Nhìn đống cây non chất đầy trước mặt, Giang Minh Hàn vội vàng xách nước tới, cầm cái xẻng nhỏ, hào hứng nói: "Nhiều cây non thế này, để bọn em giúp anh chị trồng luôn cho nhanh! Trồng hết ở chỗ này phải không?"
Vừa định đưa cái xẻng xuống đất, Cố Vân Tịch vội vàng ngăn lại: "Ấy ấy! Đừng động vào! Ở đây để tôi tự làm là được rồi. Đây là nhà của tôi, tôi muốn tự tay trồng những cây hoa này xuống, như vậy mới ý nghĩa chứ!"
Giang Minh Hàn: "..."
Nhưng mà... em đói lắm rồi!
Lục Hạo Đình lên tiếng: "Được rồi, hai đứa cũng đừng làm ở đây. Mảnh đất bên kia để trồng rau đúng không?"
Câu cuối cùng, anh quay sang hỏi Cố Vân Tịch.
Cố Vân Tịch nhìn qua mảnh đất, nhẹ gật đầu: "Đúng rồi! Đợi một chút dọn sạch cỏ đi là có thể trồng rau rồi!"
Lục Hạo Đình quay sang Giang Minh Hàn và Diệp Phồn: "Vậy hai đứa qua bên đó nhổ cỏ giúp anh đi!"
Giang Minh Hàn: "..."
Diệp Phồn: "..."
Hai người đành bất đắc dĩ, lẳng lặng kéo nhau đi nhổ cỏ.
Bên này, Cố Vân Tịch cầm cái xẻng nhỏ, hào hứng trồng hoa, Lục Hạo Đình thì cứ thế ở bên cạnh bầu bạn cùng cô.
Đây là ngôi nhà của họ, sau này phần lớn thời gian chắc chắn sẽ ở lại Đế Đô, nên đương nhiên phải trang hoàng cho thật tươm tất.
Không muốn để Giang Minh Hàn và Diệp Phồn giúp đỡ, nhưng Lục Hạo Đình lại khác, anh cùng cô làm mọi thứ cùng nhau, bởi vì như thế mới thực sự có ý nghĩa.
Hôm nay trời nắng đẹp, nhưng may mắn không quá nóng, gió nhẹ nhàng thổi qua, đứng trong khu vườn, dù có ở dưới ánh mặt trời cũng thấy thoải mái.
Cố Vân Tịch mải mê làm việc, rất nhanh trên trán đã lấm tấm mồ hôi.
Lục Hạo Đình nhẹ nhàng đưa tay lau giúp cô, rồi tiếp tục ở bên cô trồng hoa.
Lúc này, Cố Vân Tịch hoàn toàn chìm đắm trong sự ngọt ngào của tình yêu, vừa làm vừa trò chuyện với Lục Hạo Đình, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, hôn anh một cái. Nụ cười hạnh phúc trên gương mặt hai người khiến Diệp Phồn nhìn mà ghen tị đến đỏ cả mắt.
Giang Minh Hàn và Diệp Phồn mỗi người cầm một cái xẻng nhỏ, cúi đầu nhổ cỏ, xới đất trên mảnh vườn.
Ánh mắt cả hai đều không rời khỏi Cố Vân Tịch và Lục Hạo Đình, Diệp Phồn thì ngưỡng mộ, còn Giang Minh Hàn thì tức tối ra mặt.
Giang Minh Hàn bực bội: "Đại ca của em, sao lại trở thành như thế này chứ? Trước đây anh ấy oai phong, bá đạo biết bao nhiêu! Vậy mà bây giờ vì một cô gái, lại trở nên yếu đuối thế này, nhìn cái nụ cười kìa, trông ngốc hết sức!"
Diệp Phồn cười nói: "Yêu đương thật là tốt! Anh cũng muốn yêu đương quá đi!"
Giang Minh Hàn nhìn Diệp Phồn, nói: "Anh nói linh tinh gì thế? Phụ nữ thì có gì tốt? Phần lớn đều chỉ biết ngồi mát ăn bát vàng, chờ đàn ông nuôi, lại còn đương nhiên cho rằng như vậy là đúng!"
"Cả ngày chỉ biết tiêu tiền, đầu óc thì toàn bã đậu. Chúng ta còn trẻ, sự nghiệp mới là quan trọng nhất, cần gì phải vướng vào phụ nữ chứ?"
Diệp Phồn có chút ngạc nhiên, quay đầu nhìn Giang Minh Hàn: "Huynh đệ, đừng nói là cậu thích đàn ông nha?"
