Chương 24: Vận mệnh mối tơ vò, quỷ vương cùng kiếm sĩ
- Thì ra là vậy! Vì nghe Hắc Long đại nhân lời can gián, bệ hạ từ bỏ hiến tế thu được thần lực. Vì vậy mà dẫn đến quyền lực mất khống chế cùng tác dụng phụ là đầu óc vô cùng đau đớn.
Thông qua kết nối tâm linh, nàng vu nữ không chờ vị hoàng tử giải thích mà đã tường tận suy nghĩ của cậu.
Hiện tại, trước mặt Arthur, người thiếu nữ chỉ là một ảo ảnh.
Đệ nhất quyền năng của Arthur Cavalieri cho phép tái tạo những sự vật có trong ký ức của cậu, từ đó tạo ra một môi giới kết nối với bản gốc của chúng.
Nhưng tùy vào quy mô sức mạnh, giới hạn khoảng cách, vị cách, ý nguyện chủ nhân mà Arthur có thể phải trả một cái giá tương xứng để có được sử dụng quyền. Nếu không hoàn thành trả giá, những thứ cậu tạo ra cũng chỉ như một cái bong bóng bơm đầy hơi, một ảo ảnh không có linh hồn, yếu ớt và dễ dàng tan biến.
Ích nhất đó là những gì Shimizu Natsuhi thông qua linh thị biết về quyền lực này.
- Ồ, nhóc không chạy nữa hả? Còn cô bé kia là ai vậy? Có thể lui ra để bọn ta hoàn thành trận chiến này sao?
Từ con đường mòn có tiếng nói phát ra, dĩ nhiên chính là Doni đang cầm kiếm lăm lăm đi tới.
- Ngài kiếm sĩ xin thu kiếm lại! Chẳng lẽ bắt nạt một đứa trẻ lại cho hiệp sĩ như ngài cảm giác vinh quang sao?
Cô bé vu nữ không sợ đứng ra che chở hoàng tử nhỏ, cố gắng dùng lý lẽ đánh vào lòng tự trọng hòng thuyết phục đối phương.
- Ờ, cô nói đúng! Nhưng tôi đang chiến đấu với cậu ta kẻ được gọi là vua quỷ! Vậy nên tuổi tác chả quan trọng gì... Tôi bây giờ chỉ cần thỏa mãn thanh kiếm của mình là được.
Doni trưng ra cái bản mặt cà lơ phất phơ chẳng thèm quan tâm, khóe miệng liệt ra nụ cười hiếu chiến.
- Mặc dù chỉ là ý muốn bất chợt nhưng hôm nay dù có thế nào tôi cũng phải chứng kiến sức mạnh của một sát thần Campione! Mấy thứ nghĩ lý quanh co rắc rối thì dẹp đi.
Không những thế hắn quay sang Arthur nói lời đe dọa.
- Này, nhóc với cô bé này là người quen nhỉ? Tôi chán trò đuổi bắt rồi! Nếu nhóc chạy đi thì tôi chỉ có thể dùng cô nàng thử kiếm rồi.
- Ư...Hư...!
Đối với lời ngang ngược tuyên bố của Doni, nàng vu nữ nhỏ rõ ràng hơi run nhưng vẫn kiên cường chắn ở phía trước, cô bé vẻ nghiêm trọng, căng thẳng cắn răng.
- Ta sẽ không để cuồng đồ như ngươi làm hại ngài ấy!
Bỏ qua hình thể nhỏ bé của mình, Natsuhi tỏa ra khí thế mạnh mẽ như loài gà mái quyết tâm bảo vệ gà con. Trong tay cô bé hiện lên cung tên, linh lực từ bên trong dâng lên, cô giương cung dọa bắn.
- A Nhi xin lỗi!
Arthur cảm thấy áy náy, khó xử vì sự yếu đuối của mình. Dù cả hai chỉ mới trở thành bạn chưa được một tuần.
Mặc dù người trước mặc ban đầu mới là người cầu xin được Arthur che chở, cậu cũng đã ưng thuận nhưng trong tưởng tượng thật không phải như tình huống hiện giờ.
Chả phải hoàng tử nên là người thể hiện vũ dũng, cưỡi bạch mã tiến đến pháo đài đánh bại ác và giải cứu công chúa bị giam cầm sao!
Nếu có thể, cậu hy vọng ngay lúc này có thể ở Nhật Bản để giúp đỡ cô bạn của mình khỏi rắc rối của nhóm thế lực [Tứ gia tộc].
