Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời

Chương 734: Chương 734




Lẩm bẩm mấy câu, cuối cùng Cố Vân Tịch vẫn chọn cách nói chuyện nghiêm túc. Bởi vì cô biết, chuyện xảy ra ở đây sớm muộn gì anh Hạo Đình cũng sẽ biết. Đã vậy, chi bằng nói rõ luôn.

Nếu không nói, anh nhất định sẽ lo lắng.

“Là một cao thủ hacker, chắc anh cũng biết... cư dân mạng gọi anh ta là Mỹ Nhân Ngư!”

Lục Hạo Đình: “…”

Đầu dây bên kia đột nhiên im lặng.

Mỹ Nhân Ngư!

Mẹ nó, lại là cái tên Mỹ Nhân Ngư đó sao!?

Tất nhiên là anh biết rồi.

Tên đó chính là một cao thủ trong giới hacker. Anh từng trực tiếp đối đầu với anh ta. Không chỉ giỏi máy tính, anh ta cũng nổi tiếng không kém ở Phong Thành, thế lực trong tay cực kỳ đáng gờm.

Người trong giới nghe tên là sợ.

Điều khiến Mỹ Nhân Ngư nổi tiếng nhất chính là kỹ thuật hacker thượng thừa. Có lần, vì quá rảnh, anh ta đã phơi bày danh tính thật của mấy nhân vật tội phạm hàng đầu đang bị truy nã toàn cầu, bao gồm cả thông tin giao dịch, chuyển khoản của các ngân hàng, đào bới sạch sẽ.

Nói là “vạch trần” còn quá nhẹ!

Anh ta từng khiến vô số đại lão mà trước đó tung tích mù mờ, chỉ trong một ngày liền bị tóm gọn.

Vì vụ này, không ít thế lực lớn nổi giận, kéo nhau đi thuê các cao thủ hacker để truy lùng tung tích anh ta, quyết bắt cho bằng được. Thế nhưng, dù mười mấy hacker hàng đầu liên thủ, cũng không thể tra ra nổi dù chỉ một chút thông tin về người này.

Từ đó, cái tên Mỹ Nhân Ngư chính thức trở thành truyền thuyết trong giới hacker.

Mỹ Nhân Ngư!

Cũng chính vì cái biệt danh kỳ lạ này, rất nhiều người cho rằng anh ta chắc chắn là một ông già hèn mọn, cặn bã và dâm dê đến mức không thể cứu vớt nổi.

Bởi vì cái tên này từng có sở thích cực kỳ quái đản, chuyên đi trêu chọc các mỹ nhân, hành vi vừa vô sỉ vừa thấp hèn, không có giới hạn đạo đức, nói một câu không vừa ý là lập tức “lái xe” (ẩn dụ: nói bậy bạ, nói chuyện 18+), lại còn rất ảo tưởng tự tin, luôn miệng khoe khoang rằng mình là người đàn ông xinh đẹp nhất thiên hạ!

Móa!

Người đàn ông xinh đẹp nhất á!?

Đã là đàn ông lại còn dùng từ “xinh đẹp” để miêu tả bản thân, mà còn lấy đó làm niềm kiêu hãnh, tên này đúng là biến thái chính hiệu còn gì nữa!

Nhưng Lục Hạo Đình biết, cái tên Mỹ Nhân Ngư đó, đúng thật sự là một mỹ nam đỉnh cấp.

Đến cả anh cũng không thể không thừa nhận.

Tên yêu nghiệt đó, đẹp đến mức tà mị, quyến rũ, chói lóa đến mức không thể rời mắt.

Nói anh ta “xinh đẹp” cũng không sai chút nào!

Cái tên Mỹ Nhân Ngư này, trong giới hacker thì hầu như ai cũng từng nghe qua, nhưng người thật sự biết rõ anh ta là ai lại cực kỳ hiếm. Mà giọng điệu của Cố Vân Tịch khi nhắc đến anh ta... rõ ràng là rất quen thân.

Lục Hạo Đình lập tức cảm thấy trong lòng ngứa ngáy khó chịu.

“Em quen anh ta từ bao giờ? Có phải anh ta đã quyến rũ em rồi không?”

