Tuy TV trắng đen trong phòng dùng một góc nhìn khác để tái hiện cảnh tượng vô cùng kinh hoàng, đồng thời cũng gợi ý cho họ biết thứ ở ngoài cửa là gì. Nhớ lại hai người bị kéo vào linh đường, nhớ lại người dâng hương thành công quay trở về, Trịnh Liêm đoán thử quy tắc trò chơi.
“Sau mỗi nửa tiếng người giấy đến gõ cửa, chỉ cần không lên tiếng, đốt nhang xong là có thể an toàn, mà người chết khi nãy sẽ gạt mình mở cửa không trong khung giờ cố định nào hết, có thể xem như đây là giả thiết của trò chơi, ra cửa là sẽ chết.”
Trước khi vào phòng, bác cả nhà họ Bạc từng nói không được lớn tiếng làm phiền linh hồn, vì âm hồn của người đã khuất vẫn còn, cho nên đến phiên người giấy gõ cửa, Nguyễn Mộng Vân mới cố nén sợ hãi không phát ra tiếng động đi ra ngoài mới có thể an toàn trở về.
Trò chơi này cho cơ hội sống cao hơn trong mấy trò khủng bố nhưng theo đó cũng có mấy trò hố cha độc ác trước sau như một của nó.
Không phải phòng nào cũng có TV, không phải ai cũng biết ngoài cửa là người giấy không phát ra tiếng động hay người chết bò ra khỏi quan tài.
Cho nên khi người chết ngụy trang thành người thân quen của họ, họ hoàn toàn không biết gì mà mở cửa ra, sau đó…
“Trò chơi đáng chết này đúng là xấu tính, đâu chỉ có âm hồn đâu, xác chết còn bò dậy dọa người nữa, tôi đoán người chết chỉ kêu mỗi tên của người chơi thôi.” Lam Lam nhìn màn hình TV đen xì, càng nhìn càng sợ.
Bởi vì ngày đầu tiên người chơi vào trò chơi, từng người có thiết lập nhân vật riêng, âm thanh người chết giả thành hẳn là người có quan hệ thân thiết với nhân vật của họ trong trò chơi, nguyên nhân cũng vì không phải quá quen thuộc, cũng không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, lại sợ không mở cửa dâng hương thì sẽ tạo nên điều gì đó khủng bố.
Hoàn toàn không ngờ vừa mới mở cửa lại bỏ mạng oan!
Ví dụ như Khương Ly, lúc ấy ở ngay thời điểm hoảng loạn cao độ, đầu óc có chút hỗn loạn mà bỗng dưng nghe thấy giọng Cảnh Diêm, ngay cả Lam Lam cũng tưởng anh tới, xem chút là đã mở cửa rồi.
Thật sự là vô cùng nguy hiểm.
Cũng giống y như lời Trịnh Liêm, sau mỗi nửa giờ người giấy sẽ gõ cửa, người đi ra ngoài chỉ cần cố hết sức bình sinh không phát ra âm thanh, làm xong theo quy trình là có thể an toàn trở về trong sợ hãi, trong đó có cả người trong và ngoài trò chơi.
Mà trong lúc đó, tiếng đập cửa của người chết vang lên bất chợt, hẳn có vài người chơi đã nhận ra có gì không đúng nhưng vẫn có người chưa ngộ ra kịp, cứ vậy mà bị kéo lê đi.
Trịnh Liêm vẫn luôn canh thời gian, lúc kim đồng hồ chỉ đến 3 giờ sáng, chính là thời khắc nặng âm khí nhất trong truyền thuyết.
Có phòng đột nhiên phát ra tiếng kêu sợ hãi, có điều cũng bị đè xuống trong một khoảng thời gian rất nhanh, nhưng âm thanh kia cũng đủ khiến người đang chờ đợi gõ cửa trong đêm khuya tĩnh mịch thấy hoảng sợ.
“Sao vậy?”
Khương Ly ngồi bó gối trên sô pha, cô cảm thấy sau khi mình trải qua việc đối diện với xác chết, người mình lập tức không ổn, cứ vô tri ngồi nhìn Lam Lam và Trịnh Liêm.
Đôi mắt long lanh không còn chút hồn nào, uể oải đáng thương, Lam Lam ngồi về bên cạnh Khương Ly trước Trịnh Liêm một bước, thấp giọng nói: “Tám phần là người ở chung phòng với NPC cương thi, đến giờ này e là cương thi muốn gặm người rồi.”
Khương Ly chớp mắt, chậm chạp nhớ ra chuyện này.
Chẳng lẽ trò chơi chó chết này muốn diệt sạch bọn họ sao? Khương Ly bị doạ bay hồn cá mặn, ngay lúc này đây ham muốn được sống cũng đang nhạt dần.
Cũng may tiếng động đã biến mất, hẳn là không khủng bố đến mức cắn người như Lam Lam nói.
Rầm, rầm!
Lần này tiếng đập cửa gần trong gang tấc ——
“Lam Lam, ra nhanh lên.”
Lam Lam vốn nghe thấy tiếng đập cửa còn thấy hồi hộp, khi nghe thấy tiếng gọi mình, chị ấy lập tức bất động, ngồi vững trên sô pha. Khương Ly từng nghe giọng nói này rồi, chẳng phải là mẹ chồng trên danh nghĩa của Lam Lam đó sao.
Hiển nhiên, lại là người chết gõ cửa.
Chị ấy không mở cửa, âm thanh này nhanh chóng biến mất nhưng chẳng được bao lâu, tiếng đập cửa lại vang lên lần nữa ở cửa phòng của bọn họ.
“Trịnh Liêm… Trịnh Liêm…”
Là tiếng của người giấy!
Như vậy… là đến phiên anh ấy ra ngoài dâng hương sao? Trịnh Liêm vẫn không nhúc nhích mà nhìn đồng hồ trên cổ tay, đỉnh mày lạnh lùng hơi nhíu, nghe thấy tiếng đập cửa càng ngày càng dồn dập, anh ấy vẫn không nhúc nhích như cũ, đến khi tiếng đập cửa biến mất tăm lần nữa.
“Vẫn chưa đến lúc.”
Bởi vì chưa tới lúc, người giấy cũng không gõ cửa, cho nên kẻ vừa mới gõ cửa hẳn là người chết!
Lam Lam thở phào một hơi, xoa da gà mới nổi lên: “Ông… ông ta bắt đầu giả giọng của người giấy rồi sao?”
Thế thì còn khủng bố hơn, chưa đợi họ bình tĩnh lại, không lâu sau cửa phòng lại bị gõ một lần nữa ——
“Khương Ly, là tôi.”