Lý do cậu không thể làm thế vì họ lo ngại sức mạnh trong cậu sẽ mất khống chế, rồi lại gây ra một t·hảm h·ọa không đáng có như tại Athen hay Napoli hồi tuần rồi.
Arthur Cavalieri là một đứa trẻ ngây thơ, có lẽ vì kinh nghiệm bị tổn thương từ trước khi trở thành Campione, nên em ấy rất nhút nhát, xa cách và không muốn làm phiền bất kỳ ai. Mặc dù những ký ức ấy đã mất đi sau t·ai n·ạn, nhưng những vết sẹo hằn sâu trong tâm hồn đã định hình nên tính cách đó.
Bởi vậy với những ai mà bản thân em ấy nhận định là "người quan trọng" với mình, Arthur Cavalieri sẽ vô cùng ỷ lại và muốn bảo vệ họ bằng mọi giá.
- Xin hãy lùi lại đi Natsu!
Lần này, đứa bé chọn đối mặt, Arthur lấy quyết tâm của một vị vua bảo vệ thần dân của mình, dũng cảm tiến về phía trước đối mặt gã kiếm sĩ.
Trên đời này không có cái gọi là thiên bẩm anh hùng, có chỉ là những phàm nhân vì bảo vệ "những thứ quan trọng" mà bị cơn sóng của vận mệnh đẩy về phía trước.
- Arthur Cavalieri!
Cảm nhận cơn choáng dần vơi bớt, hoàng tử cố tỏ ra nghiêm chỉnh hướng kẻ thách đấu xưng tên. Lễ nghi kỵ sĩ của một đứa trẻ tuy trông có vẻ vụng về nhưng đã thể hiện rõ ý chí và lòng tụ hào của dòng họ Cavalieri.
- Bệ hạ...
Sự chững chạc của Arthur thể hiện ra ngoài dự liệu, làm gương mặt dù lạnh nhạt của cô bé vu nữ hơi xúc động. Nhìn bóng lưng tuy nhỏ bé nhưng làm người an tâm ấy, cô không khỏi bi thương cho số vận đứa trẻ sinh ra đã cô độc đối mặc cuộc đời này.
- Salvatore Doni.
Kiếm sĩ cũng không thất lễ, nâng kiếm thẳng đứng trước người, mủi kiếm chỉ thiên đáng lại tên thật.
Trận đấu đến hiện tại mới chính thức bắt đầu, hai bên đã vào thế sẵn sàng.
Bất ngờ!
Doni sau một nhịp xuất hiện ngay trước người cậu, thanh kiếm thép cũng thuận thế làm một đường chẻ dọc từ trên xuống muốn bổ đứa bé làm đôi.
Nhưng nhát kiếm chỉ chém vào không khí, hoàng tử nhỏ như biết trước đã kịp nhảy lùi lại, thoát ra phạm vi t·ấn c·ông.
Tưởng chừng vậy là xong thì chợt Arthur cảm thấy mặt đau rát.
Thì ra đòn chém nhìn như đơn giản chỉ là chém xuống lại mang theo khí áp tạo ra đòn cắt không khí.
Mắt đứa trẻ theo phản xạ muốn nhắm lại nhưng trực giác giống như tiếng còi réo vang không cho phép em ấy làm vậy.
Quả nhiên, lợi dụng tình thế bất ổn, kiếm sĩ Doni lại tiếp tục áp sát. Lần này anh ta tạo một cú xoay mình, lưỡi kiếm từ dưới hướng ra trước chém phạm vi rộng hình quạt, đảm bảo đứa trẻ không chỗ thoát thân.
Trong giây phút cận kề ấy, Arthur đã "nghe" thấy tất cả dự định của kiếm sĩ. Thế nhưng mọi thứ diễn ra quá nhanh, với thân thể gầy yếu của mình, cậu phải làm gì để đáp lại đây?
Mặc dù chỉ là một đứa trẻ, ở độ tuổi nhỏ hơn nhiều nhóm "anh chị" đồng loại của mình. Cậu ấy vẫn là một Sát thần!
Và dù không có hai tay, Arthur Cavalieri vẫn có cách cầm lấy "kiếm" để phản công.
- Hiện ra! Cho ta thấy vinh quang và di sản trong câu chuyện của các anh hùng! Như trong lời mẹ kể những huyền tích "Ngày xửa ngày xưa..."!
Theo ngôn linh xướng lên, đã chứng tỏ con thú nhỏ đã chăm chú và bắt đầu lộ ra răng nhọn của mình.
Một thân ảnh xuất hiện và chặn lại cú chém chí mạng. Lần này không phải một cái bóng mờ, ảo ảnh đã có hình dạng chân thực của nó.
