Lục Hạo Đình ra tay, động tác của anh lại vô cùng thuần thục. Bề ngoài, trông có vẻ như anh chỉ nhẹ nhàng đẩy tay Đỗ Nhã Sanh ra, chẳng hề dùng chút sức nào. Nhưng chỉ có cô ta mới biết, lực tay của anh mạnh đến mức nào.
Cô gái này đã gây phiền phức cho Vân Tịch không chỉ một hai lần. Lần này lại dám công khai nhục mạ cô ấy trước mặt bao nhiêu người. Nếu anh không dạy cho cô ta một bài học, thì anh không xứng mang họ Lục!
Đỗ Nhã Sanh ngã sõng soài xuống đất, bộ dạng vô cùng khó coi. Vì cú ngã bất ngờ, tư thế không đúng, váy của cô ta bị tốc lên, để lộ cảnh xuân trước mắt bao người. Chiếc quần lót ren đen cũng lộ ra rõ ràng.
Những người xung quanh nhìn thấy cảnh tượng này, khóe môi nhếch lên nụ cười đầy khinh bỉ.
Lúc này, Đỗ Nhã Sanh đau rát cả lòng bàn tay vì bị mài xuống đất, khuỷu tay cũng bị trầy xước.
Trong mắt cô ta long lanh nước, uất ức và phẫn nộ, quay đầu nhìn Lục Hạo Đình đầy oán trách.
Nhưng trước khi cô ta kịp mở miệng, Lục Hạo Đình đã lạnh lùng lên tiếng, giọng đầy vẻ chán ghét: "Tôi căn bản không dùng lực, vậy mà cô ngã mạnh như thế sao?"
Đỗ Nhã Sanh: "..."
Những người xung quanh càng thêm khinh thường cô ta.
Họ đều tận mắt chứng kiến tổng huấn luyện viên chỉ đơn giản hất tay cô ta ra, vậy mà cô ta lại ngã một cách thê thảm như vậy, chẳng phải cố tình làm màu để gây chú ý sao? Đúng là không còn chút liêm sỉ nào!
Đỗ Nhã Sanh không ngờ Lục Hạo Đình lại đối xử với cô ta như thế. Cô ta luống cuống nhìn xung quanh, thấy ai ai cũng đang cười nhạo mình. Đến lúc này, cô ta mới phát hiện có vài người đàn ông còn đang chằm chằm nhìn vào phần dưới váy mình.
Cô ta hoảng hốt, vội vàng đứng dậy, nhưng dù có thế nào thì dáng vẻ chật vật kia cũng không thể giấu đi được.
Nhìn thấy Lục Hạo Đình một mực bảo vệ Cố Vân Tịch, hai mắt cô ta lập tức bừng lên lửa giận.
"Hạo Đình, con hồ ly tinh này..."
"Đừng gọi tên tôi!"
Lục Hạo Đình quát lớn, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm Đỗ Nhã Sanh, trong đáy mắt tràn đầy sự ghét bỏ khiến cô ta nhìn mà lòng chua xót.
Đỗ Nhã Sanh sững sờ đứng yên tại chỗ, nước mắt không kìm được mà tuôn rơi…
Lúc này, Lục Hạo Đình vẫn còn nắm tay Cố Vân Tịch. Ngón tay anh nhẹ nhàng lướt qua làn da trắng nõn, trơn mịn trên cổ tay cô, động tác tuy kín đáo nhưng lại mang đầy ý trấn an.
Vừa rồi, anh đã nhìn ra Cố Vân Tịch đang ghen!
Trong lòng Lục Hạo Đình vừa vui sướng lại vừa có chút lo lắng, nha đầu này mà tức giận thì đúng là chuyện lớn. Vì vậy, dỗ dành cô ấy một chút vẫn là điều cần thiết.
Quả nhiên, tâm trạng của Cố Vân Tịch lập tức dịu xuống!
