Khuấy Động Đa Nguyên Campione

Chương 25: Thứ hai quyền năng




Chương 25: Thứ hai quyền năng
- Xin hãy lùi lại đi Natsu!
Natsuhi đang lo lắng, hoàng tử nhỏ vì muốn bảo vệ cô sẽ đứng ra nhận lời thách đấu.
Làm thần tử cô chỉ có thể lui về sau, từ hậu phương ủng hộ quyết tâm của chủ nhân mình.
Cô không quá rõ ràng tính cách của đứa trẻ này là thế nào. Có đôi khi đứa bé nhút nhát tránh tiếp xúc với người, khi lại trở nên thân mật dù là người mới gặp lần đầu tiên. Natsuhi may mắn là cái sau.
Arthur Cavalieri hay còn có cái tên khác gọi A Nhi, cái trước là tên do gia chủ nhà Cavalieri cẩn trọng chọn lấy trao cho cậu, cái sau chỉ là một danh xưng thân mật của một người dạy học vô danh.
Hai nhân vật này cũng cùng trường hợp như cô, là số ít được hoàng tử bày ra chân chính bản tính vui vẻ của cậu.
Natsuhi lặng lẽ một bên quan sát đứa bé hành sử quyền hành, trong lòng không khỏi dâng lên một loại khả năng.
Thế là âm thầm nàng vu nữ sử dụng khả năng linh thị của mình.
Trong khi Natsuhi là một vu nữ sinh ra với tài năng xuất chúng ngàn năm có một, việc ngay trước mắt có đối tượng sử dụng sức mạnh thần thánh càng giúp cô dễ dàng tiến vào trạng thái kết nối đến ký ức của hư không.
Nói về Arthur.
Cậu bé tạo bản sao của Salvatore Doni và điều khiển nó chiến đấu, theo cô nó giống như việc một âm dương sư tạo ra và thao túng thức thần.
Nhưng phần thao tác có vẻ hơi chút kỳ lạ
Bản sao của tay kiếm sĩ giờ cứ như một nhân vật 2d, di chuyển làm những động tác cứng nhắc, đôi lúc thể hiện một hành động phi logic khó hiểu.
Có lẽ vì tuân theo thói quen mong muốn mãnh liệt của chủ nhân, quyền năng đã biến đổi để thích ứng.
Vì hy vọng giảm bớt thiệt hại, sức mạnh tế tự của thần Agni bị bỏ qua, giờ đây cả hiện thân từ xa của Natsuhi và bản sao tay kiếm sĩ Doni là thể hiện các khía cạnh về kết nối tâm linh, linh thị và tạo ảo ảnh ma thuật. Những khả năng của một tư tế mang sức mạnh ma thuật và trí tuệ to lớn.
Mà bây giờ, chỉ là tái tạo ra ảnh phản chiếu của một phàm nhân, cậu không còn cần phải hy sinh một cái giá lớn như ban đầu. Tuy không phải sức mạnh của thần nhưng đây là một kiếm sĩ hàng đầu nhân loại, đánh việc vặt cũng không cần đụng một chút muốn nổ thành người vong.
Đúng vậy, quyền năng Arthur Cavalieri soán đoạt từ thần lửa nguyên thủy Agni có liên quan đến vai trò [Tư Tế].
Ấn Độ thần linh Agni không chỉ được biết đế như thần lửa, sự hy sinh, thanh lọc và sự sống. Mà trên hết ông giữa vai trò người trung gian kết nối, là linh mục của các vị thần.
Dâng lên cống phẩm và cầu xin, từ đó mà nhận được thần phù hộ. Đó chỉ là một phần cơ chế vận hành của quyền lực này, mà ở mặt toàn diện hơn nó thể hiện sức mạnh và quyền lực của một thầy cúng vĩ đại.
- Khoảng 1500 năm TCN, một bộ tộc du mục có tên là "A·ryan" từ dãy núi Kavkaz ranh giới giữa châu Âu và châu Á, đã vượt qua các vùng núi để tiến về tiểu lục địa Ấn Độ.
Cô bé vu nữ ánh mắt mông lung như nhìn về thời đại xa xăm, mơ màng nói ra những tri thức cổ xưa.
- Nhờ lợi thế v·ũ k·hí từ chiến mã chiến xa và v·ũ k·hí bằng sắt, họ nhanh chóng chinh phục dân bản địa, những người Dravida.
Shimizu Natsuhi đây là đang phát động linh thị.
- Qua quá trình giao lưu và tiếp xúc giữa hai nền văn hóa, tư tưởng và phong tục của người A·ryan và người Dravida dần hòa quyện, hình thành nên tôn giáo Vệ Đà, đây là tín ngưỡng sơ khai nhất của vùng lưu vực sông Ấn.