- Đây là... Thú vị làm sao! không ngờ nhóc lại bắt chước tôi.
Nhìn lại thứ Arthur tạo ra vậy mà lại mang hình dáng của gã kiếm sĩ trước mặt, Salvatore Doni.
Không còn dễ dàng b·ị đ·ánh tan như trước, bản sao dễ dàng phá giải thế công, hơn nữa còn tung một đòn phản kích suýt chém ngang cổ họng Doni nếu anh không né kịp.
- Ây da! Thật nguy hiểm nha! Còn nhớ thù vụ hồi nãy hả?!
Đáp lại hắn là một cú đâm trực diện, bản sao với đôi tay như lò xo nén chặt bất ngờ phát lực, lưỡi kiếm thép như mũi tên đâm xuyên không khí với âm thanh rít gió như tiếng gọi của tử thần.
Không bất ngờ chút nào khi nó đã bị chặn lại, với kiếm thuật ở cấp độ bậc thầy của mình, dù là đòn đâm có thể xuyên qua cả sắt thép cũng bị Doni hóa giải chỉ với một cú gạt.
Dù sao thứ bản sao đó đang sử dụng chính là kiếm thuật của anh, thứ kỹ anh đã dành hàng năm trời rèn luyện và mài dũa.
Nhưng chính như thế mới là vấn đề!
Hai bên sau khoảng lặng dò xét bắt đầu lao vào nhau, hai thanh kiếm thép biến mất trong không khí, hóa thành từng tia chớp lóe chớp tắt, nhanh đến mức mắt thường không thể theo dõi, từng tia lửa do ma sát mà bắn ra dưới áp lực dữ dội của trận đấu.
Hoàn toàn sao chép tất cả, thứ quyền năng đáng sợ này lấy đi tất cả kho báu kỹ thuật anh đã mất hàng năm trời luyện tập chỉ trong một lần gặp.
Thật là g·ian l·ận thái quá, nhưng cũng chứng tỏ sự vĩ ngạn không thể vượt qua của quyền lực từ thần thánh.
Đánh nhau với chính mình là loại thể nghiệm gì? Salvatore Doni cũng chẳng thể diễn tả nổi cảm giác lúc này.
Giữa làn mưa bạc ríu rít, sinh mạnh của anh sẽ bị tước đi nếu không may bất cẩn. Nhưng cảm giác nguy cơ cũng mang cho Doni cảm giác hưng phấn tuyệt vời.
Theo nồng độ dopamine tăng cao, cảm nhận dòng máu lao nhanh với hơi ấm cùng mồ hôi, Doni chưa bao giờ dùng cả cơ thể và ý chí tập trung như lúc này.
Kể là khi trước đấu trận giả cùng giáo viên của anh, Thánh Raffaello cũng không được.
Bởi trong cảm quan được mài giũa của mình, Doni thấy được bản sao đối diện đã sắp áp đảo chính bản là anh.
Không còn là thứ kiếm thuật được sao chép rồi thi triển một cách khô khan, từng chiêu thức được hệ thống mượt mà, chúng nối tiếp liên tục như dòng nước chảy không một chút sơ hở hay cứng ngắt.
Nhiều động tác đến chính bản như Doni cũng tự đánh giá bản thân không thể thực hiện, ví như bản sao vừa lấy đà rồi nhảy một vòng cung trên không, cơ thể lơ lửng vòng ra sau lưng anh nhưng không quên ngừng vung kiếm.
Còn thái quá hơn nữa là—— đôi lúc Doni hất văng bản sao ra ngoài hoặc định vòng qua áp sát Arthur đang tập trung bất động, bản sao kia lập tức như như ăn c·hất k·ích t·hích nhảy lên không trung, cuộn người quay vòng như cái bánh xe hướng Doni liên tục chém xuống, trông giống như một lưỡi cưa khổ siêu lớn.
Doni cảm thấy đây như chơi trò đối kháng trên hộp băng bản người thật vậy, bản sao tuần tự mà tung một bộ liên chiêu, chờ thanh năng lượng tràn đầy rồi tung đòn tất sát.
Thật sảng khoái đến tràn đầy rồi, nhưng không phải cho Doni, ngược lại kiếm sĩ tóc vàng lúc này bị kích thích đến muốn hét lên "CMN" vì anh thấy được mình hệt như một nhân vật trong chế độ Arcade, bị người chơi tìm ra cơ chế mà không ngừng công lược.
Nếu không phải bản sao đó mang hình dạng và kỹ năng của Salvatore Doni, lúc này nằm dưới đất chìm trong vũng máu chính là anh ta.
