Còn việc vì sao hai người lại có ba cái bóng, Khương Lykhông dám nghĩ sâu xa, nhanh chân chạy về nhà Cảnh Diêm với Lam Lam, mỗi người uống một chén nước ấm mới vuốt được trái tim đập loạn nổi da gà xuống.
“Anh ta… đã chết, hay vẫn còn sống?” Khương Ly chần chờ hỏi.
“Vẫn còn bóng, ban ngày có thể đi khắp nơi như vậy thì hẳn vẫn còn sống.”
Lam Lam không khỏi nhớ tới gương mặt trắng đến lạ thường của Tề Tinh Tinh, chị ấy đã thấy màu trắng này trong trò chơi rồi, chính là của người giấy ở linh đường, chị ấy có thể xác định bây giờ người này vẫn còn sống nhưng phỏng chừng sẽ nhanh chóng giống Ngô Tĩnh thôi.
“Sao Lâm Diệu lại ở cùng Tề Tinh Tinh nhỉ? Em nhớ dù thiết lập nhân vật đều là dòng họ nhà họ Bạc nhưng hẳn là hai người bọn họ không ở chung một nhà, với cả anh ta có biết Ngô Tĩnh đã chết chưa?”
Ngày hôm qua Lâm Diệu nhiệt tình hỗ trợ Ngô Tĩnh căng chiếu tre, hôm nay lại đi kiếm ăn với Tề Tinh Tinh, hành vi làm thân đó quả thực giống nhau y đúc, cũng càng khiến Khương Ly cảm thấy người này đáng nghi.
“Người này rất có vấn đề, hẳn cậu ta không phải người chơi mới, cũng biết Ngô Tĩnh thực hiện nhiệm vụ phụ thất bại là đã nắm chắc cái chết nên mới làm thân với Tề Tinh Tinh.” Lam Lam phân tích chắc nịch: “Tám chín phần mười là nhận nhiệm vụ giết người chơi rồi, chúng ta phải cẩn thận.”
Trạng thái của Tề Tinh Tinh đã là sống dở chết dở rồi, nếu Lâm Diệu ra tay giết cậu ta thì cũng không rõ nhiệm vụ có được tính là hoàn thành không, một khi nhiệm vụ chưa được hoàn thành, con dao trong tay Lâm Diệu đương nhiên sẽ chuyển hướng sang người chơi còn sống là bọn họ.
Khương Ly cũng kinh ngạc, chỉ nhíu mày nói: “Đáng sợ thật.”
Trò chơi này thật đáng sợ, khơi mào người chơi giết hại lẫn nhau, khi cần thiết thì nhiệm vụ còn tranh giành anh chết tôi sống. Người chơi cũng đáng sợ, trước hôm qua Ngô Tĩnh ngây thơ nào biết Lâm Diệu tốt bụng trợ giúp đã chuẩn bị kề con dao giết người ngay sau lưng cô ả chứ…
Đợi Khương Ly tìm thấy chìa khóa, hai người mở khoá phòng khách lớn, lúc này đã chạng vạng tối, chiều tà hoàng hôn dừng trên cửa gỗ sơn vàng, hoa văn thô ráp xoắn vào nhau thành những hình thù quái dị.
Hai người nhìn nhau một cái, chậm rãi đẩy cửa lớn ra.
Tuy là chuẩn bị tâm lý nhưng sau khi nhìn thấy món đồ bên trong, dù là Khương Ly hay Lam Lam cũng giật mình giữ chặt cửa.
—— Quan tài!
Cửa phòng to lớn chậm rãi mở ra, ánh hoàng hôn phá tan u tối, giữa sảnh lớn trống rỗng, trên mặt sàn xi măng là hai chiếc quan tài đặt song song, màu đen thuần nhưng cũng khiến tim gan đập kịch liệt, cảm giác lạnh lẽo nặng nề ập tới trước mặt.
Nhìn quan tài đóng nắp, cổ họng Khương Ly siết chặt, nhanh chóng dùng ánh mắt ra hiệu cho Lam Lam đóng cửa!
Nhiều bộ phim và tiểu thuyết đã khẳng định, trong tình cảnh gặp chuyện khủng bố thì đừng quá tò mò, nhẹ thì kích hoạt điều cấm kỵ bi thương, nặng thì chết tức tưởi.
May là hai người họ cẩn thận, chưa từng đặt chân vào phòng khách lớn, dùng tốc độ nhanh nhất đóng khóa cửa lại, Khương Ly bỏ chìa khoá lại chỗ cũ không dám đụng vào nữa!
“Thế… chẳng lẽ phòng của những căn nhà kia đều để quan tài sao?” Lam Lam xoa xoa cánh tơ dựng đầy lông tơ, cảm thấy luồng khí lạnh vẫn còn quẩn quanh.
Khương Ly gật gật đầu, khả năng này rất lớn, dù sao dưới lớp vỏ bọc phong cảnh yên bình này cũng là ngôi làng cương thi, mà người chết thì phải nằm trong quan tài rồi.
Chỉ là không biết, hai chiếc quan tài vừa nãy trống không… hay là đã có người chết nằm rồi?
Lúc Cảnh Diêm trở về, thấy hai người dọn băng ghế ngoan ngoãn ngồi trong sân, nhất là Khương Ly, cứ đưa mắt trông mong nhìn anh, dáng vẻ vừa ngoan vừa đáng thương, khiến anh không khỏi duỗi tay xoa xoa đầu cô, ánh mắt dịu dàng như có như không mà đảo qua căn phòng khoá kín kia.
Lam Lam đã thấy rõ hướng gió, phát huy kỹ năng nô lệ tư bản, kịp thời nhận lấy giỏ rau Cảnh Diêm mang về, còn cười nói: “Cậu nhỏ vất vả quá, đêm nay chúng ta ăn cái gì vậy? Lúc chiều mợ nhỏ nói hơi thèm thịt kho tàu á.”
Khương Ly vốn chưa từng nói những lời này: ???
“Tôi làm ngay.”
Nhìn nam thần thấp giọng vào phòng bếp mặc tạp dề, bắt đầu rửa tay nấu cơm, nước mắt hâm mộ của Lam Lam đã hoàn toàn chảy khô rồi.
Sau khi trời tối, ba người quây quần trên bàn cơm, Lam Lam lại được ăn thịt đến căng bụng không khỏi cảm thán sự thần kỳ khi được ôm đùi.
Chị ấy không dám ôm của nam thần chân dài, quãng đời còn lại đành phải ôm chặt cái chân nhỏ bé của Khương Ly thôi!
Ban đêm Lam Lam ở lại căn phòng ngủ kế bên phòng Khương Ly, vốn tưởng rằng tối nay có thể yên tâm ngủ ngon, nhưng ai ngờ…