- Từ "Vệ Đà" xuất phát từ các bộ kinh Veda mà người A·ryan mang đến, ca ngợi những thực thể thiên nhiên được thần thánh hóa và các anh hùng tổ tiên.
- Mặt trời, mặt trăng, sấm sét, núi non, cây cối và thậm chí cả động vật đều có thể trở thành thần linh.

- Trong đó ngọn lửa, biểu tượng quan trọng trong các nghi lễ tín ngưỡng, theo lẽ dĩ nhiên cũng được thánh hóa thành một vị thần quan trọng ở vị trí trung tâm.
- Đó chính là thần lửa Agni, vị thần của mọi nghi lễ cũng là vị thần của tri thức ma thuật.
Cô bé Natsuhi kết thúc khải thị và ngạc nhiên nhận ra tinh lực trong cơ thể vẫn tràn đầy khác hẳn trải nghiệm mệt mỏi của cô bé mọi khi. Cô bé nhẹ nhàng sờ soạn, cẩn trọng kiểm tra thân thể này.
- Mặc dù rất giống bản thể nhưng đây chỉ là một hình chiếu chứa đầy ma lực mà thôi, xem ra tinh lực tiêu hao cũng từ bệ hạ cung cấp. Chính thể của mình lúc này ở Nhật Bản cũng có thể cảm nhận được từ đây, xem xa khoảng cách đối với quyền năng này là không hạn chế.
Nhìn đứa trẻ đang đứng yên tập trung đằng kia, cô nhận ra khi các bản sao vận dụng năng lực, tất cả tiêu hao đều sẽ tính cho cậu. Một năng lực tuyệt vời kết nối sức mạnh của mọi người dù khoảng cách có xa đến đâu đi nữa, nếu Arthur có một nhóm thuộc hạ ăn ý và đoàn kết, quyền lực này sẽ phát huy như một trợ lực to lớn.
- Nhưng cũng chỉ đến thế thôi! Cái này chỉ là "ngoài ý muốn" mà sáng tạo ra ma thuật, vẫn còn có sơ hở!
Việc cậu đang làm không hề giống Campione một chút nào, những kẻ có thể tùy tiện bạo phát quyền uy mà chẳng thèm quan tâm người khác và hậu quả.
Đây cũng là hệ quả từ mong muốn được công nhận của cậu, Natsuhi chợt có ý nghĩ nảy ra trong đầu.
- Vậy chẳng lẽ mình và những người khác lại xem như xiềng xích trói buộc sao?
Sự thật là hai người giám hộ rời xa cậu mấy tháng nay làm cậu tổn thương. Chính từ Athen hủy hoại sau đó, mặc dù đôi khi bắt được chút liên lạc, nhưng Michela Cavalieri và thầy giáo bí ẩn dường như đang tránh gặp mặt cậu.
Nó làm cậu bé nghi ngờ và phủ định sức mạnh mang lại t·ai n·ạn quá lớn của bản thân.
Cô bé suy đoán.
Trước mắt Natsuhi ở bên ngoài và đánh giá chiến cuộc hiện tại.
- Chúng ta may mắn còn sống chỉ vì bệ hạ đang hạn chế quyền hạn của mình.
Nếu Arthur thật sự nghiêm túc và mặc kệ ranh giới trong lòng mình, Rome sẽ toan hoang chỉ trong một giây lát.
Dù tiếc nuối nhưng đồng thời cô cho rằng biểu hiện của cậu cũng rất tiềm năng khi cố gắng thuần hóa quyền năng bản thân.
Một Campione muốn trở bên mạnh mẽ, chỉ thông thường thông qua luyện tập chỉ là phí công, thứ họ cần là cảm giác sinh tử, dưới áp lực và tánh mạng nguy cơ mới có thể giúp dã thú bọc phát tiềm năng và làm chủ nanh vuốt của mình.
Có thể tạo áp lực cho sát thần chỉ có dị thần, nhưng dị thần nào có dễ gặp như vậy. Như vậy chỉ có cùng mạnh mẽ nhân loại cùng chung tử chiến, trong đó sát thần Campione còn không ngừng hạn chế quyền hành, dạng này may ra còn chút tác dụng.
Nhưng cũng chỉ một chút như vậy.
Trong chiến đấu không nghiêm túc, chính là ngại bản thân sống quá lâu, Arthur hôm nay phải trải nghiệm quả đắng này.
Dưới cái nhìn của mình, Natsuhi nhận ra kiếm kỹ của Salvatore Doni dần dà thay đổi, ban đầu bị áp đảo chỉ có thể bị động phòng thủ, lúc sau có thê đôi lúc phản đòn, dần dần lấn át như biết trước tương lai vậy.