Lục Hạo Đình không để lại dấu vết buông tay cô ra, vẻ mặt vẫn điềm tĩnh như cũ, lạnh lùng hỏi: "Chuyện gì xảy ra?"
Cố Vân Tịch liếc anh một cái rồi kể lại: "Tổng huấn luyện viên, em vừa trở về trường để tham gia kỳ thi buổi chiều, còn chưa kịp về ký túc xá thì đã gặp vị học tỷ này. Chị ta lao đến mắng em làm ảnh hưởng đến thuần phong mỹ tục của trường, nói em không mặc quân phục rằn ri, còn bảo em dựa vào nhan sắc để sống, giọng điệu đầy khinh thường."
"Em tức quá nên liền đáp lại rằng nếu đã giỏi như vậy thì lấy thành tích mà hơn em đi! Nếu ngay cả em cũng không vượt qua nổi, chẳng phải chứng minh bản thân cũng chỉ là kẻ sống dựa vào nhan sắc sao?"
"Thế là chị ta nổi giận, nói em không được phép dùng thái độ đó với chị ta, còn ra lệnh bắt em đi giày cao gót chạy 30 vòng quanh sân tập."
Sắc mặt Lục Hạo Đình lập tức lạnh đi mấy phần: "Ra lệnh? Cô chỉ là sinh viên năm hai, lấy tư cách gì ra lệnh cho cô ấy?"
Mặt Đỗ Nhã Sanh đỏ bừng lên vì tức giận, cô ta cắn răng nói: "Cô ta đến trường thì phải mặc quân phục rằn ri! Anh nhìn xem cô ta mặc cái gì? Đây không phải phá hoại kỷ luật nhà trường thì là gì?"
Lục Hạo Đình liếc nhìn Cố Vân Tịch.
Cô bình tĩnh đáp: "Tôi vừa xin nghỉ phép, mới trở về, quân phục vẫn còn ở ký túc xá! Trường học cũng không có quy định rằng về trường nhất định phải mặc quân phục rằn ri, đúng không?"
Đỗ Nhã Sanh cười nhạo: "Xin nghỉ phép? Cô coi tôi là đồ ngốc sao? Một tân sinh như côlàm sao có thể được xin nghỉ?"
Cố Vân Tịch cười lạnh: "Thầy La đã tự tay phê chuẩn, chị không có bản lĩnh thì đừng nghĩ ai cũng giống mình!"
"Nhưng cô mặc đồ bình thường là không đúng!"
"Trường học không cấm, mọi người đều mặc như vậy, chị dựa vào đâu mà quản tôi?"
"Tôi nói không đúng thì chính là không đúng! Cô không có tư cách phản bác!"
"Ngậm miệng!"
Lục Hạo Đình tức giận quát lớn, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Đỗ Nhã Sanh. Lúc này, anh đã hạ quyết tâm phải dạy dỗ cô ta một bài học, rõ ràng là đang cố ý gây chuyện để bắt nạt Vân Tịch!
"Đỗ Nhã Sanh, Cố Vân Tịch không hề vi phạm nội quy trường học, trang phục của cô ấy cũng rất phù hợp. Cô thì không phân biệt phải trái, lại công khai vũ nhục cô ấy trước mặt bao người, người đáng bị xử phạt chính là cô!"
"Hơn nữa, cô chỉ là sinh viên năm hai, không có tư cách ra lệnh cho học muội năm nhất. Chính cô trang điểm lòe loẹt, ăn mặc không đúng quy định, vi phạm nội quy nhà trường, tôi ra lệnh, đứng tư thế quân đội ngay tại chỗ, không được rời khỏi vị trí trong vòng ba tiếng đồng hồ!"
Đỗ Nhã Sanh sững sờ!
"Nhưng mà em..."
"Đây là quân lệnh!"
Chỉ một câu nói, Đỗ Nhã Sanh lập tức câm nín.
Dưới cái nắng gay gắt thế này, hơn nữa đây lại là nơi đông người qua lại, nếu cô ta phải đứng ba tiếng đồng hồ, chẳng phải sẽ trở thành trò cười cho mọi người sao?