- Tệ rồi! Phải tìm cách thoát khỏi cảnh này nhanh mới được.
Dù chiến đấu làm Salvatore Doni thật sự thích thú, nhưng việc phải bị động nhảy nhót trong bàn tay của "cự nhân" không phải phong cách của anh. Kiếm sĩ tóc vàng không quên hiện tại bên phe Arthur còn một cô tiểu thư miko đang đứng ngoài quan sát nãy giờ.
Nếu may mắn có lẽ cô ta không hề có sức chiến đấu, bởi giác quan của anh cho biết cô ta không phải một võ sĩ. Sau đó, Doni bác bỏ khả năng này, vì dù sao cô ta cũng là người quen của một sát thần, có thể cô thuộc một dòng dõi danh môn ma thuật hoặc chính là một phù thủy.
Đã hai mươi phút trôi qua, lại là một đường kiếm hoàn hảo vượt qua hàng phòng thủ suýt chém vào cổ Doni, đây đã là lần thứ ba thất thủ.
Lần tiếp theo, kiếm sĩ cảm giác mình c·hết chắc.
Thứ kiếm thuật của bản sao kia không còn là thứ anh quen thuộc nữa.
Nó đã biến đổi thành một thứ gì khác rất khó nắm bắt và chuyên môn nhằm vào các kẻ hở trong kiếm kỹ của anh ta.
Bản sao ấy với nhịp bước chân và tư thế lõng lẽo, trông đầy sơ hở nhưng lại mang không khí nguy hiểm đến kỳ lạ.
- Thật tuyệt vời, tôi muốn có thứ kiếm thuật mạnh mẽ này.
Một thứ kiếm thuật như dòng nước, tự do nhưng có thể cắt xuyên cả đá.
Hai lưỡi kiếm thép va vào nhau phát ra những âm thanh của sắt thép, không biết đã bai lần chúng quyết liệt va vào nhau với mong muốn phá hủy đối diện.
Và đối với đối với phân thân được Arthur tạo ra, hắn vung thanh kiếm trong tay tựu như vô kiên bất tồi dũng mãnh lao tới. Mà Doni với thứ thép phàm phẩm của thường nhân, làm sao có thể so được vật được quyền năng của Campione tái tạo bằng ma lực.
Lẽ dĩ nhiên thứ trong tay hiệp sĩ tóc vàng đã sớm sức mẻ không chịu nổi, trên thân thậm chí có vết nứt ăn sâu như muốn đứt đoạn lưỡi kiếm. Lý do nó vẫn kiên cường đến tận giờ, chính là nhờ vào lòng nhiệt huyết không chịu thua cùng kiếm kỹ bậc thầy của người sở hữu.
Một đòn liên trảm mãnh liệt như gió cuốn, đường kiếm theo quỹ đạo số tám như cánh bướm lọt qua hàng phòng thủ của Doni. Hiệp sĩ trẻ khéo léo dùng một kỹ xảo vận lực, rung động thanh kiếm gần như báo hỏng đánh vào sống kiếm của phân thân.
Mũi kiếm chệch đi cắt qua vai sâu tận xương, máu chảy ra. Nhưng cơ thể tê dại của Doni cũng đã không còn cảm giác đau, kiếm sĩ nhân sơ hở mà cắt vào ngực của bản sao trước mặt.
Sát na đó, một rung động kỳ lạ đột nhiên rộ lên trong đầu Doni.
Trong giây lát tâm trí Doni tĩnh lặng đến lạ thường, dường như mà cả bản sao và anh ấy tiến nhập một liên kết tâm linh nào đó.
Như tiếng sét cắt ngang bầu trời bị mây đen che phủ, từng trãi nghiệm và tri thức truyền vào cái đầu trống rỗng của Salvatore Doni.
- Ồ, thì ra là thế! Cậu cũng là tôi, chúng ta đều là Salvatore Doni.
Nắm bắt một cơ hội, Salvatore Doni thừa cơ hội tung một cú dứt điểm.
Hạ thấp tư thế, hai tay nắm chặt chuôi kiếm, đôi chân súc thế bậc ra, mũi kiếm tiến về phía trước đâm thẳng.
Không khác gì một cái bóng da xì hơi, bản sao này cũng tức thì bốc hơi biến mất.
Kiếm sĩ Doni đã vượt qua nguy cơ mà đánh bại phân thân ảo thể của mình. Nhưng thành quả của đòn kết liễu không chỉ như vậy.
Sau khi màn khói mù biến mất, lộ ra lưỡi kiếm nát tươm đang đâm sâu vào cuốn họng của đứa bé.