- Không đúng! Cảm giác này... tên kia đã hoàn hoàn kết nối với bản sao của hắn!
Đây cũng là tai hại khi Arthur sử dụng quyền năng theo cách này. Bắt chước rồi sử dụng kỹ năng của đối thủ để chống lại đối thủ bao giờ cũng là một ý tưởng tồi, vì bản thân cậu chưa chắc am tường kỹ năng mới bằng một kẻ dùng hằng năm trời để rèn luyện cùng một kỹ năng.
Này gọi là múa rìu qua mắc thợ.
Và các bản sao của cậu tạo ra luôn tồn tại một yếu điểm, chúng luôn có một kết nối vô hình với chính bản của chúng.

Chỉ cần bị nhận ra và có thao tác thích hợp, thất bại của Arthur là không thể nghi ngờ.
Đúng như điềm báo xấu, trong một khoảng khắc, bản sao Doni bỗng khựng lai, tạo cơ hội cho tay kiếm sỹ tung đòn quyết định, hắn dùng mũi kiếm xuyên qua bản sao cùng lúc chính xác đâm vào yết hầu Arthur.
Kết thúc, mũi kiếm rút ra cùng máu tung tóe, Arthur ngã xuống như một con rối đứt dây, ánh mắt mơ hòi như con cá c·hết.
- B...bệ hạ!
Trong một giây, Shimizu Natsuhi thừa nhận có cảm tưởng như trời sập, như ánh sáng hy vọng dập tắt và chung quanh chỉ còn vô biên bóng tối.
- Hahaha! Chỉ có vậy thôi sao? Ự... Nhưng nhóc làm tôi vui vẻ lắm đó, tôi sẽ mãi nhớ cậu, Arthur Cavalieri.
Salvatore Doni chống kiếm khuỵu một chân, một tay ôm miệng v·ết t·hương ở ổ bụng, cảm giác hắn cũng chẳng còn thời gian bao lâu, gã ngông cuồng cười lớn.
- Đừng đắc ý, ở đây chỉ có ngươi là kẻ thua cuộc thôi.
- Ồ bộ không đúng sao, cậu nhóc đã ngã xuống và tôi đã chiến thắng!
Hắn một lần nữa khẳng định chiến thắng của mình, trong khi gương mặt tái canh vì lượng máu dần trôi đi.
- Ngươi sẽ c·hết còn bệ hạ sẽ hồi sinh sau đó, ta không cho rằng điều ngươi nói còn đúng trong trường hợp này đâu.
- Dù sao ngài ấy là Campione còn ngươi chỉ là một phàm nhân.
- Haha...là thế này phải không...
Tiếng nói của Doni dần nhỏ yếu, trong khi dứt hơi thở cuối cùng, sự sống lặng lẽ chấm dứt.
- Bệ hạ! Hỡi vua của ta! Ôi bệ hạ ơi! Xin thương sót tiểu nữ và sống dậy! Xin đừng bỏ mặc tiểu nữ bị cảnh giam cầm, như con chim họa mi bị khóa trong lồng vàng, dù kiêu sa nhưng u uất sầu não.
Dùng linh lực vịnh lên thánh câu, ỷ vào dồi dào mê lực cùng liên kết từ quyền năng, giọng nói thiếu nữ vang vọng đến sâu thẳm linh hồn Campione.
***
Arthur cảm giác thật lạnh lẽo, cậu không thấy gì cả ngoài một màn u tối, ngay cả ý thức cũng dường sắp tắt lịm.
Nhưng lúc này, có tiếng nói vang lên.
- [Bệ hạ! Xin tỉnh dậy...Đừng bỏ rơi tiểu nữ!!!]
- [Natsu.]
Cậu biết rằng mình sắp c·hết, cảm giác như thế nào đây? Thật bất lực... nhưng lòng cậu bình thản đến lạ.
- [A Nhi thật ngốc!]
Không khỏi chửa bậy bản thân một câu, cậu bé hướng tâm niệm tìm lối thoát khỏi bóng tối. Kinh nghiệm này thật quen thuộc, dù sao tính cả lần này cậu đã phá kỷ lục bản thân khi lịm đến bốn lần khi chưa đầy một năm.
Nếu có một danh hiệu gọi Campione yếu nhất, Arthur không cho rằng có ai khác xứng đáng ngoài bản thân nhận được danh hiệu đó.
Tìm kiếm tìm kiếm tìm kiếm, hướng tâm niệm thoát khỏi sự trì trệ của c·ái c·hết và bóng tối. Một tia sáng hy vọng hiện ra, chiếu rọi như hướng dẫn cậu đi về phía nó.