"Phi!" Giang Minh Hàn lập tức xù lông: "Anh mới thích đàn ông ấy! Em rất bình thường nhé!"
Diệp Phồn im lặng một lát rồi nói: "Nghe cậu nói thì chẳng giống người bình thường chút nào đâu! Nghe cứ như rất ghét phụ nữ ấy!"
Giang Minh Hàn lập tức đính chính: "Không phải! Em chỉ ghét mấy cô gái thích ngồi mát ăn bát vàng thôi. Nếu là một cô gái giỏi giang, em cũng thích chứ! Trước kia em không ưa Cố Vân Tịch, cảm thấy cô ấy quá ngang ngược, cãi cùn không chịu nổi. Nhưng... Bây giờ chẳng phải đã khác nhiều rồi sao?"
"Hơn nữa, em không ngờ cô ấy lại vào được Viện Y học, điểm này đúng là rất đáng nể!"
Diệp Phồn bĩu môi: "Anh thấy gu thẩm mỹ của cậu bị Đường Lạc làm hỏng rồi. Anh khuyên cậu sau này nên bớt tiếp xúc với anh ta đi, đừng nghe anh ta cứ suốt ngày phụ nữ này phụ nữ nọ. Nhìn cái bộ dạng của anh ta xem, anh ta biết gì về phụ nữ chứ? Bên cạnh anh ta toàn mấy người phụ nữ rác rưởi thôi!"
Giang Minh Hàn: "..."
Thấy Giang Minh Hàn im lặng, Diệp Phồn nói tiếp: "Nhìn cậu thế này là chưa thông suốt rồi. Anh khuyên cậu đừng cố chấp như vậy, nếu không, sau này coi chừng lại bị phụ nữ dắt mũi."
Giang Minh Hàn: "..."
Anh ta chợt nhớ tới, năm ngoái ở Giang Châu Đế Cảnh, hình như Tiểu Ngũ cũng đã nói với anh ta những lời tương tự.
Giang Minh Hàn bối rối gãi đầu: "Ai... Ai nói chứ? Em… Rõ ràng em rất nghiêm túc với cuộc đời mình mà!"
"Em... Em không muốn yêu đương thì có gì sai à?"
Diệp Phồn nói: "Không sai! Nhưng cũng đừng quá cố chấp. Trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng, đó là lẽ thường tình. Không gặp được người phù hợp thì thôi, còn nếu đã gặp rồi thì đừng dễ dàng buông tay. Con gái có người tốt, người xấu, nhưng đừng vơ đũa cả nắm. Không chừng ông trời sẽ an bài cho cậu một cô nàng mà cậu không thể kháng cự nổi, lúc đó bị ngược cho sống dở chết dở thì đừng có mà khóc."
Giang Minh Hàn: "..."
Diệp Phồn tiếp tục: "Cậu nhìn đại ca mà xem. Dù tuổi còn nhỏ hơn chúng ta, nhưng không thể không thừa nhận, năng lực, trí thông minh, EQ của anh ấy đều cao hơn hẳn chúng ta. Trước đây anh ấy đã nói Cố Vân Tịch rất giỏi, chúng ta còn không tin, nhưng bây giờ nhìn lại, Cố Vân Tịch càng ngày càng trưởng thành, hiểu chuyện hơn, đúng là xuất sắc hơn hẳn so với mấy cô gái bình thường."
"Sau này, cô ấy chắc chắn sẽ ngày càng giỏi giang. Chỉ cần nhìn vào khả năng học tập của cô ấy, nếu có thể tỏa sáng ở Viện Y học, tương lai đại ca tìm được một người thầy giỏi để dẫn dắt cô ấy, biết đâu cô ấy sẽ trở thành một danh y nổi tiếng. Thân phận như vậy, chẳng phải hoàn toàn xứng với đại ca sao? Ít nhất cũng không làm anh ấy mất mặt."
"Một người vợ là bác sĩ, bình thường còn có thể chăm sóc cho đại ca tốt hơn, tuyệt biết bao! Dáng dấp lại xinh đẹp như vậy, sau này sinh con chắc chắn cũng đẹp lắm."
Giang Minh Hàn chớp chớp mắt, nhìn về phía Lục Hạo Đình và Cố Vân Tịch ở đằng xa. Nhìn cách hai người ở bên nhau, thực lòng mà nói, anh ta cảm thấy Lục Hạo Đình bây giờ có chút xa lạ, cũng có phần khó chấp nhận.
Trong ấn tượng của anh ta, đại ca không phải là người như thế này.