Cách một lớp cửa không quá rắn chắc, tiếng gõ nặng nề kia như nện lên trái tim đang kinh sợ của những người trong phòng, giọng nói giống Cảnh Diêm như đúc kia càng nghe càng lạnh băng mà quỷ dị… nhưng hoàn toàn không phải của anh!
Hai chân Khương Ly cứng còng như chìm vào vũng bùn sâu, gian nan lùi lại nửa bước rồi lại nửa bước.
Cô nhớ Cảnh Diêm đã nói dù nghe bất cứ tiếng động gì cũng không được đáp lại, cũng không thể dễ dàng mở cửa. Hiện tại vẫn chưa tới thời gian dâng hương, tiếng đập cửa lại vang lên, không phải âm thanh quái dị của người giấy… như vậy chính là…
Tiếng gõ cửa bỗng ngừng lại, ngoài cửa quay về vẻ tĩnh mịch nặng nề.
Khương Ly không biết mình lấy dũng khí từ đâu, cô đi tới bên cửa sổ, ngón tay run rẩy tê dại đầy mồ hôi nhẹ nhàng nhấc bức màn lên một góc, sợ hãi nhìn xuyên qua lớp thuỷ tinh mơ hồ… Cô khát vọng có thể nhìn thấy bóng dáng Cảnh Diêm nhưng cũng cầu xin thứ bên ngoài kia tránh ra nhanh.
Bên ngoài phiến cửa kính màu lam cũ kỹ là một mảnh đen tuyền, ngay cả ánh đèn cũng không thấy đâu.
Khương Ly không thể không nhấc bức màn lên nữa, ánh sáng le lói trong phòng phản chiếu lên cửa kính, khiến bên ngoài càng thêm u tối, cô ngồi xổm xuống, cố gắng cẩn thận nhìn xung quanh bên ngoài.
Vẫn là một màu đen.
Thế thì quái thật, theo lý thuyết thì căn phòng bên phía Tây vẫn còn sáng đèn thì trong sân cũng không nên tối như vậy, Khương Ly khó hiểu mà chậm rãi nâng eo, cái tay nắm lấy góc màn từ từ kéo lên trên.
Lúc này Lam Lam cũng đã đi tới, nhỏ giọng hỏi phía sau cô: “Nhìn thấy cái gì không?”
Khương Ly không dám xốc quá nhiều, ngừng lại thở rồi cẩn thận nhìn lên trên, không biết vì sao, cô cứ cảm thấy vô cùng khủng bố, tiếng tim đập thình thịch đang chấn động bên tai.
Sau đó, rốt cuộc cô cũng thấy rồi.
Một gương mặt trắng bệch già nua đầy nếp nhăn, cứng đờ không có thái độ gì đang dán lên bên ngoài cửa kính, cặp mắt chết cũng không nhắm kia đang u ám nhìn cô!
“A ——”
Khương Ly ngã mạnh lên đất, trái tim còn đang kinh hoàng một giây trước lập tức đình công, cô bị dọa đến khó thở, không kìm nổi mà hét lên một tiếng, đợi sau khi cô ngỡ ra rồi che miệng lại, nước mắt túa ra, lồng ngực như bị một tảng đá nặng đè lên, ngay cả thở cũng không làm được.
Người chết vốn nên nằm trong quan tài lại đang đứng bên ngoài cửa sổ.
Mà màu đen cô thấy kỳ quái khi nãy lại là áo liệm thuần đen không có hoa văn!
Bức màn buông xuống còn đang đong đưa, đèn dây tóc loé lên trong phòng càng thêm quỷ dị, Lam Lam cũng xui xẻo trông thấy mặt người chết, bởi vì cửa sổ có phản quang nên màu đen càng đen, trắng lại càng trắng. Trong nháy mắt đó, thậm chí chị ấy đã thấy mấy nếp nhăn kia đang chậm rãi dồn lại, biến thành một nụ cười đáng sợ.
Lam Lam nhũn chân ngồi xổm xuống, nơm nớp lo sợ ôm lấy Khương Ly, vì cái nhìn của người chết khi nãy quá mãnh liệt nên chị ấy hơi đơ ra.
Trịnh Liêm nhìn hai người trên mặt đất, đi lên kéo bức màn lại rồi đi tới vỗ vai Lam Lam, ra hiệu chị ấy buông Khương Ly ra, vừa nói: “Hẳn là không vào được, không mở cửa sẽ không sao đâu, đừng sợ.”
Nói xong thì khom lưng bế Khương Ly bị doạ đến mất hồn lên khỏi mặt đất, phát hiện thân thể đang căng chặt của cô vừa nhẹ lại còn mềm, không khỏi thả lỏng tay, sau đó đặt cô lên sô pha.
Ngay lúc này, tiếng đập cửa lại vang lên!
Mà lần gõ cửa này là ở một căn phòng khá xa, thậm chí là thay đổi giọng khác để gọi tên.
“Chu Hàm, Chu Hàm.”
Có một giọng nữ trẻ tuổi lộ ra sự lạnh lẽo không thuộc về người sống, có lẽ thân thuộc với người bị gọi tên nên cửa phòng nhanh chóng được mở ra, sau đó đóng lại.
Tiếng thét chói tai bỗng vang lên ——
Tiếng la đầy khó tin và hoảng sợ của con gái vang lên, âm thanh cường độ cao bén nhọn vang lên không dứt, sợ đến mức quên cả cầu xin, chỉ để lại âm thanh vật nặng bị kéo lê trên mặt đất trong không gian khủng bố vô tận, tiếng kêu thảm thiết khiến người ta nổi hết gai óc nhanh chóng biến mất…
Còn sống? Hay đã chết?
Không ai biết được.
“Không phải đã nói đến giờ mới gõ cửa kêu tên sao? Cái trò chơi quỷ quái này muốn gì đây!”
Thật sự chịu không nổi nữa, Lam Lam cắn răng mắng một câu, vốn tưởng chờ đợi tiếng gõ cửa vang lên trong thời gian dài đã đủ áp lực như núi rồi, ai mà ngờ còn có trò người chết giả giọng lừa người ta ra ngoài cơ chứ.
Trịnh Liêm nhìn sắc mặt bất ổn của Khương Ly, vô thức hạ giọng nói: “Độ khó của ải này không thấp… xem ra người kia sắp xếp cho chúng ta ở phòng này cũng có dụng ý.”
Đêm đầu tiên trông chừng bên linh cữu đã khủng bố muốn chết rồi, đương nhiên độ khó sẽ rất cao.
Mà người kia… không ai khác chính là Cảnh Diêm.