Lên Đỉnh Liên Tục Trong Trò Chơi Kinh Dị

Chương 89: Cơn cực khoái khác lạ H




Khương Ly nằm trên chiếc gối mềm mại, bị Cảnh Diêm hôn sâu một trận mà hoa mắt chóng mặt, khó lắm anh mới rời đi, đầu lưỡi tê dại nóng bỏng còn chưa đã ghiền mà liếm liếm khoé môi gợi cảm của anh, sau đó bị anh gặm thêm một trận nữa.

“Hu ~ anh chậm chút đi, tôi thở không nổi.” Anh như đang cố tình, vồ tới như hổ đói, lồng ngực cứng rắn đè lên hai bầu ngực mềm mại của Khương Ly, cách lớp áo ngủ bằng lụa mỏng, bàn tay to xoa bóp bên hông cô không chút dịu dàng, toàn thân khô nóng.

Cảnh Diêm bất ngờ bật cười, tay giữ lấy vòng eo nhỏ của cô, nhẹ nhàng thay đổi vị trí trên dưới của cả hai người.

“Mở phòng khoá rồi à?”

Tay chân Khương Ly mềm oặt đặt lên trước ngực anh, hít thở từng ngụm, miệng vừa đỏ vừa cuốn, phía trên ướt giống như dính mật, Cảnh Diêm dùng ngón tay chọc chọc, cô lập tức ư a ngậm lấy, không dùng lực cắn nhưng khoang miệng ướt nóng lại hút ngón tay anh, co chặt trơn trượt mang đến một cảm giác dụ hoặc khác lạ. 

Cô gật đầu, thản nhiên thừa nhận.

“Chìa khoá sẽ luôn để ở đó.” Dưới ánh sáng của đèn dây tóc, đường nét khuôn mặt của anh cực kỳ hoàn mỹ, mắt phượng sâu sắc, mũi cao thẳng, ngay cả cái cằm hơi ngước lên cũng có đường cong tinh xảo.

Khương Ly vừa hiểu vừa không mà nhìn anh, bỗng nhiên nhận ra đây có thể là gợi ý của anh, có điều chưa kịp suy nghĩ kỹ càng, cô lại bị ôm eo xoay xuống dưới thân anh.

Ngón tay thon dài sạch sẽ thăm dò vào từ quần ngủ rộng thùng thình, vuốt ve giữa chân cô dọc theo mép quần lót, Khương Ly ngứa ngáy vặn vẹo dưới thân anh, đợi đến khi lòng bàn tay xoa xoa lớp vải bao lấy nơi riêng tư, viên ngọc trai hơi nhô ra, cửa huyệt mềm mại, ngay cả âm đế trốn bên trong cũng bị anh vỗ về trêu chọc.

“Ưm ~ đêm nay không được… anh, anh lấy tay ra đi ~”

Đôi mắt ngập nước của Khương Ly vội liếc anh, lo lắng nhíu mày, cơ thể nhạy cảm không ngừng rùng mình trong tay anh, Lam Lam ở ngay phòng bên cạnh đó!

Cô cũng không dám quá lớn tiếng, yếu ớt kéo dài tiếng thở gấp bên tai anh. Đột nhiên, đôi chân khó chịu cọ trên ga giường trắng như tuyết dang ra —

Ngón tay anh vén quần lót của cô ra, đưa vào thân thể cô!
 

“Ướt rồi.”

Tai Khương Ly đỏ như rỉ máu, trong ốc tai chỉ có giọng nói trầm thấp của anh, cô cắn môi kìm tiếng thét chói tai, cảm nhận ngón tay dài đang sờ vào trung tâm dọc theo vách tường thịt, niêm mạc thịt non xoắn chặt đang kịch liệt run rẩy, anh chỉ nhẹ nhàng chuyển động hai cái, dâm dịch nóng hổi đã thấm đẫm cửa huyệt.

