Đúng như lời Khương Ly nói, Lâm Diệu thật sự đã giết Tề Tinh Tinh, thậm chí còn giết tận hai lần nữa kìa!
Nhưng lần nào Tề Tinh Tinh cũng chỉ không ngừng đổ máu rồi cười lạnh liếc anh ta, mà làn da từ đầu đến chân cậu ta càng ngày càng mỏng, ngũ quan trên mặt cũng càng ngày càng quái, tuy Lâm Diệu đã chơi hai ải rồi nhưng cũng chưa từng thấy thứ gì tà đạo như vậy.
Vốn nhìn trúng Ngô Tĩnh trước tiên nhưng Ngô Tĩnh đã thất bại chết trước một bước, anh ta cũng chưa kịp xuống tay, chỉ có thể chuyển mục tiêu lên Tề Tinh Tinh nhát gan giống như Ngô Tĩnh, ai ngờ mọi chuyện lại diễn ra ngoài dự kiến như vậy nữa chứ.
Bây giờ Tề Tinh Tinh đặt cánh tay lên bờ vai anh ta nhưng trọng lượng lại nặng như núi, đè đến nỗi hai đùi của Lâm Diệu phải run rẩy, cả người đẫm mồ hôi, vừa sợ vừa nổi điên, khoé mắt nhìn làn da tái nhợt mỏng manh như tờ giấy, anh ta cảm thấy mình bị đè sắp tắt thở rồi nhưng Tề Tinh Tinh còn cười bên tai anh ta.
“Nặng quá, nặng quá đi.”
Mấy ngày nay Lâm Diệu đã nghe những lời này vô số lần, nghe sơ không hiểu ẩn ý trong đó, bây giờ lần nào nghe thì cũng dựng tóc gáy, trong não loạn như một nồi cháo heo.
Nhớ lại lần đầu tiên nghe câu nói này là lúc Tề Tinh Tinh bị người giấy đè ở trước linh đường, khi đó anh ta còn thờ ơ thầm cười nhạo người này nhát như thỏ đế, một con người giấy thôi thì nặng chỗ nào?
Bây giờ anh ta cũng biết rồi, nặng quá đi!
Anh ta sắp khóc rồi…
“Đừng quấn lấy tao! Mày đừng quấn lấy tao nữa!”
Nhưng cánh tay trên cổ vẫn siết chặt, nặng như hàng ngàn hàng vạn cân, Lâm Diệu không ngừng lui ra sau, Tề Tinh Tinh cũng lui theo, đột nhiên đụng vào vài NPC, ánh mắt họ nhìn anh ta đều mang theo ý cười lạnh băng doạ người, anh ta cảm thấy mình sắp không thở nổi nữa, rồi lại nghe thấy mùi giấy khét, ánh mặt trời loá mắt, nước mắt chảy qua khóe mắt, tuyệt vọng và hối hận vô ngần.
Anh ta chỉ muốn giết người chơi để hoàn thành nhiệm vụ phụ thôi mà!
Dưới giếng trời sân viện, Lâm Diệu ngã quỵ trên mặt đất, không ngừng run lẩy bẩy, mồ hôi lạnh thấm ướt cổ áo anh ta với tốc độ mắt thường có thể thấy được, từng hạt mồ hôi chảy dọc trên trán, nước mắt nước mũi giàn giụa, hiển nhiên là đã bị doạ chết khiếp, trong miệng không ngừng phát ra tiếng kêu la.
“Nặng quá! Nặng quá!”
“Không xong rồi, e là nhiệm vụ của cậu không hoàn thành được rồi.” Lam Lam chỉ chỉ Tề Tinh Tinh bên cạnh Lâm Diệu, nhìn đểu Khúc An Nguyên.
Trước mặt bao người, còn là ban ngày ban mặt mà Tề Tinh Tinh lại dám trực tiếp biến thành người giấy!
Khương Ly nhíu mày nhìn, tay chân cậu ta cứng còng, y như những người chơi bị biến thành người giấy kia, rõ ràng vẫn còn quần áo nhưng mặt và tay của cậu ta đã mỏng như giấy rồi, tổng thể trông rất khủng khiếp.
Nhóm NPC đứng bên cạnh lại không kinh ngạc chút nào, dường như sự tồn tại của cậu ta vốn đã là người giấy rồi, có người còn tiến lên xách Tề Tinh Tinh tới chính đường.
“Không để người giấy loạn xạ được, lát nữa cùng đưa lên đi.”
Lâm Diệu nằm trên mặt đất nhưng không ai để ý tới, Khúc An Nguyên liếc anh ta một cái, thấy Lam Lam bên cạnh vẫn đang nhìn mình.
“Chưa chắc đâu.”
Tề Tinh Tinh đã thành người giấy rồi, có giết cũng vô dụng, Khúc An Nguyên cũng đã dự liệu trước, Lam Lam không khỏi chậc lưỡi một tiếng: “Em trai, cố lên.”
“Ok, bà chị.”
Nụ cười trên mặt Lam Lam hơi cứng lại, sau đó còn cười sâu hơn.
“Từ từ, ý cậu nói là giữa mấy người chúng ta… có người thật ra đã chết rồi à?” Khương Ly nhỏ giọng hỏi.
Khúc An Nguyên đội chiếc mũ lam to rộng lên lần nữa, cười nhạt nói: “Đoán xem.”
Nhìn bóng lưng cậu ấy rời đi, Khương Ly hơi ngây ra, Lam Lam lại nói: “Thằng nhóc này thú vị ghê, xem ra không phải lính quèn bình thường đâu.”
Trịnh Liêm bị sai đi mượn bàn của dân làng đã nhanh chóng khiêng bàn bốn chân trở lại, bởi vì hôm nay là thất tuần, là ngày rất quan trọng sau khi đưa tang, buổi chiều dòng họ phải chuẩn bị mấy bàn cơm, sau đó đến mộ thiêu khăn tang và đốt thêm giấy tiền vàng mã.
Lúc Cảnh Diêm mang đồ quay về viện cũ, Khương Ly liền đi theo anh, sau đó kể chuyện Tề Tinh Tinh cho anh nghe.
“Nhưng tôi thấy hình như Khúc An Nguyên chắc chắn lắm, giữa chúng tôi chắc vẫn có người không phải người sống, chẳng lẽ…” Khương Ly nghĩ tới một cái tên, kinh ngạc há miệng.
“Khúc An Nguyên sao?” Cảnh Diêm cụp mắt dùng xà phòng rửa tay sạch sẽ, xoay người véo mặt cô rồi nói: “Người giấy bị ai thiêu sẽ ám theo người đó, mà người giấy chết oan sẽ tìm thế thân.”
***
Tác giả Ps: Màn kịch nhỏ của nam chính
A ~ bà xã gọi tên thằng khác, lấy sổ viết blacklist, cái tên đầu tiên chính là Trịnh Liêm!