Lên Đỉnh Liên Tục Trong Trò Chơi Kinh Dị

Chương 90: Buổi tối biến cho em xem




Âm thanh giấy cọ xát cổ họng chói tai quỷ dị lại vô cùng ai oán, sau lưng Lam Lam lập tức đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt! Chị ấy ngơ ngẩn nhìn bóng người bên mép cửa sổ, bóng dáng tóc rối tung quả thực giống tối qua như đúc, nhớ tới gương mặt trắng bệch đáng sợ của người giấy Ngô Tĩnh hồi sáng, trái tim của Lam Lam đã đập liên hồi. 

Rồi lại nghĩ, cậu nhỏ của mình là NPC siêu cấp lợi hại mà, dù sao cũng không thể để mình phơi thây chết thảm trong nhà cậu vào nửa đêm được đúng chứ?

Chị ấy lại đặt đầu lên gối lần nữa, đột ngột túm chăn che từ chân đến đầu.

Sợ con mẹ nó, ngủ thôi!

Lam Lam đánh một giấc tới hừng đông, khi nghe thấy tiếng hô thất thanh của Khương Ly ngoài cửa sổ, chị ấy mới từ từ rời giường, phấn chấn mở cửa.

Ngoài cửa, Cảnh Diêm đang cầm chổi và xúc rác lại đây, thì ra dưới cửa sổ phòng ngủ của Lam Lam vương vãi mấy tờ giấy tiền vàng mã, phía trên còn có dấu chân bùn, không dính nhiều bùn đất lắm nhưng màu sắc thiên đỏ sậm, đỏ như máu người, còn thoang thoảng mùi tanh hôi. 

Khương Ly đã bịt kín mũi, bởi vì mùi này quen thuộc đến đáng sợ, cô thấy Lam Lam vẫn còn bình yên vô sự mới yên tâm không ít.

“Tối hôm qua… đã xảy ra chuyện gì sao?”

“Ờ, cũng không có gì, chỉ là Ngô Tĩnh có ghé một chuyến.” Lam Lam bình tĩnh nói, còn đống giấy tiền vàng mã và bùn đất kia đương nhiên không thể để cậu nhỏ siêu cấp vô địch của chị quét dọn được, chị nhanh chóng nhận lấy chổi và xúc rác, cười hi hi: “Để con để con.”

Chị đoán, nếu không phải Khương Ly thấy những thứ này sẽ sợ thì cậu nhỏ sẽ không tự tay quét dọn đâu.

Khương Ly hốt hoảng lên tiếng: “Ngô Tĩnh sao?! Em… Em ấy biến thành người giấy bị đưa đến lưng chừng núi rồi mà? Vẫn có thể đi xuống hả?”

Hèn gì giấy tiền vàng mã lại rải rác ở nơi này, hèn chi còn có mùi xác chết trong quan tài, nhớ tới thi thể bị gậy trúc xiên thẳng treo lên ở cạnh ngôi mộ mới, chỗ bùn đất màu đỏ này chắc cũng nhiễm máu rồi.

Thế… tiếng khóc tối hôm qua cô nghe không phải nằm mơ à?

Khương Ly nhìn về phía Cảnh Diêm, anh đi tới kéo cô đi về phía phòng bếp, nói: “Tới tìm cô ấy đấy.”

Chữ “tìm” này đáng sợ thật, thử nghĩ xem, một người chết đã biến thành người giấy, nửa đêm ngứa tay ngứa chân ở khu mộ rồi lắc lư đi tới nhà bọn họ, gương mặt kia trong đêm vừa trắng vừa khủng bố, tiếng khóc tràn đầy oán niệm.

Khương Ly nhanh chóng ôm lấy cánh tay của Cảnh Diêm, hỏi anh: “Tối hôm qua anh che tai tôi lại sao?”

“Ừ, sợ đánh thức em.”

Sợ hãi trong lòng liền biến mất tăm, Khương Ly ngửa đầu nhìn anh, cảm thấy anh đẹp không ai bằng, cô cười híp mắt: “Muốn tôi ngủ ngon sao? Cảm ơn anh.”

Cảnh Diêm xoa xoa đầu cô, cúi người nói câu gì đó bên tai cô, Khương Ly lập tức đỏ mặt đẩy anh ra.

“Không muốn không muốn, mấy ngày này không được nữa, eo tôi chịu không nổi rồi.”

Hai người cứ vậy đi vào phòng bếp, Lam Lam ở đối diện còn ôm chổi ở ngoài phòng ngủ, cứ đưa mắt trông mong, nói đến cũng lạ, bây giờ ngậm chanh ghen tị mà chị ấy lại thấy chua chua ngọt ngọt.

Trai xinh gái đẹp, tuyệt! Thứ duy nhất khiến chị cảm thấy không ổn chính là… cậu nhỏ của chị cũng sẽ biến thành cương thi sao?

Mà Khương Ly trong phòng bếp lại nghĩ đến chuyện khác, nhìn Cảnh Diêm đang vo gạo, cô ngồi trên băng ghế vừa đong đưa chân vừa nhìn lò lửa ở vách phòng bếp, chần chờ hỏi: “Đêm đầu tiên của trò chơi thứ nhất, lúc Đào Tuyết gõ cửa sổ, anh… đang ở trong chỗ ngủ tôi à?”

Đêm đó kinh hoàng mất hồn, động tĩnh không hề nhỏ chút nào, mười người chơi chỉ có cô ngủ tới khờ, tai bị bưng kín, không nghe thấy gì hết.

“Đúng vậy.”

Muỗng inox quấy nước sôi trong nồi, sương khói bốc lên ngăn cách tầm mắt của cả hai nhưng cũng không ngăn được Khương Ly thấy anh đang cong môi. Cô sờ sờ cổ theo bản năng, lúc ấy chỗ này bị hút đỏ, còn tưởng là con quỷ yêu râu xanh biến thái nào đó chứ!

Đương nhiên, không thể để anh biết cái biệt danh này được. 

“Đúng rồi, lúc em nói tôi là quỷ yêu râu xanh biến thái, tôi đang ở sau lưng em đó.”

Khương Ly: !!!

“Khụ khụ, vậy là anh đã ở sau lưng tôi từ khi tôi mới vào trò chơi rồi à? Mà người duy nhất có thể thấy anh chính là Đào Tuyết, nhưng cô ta lại nhận nhiệm vụ không được nói chuyện!” Khương Ly vội chuyển đề tài, tò mò nói: “Khi đó anh có dáng vẻ thể nào vậy?”

Rốt cuộc là khủng bố bao nhiêu mới có thể doạ Đào Tuyết vừa thấy Khương Ly là sợ, thậm chí trước khi chết còn chỉ vào phía sau cô nữa.

Cảnh Diêm gọt vỏ khoai lang đỏ đã rửa sạch, ngón tay thon dài trơn nhẵn nhanh chóng gọt lớp vỏ khoai lang mỏng, sau đó cắt thành miếng nhỏ, ngày hôm qua Khương Ly nói cái này ngon ngọt, hôm nay anh có tâm làm nhiều hơn một chút.

“Muốn biết à? Vậy buổi tối biến cho em xem.”

“Không! Tôi không muốn biết, cảm ơn.” Khương Ly dứt khoát trả lời.


 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.