Cố Vân Tịch: “…”

Chỉ một câu đó thôi, mà cô lại nghe ra… một chút ấm ức, còn có cả... ghen tuông?

Không phải cô nghe nhầm đấy chứ?

“Chuyện này… Em mới biết anh ta không lâu thôi! Là quen qua mạng thôi! Em giỏi máy tính mà, anh ta từng cố truy dấu em mấy lần nhưng đều thất bại, toàn bị em chơi ngược lại! Sau đó thì cứ bám riết lấy em, đòi kết bạn cho bằng được, còn nhất định phải truy ra thân phận của em.”

“Thế là tụi em quen biết nhau vậy đó! Vì muốn tiếp cận em, anh ta tiết lộ cho em không ít thông tin. Em biết anh ta có thế lực rất lớn ở khu vực này. Với đám cặn bã kia, chỉ cần dựng chuyện làm cho giống như tay trong của băng nhóm nào đó, thì sẽ không ai nghi ngờ. Anh ta đã giúp chuyển hướng sự việc, nhờ vậy mà em với Đường Cẩm mới được an toàn!”

Nói xong, Cố Vân Tịch lập tức tiếp lời, giọng đầy ngọt ngào: “Anh Hạo Đình à, mấy kỹ năng máy tính của em đều là do anh dạy đó nha! Hồi đó lúc học cùng anh, nhìn anh thao tác cứ như chơi, cực kỳ nhẹ nhàng luôn! Giống như chẳng tốn chút sức nào hết! Hì hì~ Em mới chỉ học được một chút da lông thôi mà đã xoay vòng vòng được cái tên kia rồi. Thế nên vẫn là chồng của em lợi hại nhất! Tên đó sao mà so được với anh chứ!”

“Sau này em về, anh dạy em thêm được không? Em thấy mỗi lần anh đụng đến máy tính đều siêu cấp đẹp trai luôn ấy! Cái khí chất đế vương đó, vừa chỉ tay vừa tính kế như bày trận đồ, thật sự quá mê người luôn á!”

Lục Hạo Đình: “…”

Biết rõ là cô đang “nịnh chồng”, nhưng mà… nghe vẫn thấy tâm trạng sướng rơn cả người!

Lục Hạo Đình khẽ sờ mũi, nói: “Được rồi! Chuyện này để anh xử lý, em cứ yên tâm lo việc của mình đi, nhớ cẩn thận một chút, biết chưa?”

Lúc này Cố Vân Tịch vô cùng ngoan ngoãn: “Biết rồi~ Em đảm bảo sẽ ngoan ngoãn, Trần Kính Nguyên đang ở ngay cạnh em, không tin anh có thể hỏi anh ấy! Em cam đoan ngoài công việc ra thì không làm chuyện gì linh tinh cả, anh đừng lo lắng nữa, được không?”

Lục Hạo Đình nói: “Trần Kính Nguyên là trợ lý giúp em làm việc, chứ không phải anh phái tới giám sát em. Vân Tịch, anh biết em có năng lực, nhưng mà, vẫn phải cẩn thận mọi thứ. Bây giờ em chưa có đủ nhân mạch hay sức ảnh hưởng, nhiều lúc, không chỉ cần bản lĩnh là đủ. Trong cái giới này, có những chuyện phải dựa vào mối quan hệ nữa, hiểu không?”

“Biết rồi!” Cô đáp chắc nịch.

Sắp tắt điện thoại, Cố Vân Tịch vẫn không quên nhấn mạnh: “Anh nhớ lời hứa với em, đừng nói gì với Diệp Phồn. Lần này Đường Cẩm đã quyết định đưa con về nước rồi, sớm muộn gì Diệp Phồn cũng sẽ biết. Con cái là máu thịt trong tim người mẹ, bao nhiêu năm nay đều là một tay Đường Cẩm nuôi nấng. Chuyện giữa hai người họ, chúng ta đừng nên xen vào thì hơn, biết không?”

Với chuyện như vậy, Lục Hạo Đình đương nhiên hiểu rõ.

