Lên Đỉnh Liên Tục Trong Trò Chơi Kinh Dị

Chương 91: Tôi tên Khúc An Nguyên




Trò chơi đã đến ngày thứ bảy, mọi người lại lần nữa tụ họp tại sân cũ nhà họ Bạc, hôm nay là thất tuần của ông cụ, cũng là đêm hồi hồn.

Trong đám người này, Khương Ly thấy Lâm Diệu, trên mặt anh ta đã hoàn toàn không có ý cười, trái lại khi bị Tề Tinh Tinh vỗ bả vai, anh ta còn run rẩy, thần kinh căng thẳng dẫn đến co quắp từng thớ cơ trên mặt, thậm chí anh ta còn không dám nhìn Tề Tinh Tinh một cái, khi ánh mắt hướng đến chỗ họ còn ra tín hiệu cầu cứu. 

Lúc này Khương Ly mới chú ý, mặt của Tề Tinh Tinh càng trắng hơn trước, màu sắc giống như giấy vậy, nhìn từ khoảng cách không xa không gần, híp mắt, môi cong như được dùng bút vẽ lên, đang cười nhưng nụ cười lại vô cùng quái gở, ngũ quan cong vẹo, vô cùng giống với…  

Vô cùng giống với người giấy bị đốt thành tro trên người cậu ta vào đêm đón khách!

Khương Ly đột nhiên cả kinh, cảm thấy càng nhìn càng giống, mà có vẻ Tề Tinh Tinh cũng chú ý tới tầm mắt của cô, bỗng chốc giương mắt nhìn lại, ánh mắt đó đã không còn kinh hoàng sợ hãi với trò chơi, đã không còn là người chơi mới mềm yếu khóc thút thít, đôi mắt đen đến nỗi không còn tròng trắng đang u ám nhìn cô. 

Đột nhiên bật cười, trong cái miệng mở rộng là hàm răng trắng bóng sắc nhọn như răng cưa ——

“Chị Lam chị Lam!”

Khương Ly bị giật mình, gọi tên Lam Lam rồi đứng dậy lui ra sau, Lam Lam vốn ngồi trên băng ghế dài với cô, băng ghế lập tức bị chếch lên một đầu, xém ngã chật vật lên đất rồi, may là người phía sau nhanh chóng giữ cổ áo chị ấy lại. 

Lam Lam sắp đặt mông xuống đất lại bị kéo cổ áo, trong cổ họng còn ngậm quả táo lấy từ chỗ Khương Ly.

“Khụ khụ! Nguy hiểm thật, xém chút là hưởng dương sớm không được gato nữa rồi, Khương Tiểu Ly em sao vậy?”

Thấy Tề Tinh Tinh và Lâm Diệu đã đi rồi, Khương Ly đi lên vài bước, có lỗi nhìn Lam Lam, vội nói: “Em xin lỗi, vừa nãy em bất ngờ bị doạ.”

Khi nãy Lam Lam đang tập trung ăn táo, tìm kiếm đoá hoa ăn thịt người Nguyễn Mộng Vân có trong đám người không nên chẳng chú ý tới Tề Tinh Tinh, may là không nhìn thấy hàm răng cưa có thể cắn chết tươi người sống kia. 

“Thấy cái gì?” Lam Lam lo lắng hỏi nhưng rồi chậm chạp nhớ tới một chuyện, mới quay người nhìn ra sau theo ánh mắt của Khương Ly.

Người tốt tính vừa cứu chị ấy mặc một chiếc áo khoác nilon có mũ màu lam, khom lưng nâng băng ghế dài đã ngã xuống, phần trong tay còn có một hình xăm đại bàng to bằng đồng tiền, sau khi người đó cầm mũ đứng lên, mắt Lam Lam lập tức sáng ngời.

Ối trời ơi, một anh đẹp trai cắt đầu đinh!

“Ai da, xin chào xin chào, cảm ơn cậu đã giúp đỡ, tôi tên Lam Lam, cậu tên gì thế?”

Cậu trai kia tầm tuổi Khương Ly, còn mang theo vẻ nhiệt huyết của thiếu niên, khuôn mặt cứng cáp điển trai, ánh mắt trong vắt nhưng kiên định, khí chất ngầu lòi cứng như sắt thép. Thấy cậu ấy đang rảo bước lại đây, nụ cười của Lam Lam dịu dàng đến lạ.

Sau đó, chị ấy bị hai ngón tay của người ta đẩy ra vô tình như một tảng đá ngáng chân. 

Cậu trai đi tới trước mặt Khương Ly, mở miệng nói: “Tôi tên Khúc An Nguyên, vừa nãy cô cũng thấy mà đúng không?”

Cái tên này, Khương Ly đã nghe vào đêm đầu tiên trực bên linh cữu nhưng bảy ngày trôi qua, họ mới thật sự nhìn thấy người này, thấy rõ đây là người chơi lâu năm giỏi ngụy trang cỡ nào, dù rằng cậu ấy trông rất trẻ tuổi. 

Biết cậu ấy đang hỏi về Tề Tinh Tinh, Khương Ly gật gật đầu, hơi có chút cảnh giác.

Lam Lam đến bên cạnh Khương Ly, vừa xoa trán vừa nghiến răng nghiến lợi điều chỉnh thái độ, là một nữ nhân viên công sở cao cấp, chị ấy nhận ra sau khi vào trò chơi này thì mình đã hoá thành con quỷ ghen tị rồi.

“Hừ, cậu trai trẻ tham gia quân ngũ kia, tốt nhất là cậu cách xa Khương Khương nhà tôi hai bước đi, bằng không cậu nhỏ của tôi sẽ tức giận đó.”

Lúc này Khúc An Nguyên mới nhìn về phía chị ấy, khí thế lúc đảo mắt tới rất doạ người nhưng Lam Lam không sợ, còn việc vì sao chị ấy lại biết cậu ấy có tham gia quân ngũ á hả, nhìn đôi chân dài và bờ vai nghiêm chỉnh giống như cây súng SMG sáng bóng đó, chỉ có quân nhân mới như vậy thôi.

Tuy Lam Lam đánh giá cao nhưng cũng đang đề phòng nhiệm vụ phụ của cậu ấy, cho nên mới vội vã kéo dài khoảng cách giữa cậu ấy và Khương Ly.

Khúc An Nguyên cười cười, hắn là người đã qua vài ải rồi nên hiểu rõ hiềm nghi giữa các người chơi với nhau, tàn sát đến đáng sợ, thấy mọi người chưa chú ý đến bên này mới nói: “Nhiệm vụ của tôi là [Đi cùng người chết], tìm thấy người chết trong nhóm người chơi rồi giết người đó, cho nên chỉ cần mấy người còn sống sẽ không sao, cô ấy cũng hiểu tôi phải giết ai mà.”

Khương Ly hiểu rồi.

Bây giờ cô đã biết chắc.

“Là Tề Tinh Tinh, nhưng… hẳn là nhiệm vụ của cậu sẽ không dễ dàng hoàn thành đâu, bởi vì tôi nghi Lâm Diệu đã giết cậu ta rồi.”

Nhưng mà… ban ngày ban mặt, nắng xuân chói chang, Tề Tinh Tinh lại gác tay lên vai Lâm Diệu như không sợ gì.


 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.