Nhưng cô ta không có cách nào phản kháng. Cấp bậc quân hàm của Lục Hạo Đình đã định đoạt quyền uy của anh, toàn bộ sinh viên đều không dám cãi lời.
Bị ánh mắt lạnh như băng của anh nhìn chằm chằm, cô ta chỉ cảm thấy cả người rét run. Dù trong lòng vô cùng không cam tâm, cô ta cũng chỉ có thể cắn răng đứng vào vị trí, mặc cho những người xung quanh bàn tán xôn xao.
Trong đôi mắt cô ta dần trào ra những giọt nước mắt nhục nhã.
Cô ta nghe thấy những tiếng xì xào:
"Nhìn kìa, trang điểm đậm như vậy, mặc váy ngắn cũn, đúng là định quyến rũ đàn ông mà!"
"Đúng rồi! Lại còn dám bắt nạt người khác, ai dè bị tổng huấn luyện viên xử đẹp thế này!"
"Haizz, bây giờ thì đứng đó mà chịu trận đi!"
Nghe những lời ấy, toàn thân Đỗ Nhã Sanh run rẩy vì tức giận, nhưng lại không thể làm gì ngoài việc cắn răng chịu đựng…
Cô ta đứng dưới ánh mặt trời gay gắt, trở thành đối tượng cho người khác bàn tán và quan sát. Mồ hôi rất nhanh đã tuôn như mưa, làm nhòe lớp trang điểm đậm, khiến gương mặt trở nên lem luốc, khó coi.
Ở một bên khác, Cố Vân Tịch lại đang đứng bên cạnh Lục Hạo Đình. Bóng dáng cao lớn của anh cố ý che chắn, tạo ra một khoảng bóng râm vừa đủ để cô tránh khỏi ánh nắng gay gắt.
Lục Hạo Đình quay sang nhìn Cố Vân Tịch, hỏi: "Mặc đồ thường ngày là để tránh bị phóng viên chú ý à?"
Cố Vân Tịch hơi sững người, sau đó nhẹ nhàng gật đầu.
Đồng phục quân sự của Đại học Quốc phòng, dù chỉ là trang phục huấn luyện, vẫn có những dấu hiệu đặc trưng dễ nhận ra.
Lục Hạo Đình nhìn cô, trong mắt ánh lên ý cười: "Rất xinh đẹp!"
A...
Nói xong câu đó, Lục Hạo Đình nhanh chóng rời đi cùng Lưu Tinh Trì.
Trước khi đi, Lưu Tinh Trì còn cố ý liếc nhìn Cố Vân Tịch, ánh mắt tràn đầy ý cười.
Khoảng thời gian này, họ đều bận rộn với công việc, anh vẫn luôn ở lại trường, còn cô thì thường xuyên ra ngoài làm việc. Câu nói kia... có phải là đang trấn an cô không?
Cố Vân Tịch lập tức cảm thấy lòng ngọt ngào.
Nhìn sang Đỗ Nhã Sanh, cô ta vẫn đang trừng mắt đầy ghen tị, ánh nhìn như muốn thiêu cháy mọi thứ. Cố Vân Tịch khẽ nhíu mày, kéo vali rời đi.
Dưới cái nắng chói chang, trên con đường tấp nập người qua lại, Đỗ Nhã Sanh cuối cùng cũng chịu đựng đủ ba giờ hình phạt và được giải thoát.
Cô ta hoa mắt chóng mặt, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, vô cùng thảm hại.
Thậm chí, làn da cũng bị cháy nắng đến đau rát.
Nhưng tất cả những điều này vẫn không khiến cô ta cảm thấy bị sỉ nhục bằng việc Lục Hạo Đình đích thân phạt mình, trong khi lại khen ngợi Cố Vân Tịch xinh đẹp!
Tiểu tiện nhân đó!
Không được, cô ta nhất định phải báo thù!