“Anh biết rồi, yên tâm đi. Đã hứa là không nói thì sẽ không nói. Nói chứ, anh là đại ca, thế mà thằng nhóc kia lại có con lớn thế rồi, vậy mà còn giấu! Anh mà nói ra thì còn gì vui nữa! Cứ để nó xoắn xuýt, loay hoay tìm cách theo đuổi Đường Cẩm đi! Cho cô ấy dằn mặt thêm chút nữa cũng đáng đời!”

Cố Vân Tịch: “…”

Thì ra… đàn ông khi ghen tuông, lòng dạ cũng nhỏ mọn như vậy đấy!

Phụt…

Cố Vân Tịch cúp điện thoại, rồi lập tức đi tìm Đường Cẩm.

Trong phòng, Đường Chí Hiên đã ngủ say, còn Đường Cẩm thì đang ngồi bên giường, lặng lẽ trông con.

Cố Vân Tịch nhẹ nhàng đến gần, ngồi xuống bên cạnh, rồi đưa tay kiểm tra mạch đập của Chí Hiên.

“Yên tâm đi! Thằng bé không sao đâu, chỉ bị kinh hãi một chút thôi. Nhưng mà, tôi thấy thằng nhỏ này gan cũng lớn lắm, chuyện này chắc không để lại bóng ma tâm lý gì đâu. Về sau cứ ở bên cạnh nó nhiều hơn là ổn.”

Đường Cẩm mắt vẫn còn đỏ hoe, khẽ gật đầu: “Cảm ơn…”

Thấy cô không nói thêm gì, Cố Vân Tịch thở dài, dịu giọng hỏi: “Có phải... cô nghĩ là tôi tới để hỏi chuyện thằng bé không? Cô không đưa con về nước từ sớm là vì sợ lỡ như giữa cô và Diệp Phồn không có kết quả, thì đứa nhỏ sẽ bị Diệp gia cướp mất… có phải vậy không?”

Đường Cẩm khẽ gật đầu: “Đứa trẻ này là ngoài ý muốn… nhưng lại là do một mình tôi vất vả nuôi lớn. Nó là máu thịt trong lòng tôi, tôi không thể để nó bị đưa về Diệp gia.”

Cố Vân Tịch mỉm cười:

“Tôi hiểu mà. Chuyện này tôi sẽ không can dự. Cô đã quyết định đưa con về nước, thì sớm muộn gì Diệp Phồn cũng sẽ biết thôi. Tôi có lý do gì mà vội vàng nhúng tay vào chứ, đúng không? Cô tự mình giải quyết là được. Tôi tới tìm cô, thật ra là muốn hỏi chút chuyện… liên quan đến Đường Phong.”

Đường Cẩm thoáng khựng lại, ánh mắt hơi né tránh.

Cố Vân Tịch tiếp lời: “Mục tiêu thật sự của những người đó là Đường Phong, còn cô và Chí Hiên chỉ là bị liên lụy. Cô chỉ là một nhà thiết kế, từ trước đến nay chắc chưa từng dính vào mấy chuyện nguy hiểm thế này đúng không? Vậy nên tôi muốn hỏi… quan hệ giữa cô và Đường Phong là gì? Hoặc, cô có biết rốt cuộc cậu bé là ai không?”

“Con cái là điều mẹ quan tâm nhất. Cô rõ ràng biết giữ Đường Phong bên cạnh sẽ mang đến nguy hiểm cho cả cô lẫn con… vậy tại sao vẫn chọn che chở cho cậu bé? Có thể nói cho tôi biết lý do được không?”

“Đường Cẩm, với tình hình hiện tại, chỉ có cách đưa cả cô, con cô và Đường Phong về đế đô mới là an toàn nhất. Bên đó còn có Lục gia, đám người kia sẽ không dám manh động. Nhưng mà trước khi đưa Đường Phong về, Lục gia chắc chắn sẽ muốn điều tra thân phận của thằng bé, không thể hoàn toàn không biết được.”

Nghe đến đó, lòng Đường Cẩm lập tức hoảng loạn.

Cô không dám nói ra sự thật, bởi vì cô sợ, sợ rằng một khi Lục Hạo Đình biết được, anh sẽ hoàn toàn chấp nhận người tên Đường Lạc kia là anh em mình!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.