Lên Đỉnh Liên Tục Trong Trò Chơi Kinh Dị

Chương 65: Người giấy




Cốc, cốc, cốc——

Tiếng đập cửa không nhẹ không mạnh vang lên ba lần, Khương Ly lập tức rời khỏi sô pha nhưng đợi đến khi cô chạy đến cạnh cửa, tay mở khóa lại hơi do dự. Cô quay đầu nhìn về phía Trịnh Liêm, vẻ mặt anh ấy rất nghiêm túc, vì bây giờ cũng vừa đến lúc rồi. 

Nhưng ngoài cửa là Cảnh Diêm thật, hay là khả năng ngụy trang của người chết thăng cấp rồi?

Ai cũng không phân biệt rõ.

Lam Lam đi tới kéo tay Khương Ly lại, nôn nóng bất an, sợ nếu cô không đi ra dâng hương sẽ chết nhưng chẳng may người ngoài cửa không phải Cảnh Diêm thì phải làm sao đây? Ba người không ai nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm vào cánh cửa kia.

Đến sau khi tiếng đập cửa lại vang lên ba tiếng, Khương Ly không hề chần chờ, đây là ám hiệu lúc trước Cảnh Diêm đã nói bên tai cô.

Cạch!

Khương Ly hạ quyết tâm, dứt khoát vặn khóa, cửa phòng từ từ được mở ra, bóng dáng cao lớn đang đứng trong bóng đêm cũng dần xuất hiện trong tầm mắt đề phòng của ba người họ. 

“Ôi trời! Làm tôi sợ muốn chết!” Khương Ly còn đang sợ hãi kinh hoàng, sau khi ngẩng đầu thấy rõ mặt Cảnh Diêm, cô lập tức bổ nhào vào trong lồng ngực anh, chủ động chưa từng thấy trước nay.

Tối nay thật sự bị dọa chết khiếp rồi, cô ôm chặt eo Cảnh Diêm cảm nhận độ ấm giống như người bình thường trên người anh, trong lòng đầy kích động và vui sướng, đến khi hai cánh tay dài mạnh mẽ ôm lấy cô, cảm giác an toàn lập tức tràn lan. 

Anh xoa xoa cái đầu nhỏ chôn sâu trong ngực không chịu ngóc lên, dịu dàng nói: “Đi thôi, tôi dẫn em đi.”

Bây giờ Khương Ly đang hưởng thụ sự an ủi này, nhận ra mình quá mức kích động nên lúc rời khỏi lồng ngực anh còn thấy ngượng, có điều vừa thấy tứ hợp viện tối tăm cùng với linh đường khủng bố ở xa, cô lại lập tức níu chặt hắn.

Cảnh Diêm nắm lấy bàn tay lạnh buốt của Khương Ly, nhìn về phía Trịnh Liêm vẫn mặt lạnh phòng bị trong phòng cùng với Lam Lam đang hâm mộ đến sắp khóc.

“Tiếp theo sẽ đến hai người.”

Như vậy… là đang gợi ý đúng chứ? 

Lam Lam đóng cửa lại, nhanh chóng vén màn nhìn ra ngoài, lần này rất an toàn. Cách lớp thuỷ tinh màu lam u ám, chỉ thấy lờ mờ hai bóng người bị đèn hắt lên phiến đá xanh trong sân, một cao một thấp đang thân mật đi tới trước linh đường, cậu nhỏ của chị ấy cầm giấy vàng và đốt hương, mợ nhỏ của chị ngoan ngoãn ngồi xổm bên cạnh anh giống như mèo con.

“Má ơi, ngọt quá đi! Phải nói sao đây nhỉ, chỉ cần nhìn gương mặt đẹp như tiên của cậu nhỏ thôi thì tôi chẳng sợ gì nữa.”

Nhớ tới Khương Ly được anh toàn tâm toàn ý bảo vệ, chắc chắn cô càng không sợ hơn rồi.

Do đó chị ấy nghiêng đầu nhìn Trịnh Liêm đang đứng cạnh cửa sổ với mình, đồng tình vỗ vỗ vai anh ấy, sau khi nhận được một cái nhìn vô cùng sắc lạnh của ông lớn, chị ấy còn khoái chí cười cười, thần kinh căng thẳng với cường độ cao lúc trước cũng thả lỏng không ít.

Mà Khương Ly ngồi xổm trước quan tài vẫn thấy hơi sợ!

Trong bóng đêm tĩnh mịch, bóng đèn hồn mỏng manh lay động trên bàn, bóng đèn màu đen rũ xuống tờ giấy trắng hết sức nhức mắt, cô lấy giấy vàng từ trong tay Cảnh Diêm, đốt một góc rồi lập tức ném vào chậu than đầy tro, nhận thêm ba nén nhang, cẩn thận cắm vào lư hương chứa đầy nhang tàn chỉ còn mỗi phần đỏ.

Khói nổi lên.

Ngay khoé mắt, Khương Ly lại trông thấy người giấy quỷ dị đang đứng bên ngoài cửa từ đường, cô thật sự phục người ra ngoài dâng hương lại có thể an toàn trở về, nhìn thấy cảnh tượng khủng bố như vậy mà lại không phát ra tiếng nào.

Cảnh Diêm kéo Khương Ly đứng lên, đèn hồn trong chén còn hơn nửa dầu hạt cải nên không cần thêm nữa, sau đó ra hiệu bảo Khương Ly lấy đũa gắp những sợi bông sắp cháy ra.

Khương Ly cố gắng bình tĩnh, dùng đũa trúc đặt một đoạn xoắn lên mép chiếc bát đã cháy đen, bấc đèn hút đầy dầu lập tức sáng lên vài phần.

Ánh sáng lung lay trước bài vị, khi cô vừa ngẩng đầu lên đã thấy linh đường chất đầy hoa giấy, quan tài đen nhánh khiến người ta sợ hãi, cùng với… người chết đang đứng ở cạnh quan tài.

Đúng vậy, lão không nằm trong quan tài mà lại đứng giữa linh đường âm u, thi thể cứng đờ bị quan tài che mất một nửa nhưng áo liệm màu đen, gương mặt già nua trắng bệch cùng với đôi mắt chết cũng không nhắm kia!

Bị Khương Ly thấy hết rồi.

Mà người đã chết lâu ngày… cũng đang nhìn cô chằm chằm.

Chân Khương Ly không khỏi nhũn ra, bởi vì bên cạnh xác chết còn đứng mấy… người?

Là người chơi hồi trước bị kéo vào linh đường, bọn họ như không còn tiếng động, cứng đờ đứng trong bóng đêm với xác chết, ánh sáng lập loè trên gương mặt tràn ngập kinh sợ mà tuyệt vọng của họ, da cũng đã biến thành nếp nhăn giống như của người giấy!


 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.