Ánh sáng dàng mở rộng tạo ra một con đường, nơi cuối con đường là một thân ảnh khôi ngô và uy nghi.

Đó là một pho tượng một tướng quân với áo giáp sắt, cung tên, đao cùng giáo mác đen tuyền, cưỡi trên ngựa thần cũng một màu lông đen trông thật dữ tợn.
Trực giác bảo đây chính là đường sống của A Nhi, tâm thức đứa trẻ vô thức hướng về gương mặt vị tướng quân nhìn lại.
Ở đó chẳng có gì ngoài một làn sương đen, hay nói đúng hơn chẳng có cái đầu nào ở đó cả, kể cả như thế hoàng tử nhỏ vẫn cảm thấy ở đấy tồn tại một diện mạo vô hình.
Bỗng lúc này, hai đốm sáng đỏ rực hiện lên, đó là một đôi mắt, chúng mở to và nhì lại cậu bé, ánh mắt đỏ ngầu nhắm thẳng nhìn cậu. Arthur lập tức có cảm giác, cả linh hồn cậu như bị hút vào đó, màu đỏ hung bạo vào nguy hiểm dễ dàng nuốt lấy tất cả, ý thức cậu bé chợt tắt đi.
Không biết qua bao lâu, Arthur mới dần tỉnh lại, thứ đầu tiên cậu nghe được là âm thanh lồng lộn ù ù như có một cơn lốc đi ngang qua vậy.
- Bệ hạ tỉnh lại! Tốt quá rồi!
- Natsu, đây là...?
Arthur dễ dàng nhìn thấy một bầu trời mây đen liên tục cuộn tròn, gió lớn cùng mây đên tập kết chung quan nơi họ như sắp thành mây gioing bão lốc tới nơi.
Không ổn, A Nhi phải rời đi ngay, đó là điều đầu tiên cậu nghĩ. Nhưng khi nhận ra một Natsuhi dần mờ nhạt và tan biến, cậu áy náy.
- Xin lỗi bệ hạ, có lẽ đây là giới hạn của em rồi, thật tuyệt khi có thể ra ngoài như thế này nhưng giờ hai ta không có thời gian cùng nhau rồi.
- Là lỗi A Nhi không kềm chế được.
- Không! Bệ hạ đã làm rất tốt, việc còn lại nên để thời gian chui luyện.
Nàng vu nữ nhỏ nén hụt hơi ổn định lời nói.
- Về quyền năng thứ hai của bệ hạ, xin ngài hãy phục sinh người này.
Cô bé chỉ về một Doni đang tái xanh nằm bất động, Natsuhi trong lúc Arthur phục sinh rất ân cần điều chỉnh thân xác Salvatore Doni nằm một cách an tường.
- A Nhi sẽ cố gắng!
Arthur ngay từ ban đầu chiến đấu chỉ vì tự vệ, ngay cả bây giờ khi nói muốn hồi phục kẻ từng ác ý với bản thân, cậu bé cũng chẳng thèm để ý. Dù sau đó lại chiến đấu cậu bé cũng có thể tự tin hạ ngục đối phương lần thứ hai, đương nhiên sễ không chật vật như vừa rồi.
Chầm chậm ngồi bên cơ thể Doni, cậu bé đặt tay nơi v·ết t·hương đã nhiễm đỏ, theo bảo năng vận dụng thức sức mạnh vừa thức tỉnh.
Một làn hơi xám đen như sương khói từ người Arthur lan tràn rồi truyền sang thân xác kia.
Trong khi mặc niệm, spam "sống lại" đến vài phút, cơ thể tưởng chừng đã báo hỏng kia mới co giật vài cái rồi xuất hiện hơi thở, dù anh ta chưa tỉnh lại thì điều này cũng báo hiệu cậu đã thành công.
- Quyền năng này mang theo sự sợ hãi và nguyền thuật, cũng có khả năng điều khiển gió Minh Phủ, mong bệ hạ tiết chế.
Cô bé cẩn thận nhắc nhở.
- Natsu, yên tâm, A Nhi nhất định cứu chị ra ngoài.
Cầm bàn tay đang dần tan biến của vu nữ nhỏ, Arthur lần nói nói ra lời thề đã định của hai người.
- Còn nữa, phân thân này chứa thông tin về quyền năng của bệ hạ mà tiểu nữ đã phân tích, xin hãy hấp thụ nó, sau đó...
- Xin nhanh chóng tiến về Vatican ngay sau đó... Ngăn cản thiên sứ buông xuống thẩm phán!!
Vừa nói xong lời ấy, nàng miko biến thành một làn khói hòa nhập vào thân thể Arthur.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.