“Cảnh Diêm!” Cơn ngứa thấu xương làm Khương Ly không khỏi thẳng lưng dưới thân anh, hai đùi kẹp chặt, hơi thở dồn dập chỉ toàn mùi hương mát lạnh của anh.

“Nhiệm vụ hoàn thành bao nhiêu rồi?”

Anh hỏi cô, ngón tay cũng đâm tới nơi rất sâu, nơi đó tiết ra chất lỏng, đầu ngón tay còn cọ một cái. Khương Ly bị kích thích mà khoé mắt ướt át, cô dùng sức bưng kín miệng mình, lúc ban ngày cô đã xem thanh nhiệm vụ, đã là (7/10) rồi, bây giờ cô không chịu mở miệng nói đâu.

Hơn nữa, rõ ràng anh biết rõ hơn cả cô mà!

Cũng may con hàng xấu tính Cảnh Diêm này không tính làm thật, chỉ đợi một lát sau, anh mới rút ngón tay ra, cơn cực khoái khác lạ khiến Khương Ly xụi lơ ngủ thiếp đi mất… 

Nửa đêm Khương Ly đang nằm mơ, nghe thấy tiếng khóc loáng thoáng đâu đây, cô run mí mắt muốn tỉnh dậy, Cảnh Diêm ôm cô trực tiếp bịt kín lỗ tai cô, sau đó cô nặng nề ngủ thiếp đi.

Nhưng Lam Lam ở phòng bên thì thảm.

Mới ngủ chưa được 2 tiếng, tiếng khóc như ẩn như hiện kia truyền đến, lập tức đánh thức chị ấy!

Đèn phòng đã tắt, ánh trăng sáng chiếu vào từ ngoài cửa sổ, bên ngoài bức màn mỏng gần như chẳng có gì, nhưng tiếng khóc kia lại ngày càng đến gần, Lam Lam vội xoay người ngồi dậy khỏi giường, sợ hãi nhìn cửa sổ.

Rầm rầm.

Trong màn đêm yên tĩnh, cửa phòng của chị ấy bất ngờ bị gõ, tiếng khóc ai oán của phụ nữ vang lên từ bên ngoài.

“Chị biết Nguyễn Mộng Vân ở đâu không? Lam Lam… Lam Lam…”

Lam Lam sợ hãi bịt chặt miệng, đồng tử co rút mãnh liệt, thế mà lại là Ngô Tĩnh! Rõ ràng hôm nay cô ả đã bị đưa đến ngôi mộ mới ở lưng chừng núi, vậy ở giai đoạn này người giấy sẽ biến thành quỷ đi phá phách khắp nơi sao?

Có điều cho dù biến thành quỷ, oán khí của cô ả cũng mạnh, vẫn còn nhớ tới Nguyễn Mộng Vân hại chết mình.

Nhớ lúc sau khi cơm nước xong, cậu nhỏ nam thần từng tiện thể nói với họ, nửa đêm dù nghe thấy gì cũng không được đáp lại, nhất là khi gọi tên mình thì càng không thể đáp, ngay cả thở Lam Lam cũng nín rồi.

Thịch thịch thịch.

Thêm vài tiếng gõ cửa, Lam Lam ngồi trên giường dứt khoát nhắm hai mắt lại rồi yên lặng đếm cừu, khi đếm tới con dê thứ 250, tiếng đập cửa và tiếng khóc đã biến mất. Chị ấy thở hắt ra, cho rằng Ngô Tĩnh đã đến nhà khác tìm Nguyễn Mộng Vân rồi, khi mở mắt ra thì nhìn bên cửa sổ theo bản năng.

Vừa nhìn, hồn phách xém chút bị doạ bay rồi!

Bên ngoài bức màn mỏng manh là một bóng người đen tuyền đang lẳng lặng đứng đó.

“Tôi biết chị thấy tôi… Lam Lam.” 

Này vừa thấy, hồn đều thiếu chút nữa dọa bay!

Đơn bạc bức màn ngoại lẳng lặng đứng một cái đen tuyền bóng người.

“Ta biết ngươi thấy ta…… Lam Lam.”


 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.