.
- Uy uy, thế này cũng thật quá đáng đi! Chỉ vì đối phó tôi mà nhóc dùng thức sức mạnh đó thật luôn hả, đúng là vị bạo chúa như lời đồn.
Lời giễu cợt rõ ràng như vậy chứng tỏ Salvatore Doni an toàn né tránh. Đó là thành quả rèn giũa dài kỹ thuật chiến đấu đến mức đã trở thành bản năng của anh, cái cơ thể dẻo dai với mớ cơ bụng đó thật không phải để trưng cho đẹp.
- A Nhi... không phải...bạo chúa!
Có chút suy yếu choáng váng, hiện trong đầu đứa bé không ngừng là các âm thanh "Mau HiẾN Tế!!" "CốnG pHẩM đÂu?" "CHO Ta Máu Thjt" "hiEesn siNh HIẾN SINHA!!!". Vô số tiếng nói hỗn loạn vang vọng đau đầu nhứt óc, đến từ linh hồn h·ành h·ạ khiến cậu như muốn lập tức ngất lịm.
- "Không cho!! Mau biến đi!"
Cậu tập trung tinh thần từ chối thứ âm thanh kia, theo đó bàn tay ma quỷ xù xì đỏ rực lúc ban đầu hơi có vẻ mờ ảo trực tiếp tan biết như sương khói.
- Ọe....
Arthur chịu không nổi trực tiếp cúi người nôn ra cả buổi sáng, cảm giác mất thăng bằng làm cậu loạn choạng ngã sấp, mặt đỏ bừng, nước mắt nước mũi chảy cả ra.
Doni nhìn thấy đây hết thảy, anh không tin được đây là vua quỷ hồi nãy còn hung hăng triệu hồi thứ bàn tay to đùng đáng sợ kia.
Nhìn thật có vẻ khốn khổ.
Doni nghĩ có lẽ đây là thứ mà mấy tiểu thuyết võ hiệp gọi là phản phệ hoặc tẩu hỏa nhập ma. Đại ý trong đó nói người khi luyện tập sai lầm một môn võ công thì dòng khí trong cơ thể sẽ chạy loạn tứ tung, gây tác hại ảnh hưởng đến cả sức khỏe sinh lí và tâm thần.
Dù vậy Doni không hiểu mấy thứ võ vẽ miêu tả trong đó lắm, vì dù sao anh cũng không có tài năng liên quan tới khí hay ma lực.
Ngược lại anh nghe bà già Raffaello nói đám con hoang của Epimetheus rất ranh ma và sảo quyệt, có lẽ cậu bé đang giả vờ yếu đuối rồi sau đó cho anh một cú chí mạng.
Vì vậy hãy trước tiên chém gục tên nhóc con trước khi có gì đó rắc rối thôi nào, một tên ngốc khốn kiếp tóc vàng nào đó suy nghĩ như vậy, trong khi không hề lo lắng lợi ích của giới ma thuật cũng như an toàn của toàn bộ hệ thống hội xã liên hợp Italy.
Doni tiến đến và thử chém xuống nhưng một cái bóng mờ bỗng xuống hiện và hất anh ta ra xa.
Đoán đúng?
- Lại nữa, cái thứ đó là gì?
Khi kiếm sĩ điều chỉnh tư thế an toàn đáp đất và sau đó nhìn lại. Bóng lưng đứng trẻ đang từ từ chạy mất.
- Này đừng chạy, sau khi cho tôi xem thứ thú vị như vậy rồi bỏ đi là sao hả? Ít nhất thể hiện sức mạnh của một vị vua đi chứ!
Kiếm sĩ tự hỏi tại sao tên nhóc lại giả vờ trong khi sở hữu sức mạnh như vậy, hay có gì đó khó khăn khiến đứa trẻ không thể tự nhiên sử dụng thứ sức mạnh đáng kinh ngạc đó. Salvatore Doni trong lúc đó nghiền ngẫm nhớ lại tình báo về cậu bé.
- À! Ra đây là phong cách chiến đấu của nhóc sao? Tôi cũng nghe rằng ở Napoli nhóc g·iết một thần bão bằng chiến lược thả diều. Vậy tôi cũng lên đây hahaha....
Nở một nụ cười sung sướng, Doni không do dự đuổi theo đứa trẻ xấu số.
- Anh ta điên rồi... Ai đó, làm ơn giúp giúp A Nhi!
Trong khi chạy trốn theo đường cũ, Arthur cói nén khó chịu nâng cao sức mạnh ma thuật bản thân. Đồng thời, tuy theo dòng năng lượng đang phát tiết mà cất lên lời thỉnh nguyện.
Xung quanh công viên thật vắng vẻ, dù là một địa điểm có thể tham quan và du lịch nhưng nó lại bị bỏ rơi đến tình trạng xuống cấp.
Arthur đang chạy thục mạng, cơ thể được tái sinh thành Campione của em ấy khỏe mạnh đến lạ thường. Dù phải chạy hết tốc lực đường dài với đôi chân ngắn nhỏ đó, cậu bé vẫn dễ dàng duy trì một khoảng cách với tên kiếm sĩ đang điên cuồng đuổi theo sau.
- Lần sau A Nhi cần ai đó bảo vệ...huhu...
Nhóc ấy vừa nức nở vừa cói gắng tìm đường chạy ra nơi đám đông, đây là kiến thức hầu gái nào đó dạy cậu để tự bảo vệ mình. Cô thường khuyên nên cẩn thận với những kẻ nhìn cậu với ánh mắt lạ thường, bởi có thể đó là những tên có "tâm lý biến thái" hoặc bọn b·ắt c·óc buôn người.
Bắt cóc thì một lần Arthur đã gặp một đám, đó là sau cơn bão ở Napoli, lần này đến Rome mà lại thật sự gặp được "biến thái".
- Ai đến giúp A Nhi đi.
Đang than thở như vậy, cậu bé đang chạy đột nhiên va vào vật gì đó mềm mại.
*Boo-hoo!!*
Bị bắt gọn, truyền vào khan mũi là một mùi hoa tươi mát, dịu ngọt vô cùng dễ chịu.
- Vua của ta, ngài có việc gì sao?
- Huhu...Natsu...cứu A Nhi!!
Cô nàng vu nữ nghe vậy tỏ vẻ không hiểu, ở đây xuất dị thần rồi sao? So với tiên đoán sớm hơn?