Lũng Tây Trần Thị

Chương 9: Cưới vợ




Chương 9: Cưới vợ
Bởi vì mượn lấy Lũng Tây thôn thôn quỹ, Trần Hữu Dương có đủ tiền lo toan đầy đủ lễ lượt.
Mọi việc xong xuôi, hắn bịn rịn chào bà con lối xóm, lần này rời đi có lẽ là vĩnh viễn không gặp lại rồi.
Do phải tiếp đón bà con, hắn chậm trễ so với kế hoạch mất hai ngày, vì vậy lúc trở về cũng gấp rút hơn chút, cuối cùng may mắn chỉ trễ hơn kế hoạch một ngày thôi.
Lý Hắc cùng Hồ Thương ở nhà lão ngư dân chờ đợi một thời gian rồi.
Lần này trở về nhẹ nhàng hơn chút, bớt đi so với năm ngoái năm ngày đi đường dù cho trên thuyền hàng hóa lại nặng nề hơn.
Mười chín tuổi Trần Hữu Dương trải qua lần này chuyến đi cảm tưởng như bước qua một ngưỡng cửa vô hình, cả người thay đổi rất nhiều.
“Thưa các vị hương thân phụ lão cùng các vị ở đây, lần này họp làng là Hữu Dương việc riêng, mọi người nhiệt tình như vậy khiến con thật sự cảm động không thôi, cảm tạ mọi người.”
“Trưởng thôn đừng khách sáo, hai năm nay toàn nhờ cậu dẫn dắt mà chúng tôi mới có cuộc sống hiện nay.
So với trước kia tốt hơn nhiều lắm, chút việc này có là gì.”
“Phải đó, phải đó.”
Dương đại phu không nói gì, nhưng ánh mắt nhìn lấy Trần Hữu Dương cũng đủ khiến hắn hiểu ý.
Dưới sự giúp sức của thôn dân, Trần Hữu Dương đã thành công an trí cho cha mẹ mộ địa.
Đây là thôn dân lựa chọn lấy một trong những đỉnh núi bao quanh lấy Lũng Tây thung lũng, địa hình phù hợp để làm một cái nghĩa trang.
Cũng năm này, bởi vì chung sống sinh ra tình cảm, Trần Hữu Dương cùng Trương Xuân Hoa lần lượt nhận Dương đại phu làm gia gia, từ đó lúc nào gặp mặt cũng thấy Dương đại phu một mặt xuân phong.

Ngô Khuông gia đình năm nay đón tin vui, Ngô thị có bầu, Tô bà bà biết tin bèn khoe khoang ngày xưa trong thôn mình chính là bà đỡ có tiếng mát tay, thế là từ đó bà ấy phấn khởi hẳn ra.
Ngày xưa Tô bà bà, bà nội của cô bé Tô Dung khi đồng hành cùng mọi người đều lo hai bà cháu là gánh nặng không giúp được gì mà cố gắng nhận việc, hiện nay bà đã có thể an tâm rồi.
Nhiều khi không biết tìm Tô bà bà ở đâu chỉ cần qua Ngô Khuông nhà là thấy bà đang ngồi đó nói chuyện cùng Ngô thị, dặn dò nàng ăn uống đi đứng như thể nàng ta đang mang thai cháu nội của bà vậy.
Năm Trần Hữu Dương hai mươi mốt tuổi, Lũng Tây thôn dân cư gia tăng thêm một nhân khẩu, Ngô Khuông phấn khởi mời Trần Hữu Dương đến đặt tên, bởi thế cậu nhóc mới được tên Ngô Lương Sơn.
“Tiểu Dương, con năm nay đã lớn rồi, người ta mười lăm mười sáu tuổi đã lấy vợ sinh con, lão đây đã nhận con làm cháu không thể không quản việc này.” Dương đại phu nhẹ nhàng lên tiếng.
Hai ông cháu đang ngồi tắm nắng ở ngoài hiên, Trần Hữu Dương nghe thấy thế cũng chỉ gượng cười nhận lời.
Những lời này hắn đã nghe khá nhiều, nhưng mà hôm nay Dương đại phu không buông tha cho hắn bèn nói:
“Xuân Hoa cũng đã lớn rồi, mười bảy tuổi cũng đã là đại cô nương, trong thôn cũng không có ai cùng lứa.
Thêm nữa mấy năm nay sống cùng nhà, không phải anh em ruột thịt, nếu con không chịu con bé cũng chẳng gả cho ai được.”
Chiều hôm đó hai ông cháu trò chuyện rất nhiều, tối hôm đó hỏi thăm Trương Xuân Hoa nàng chỉ bẽn lẽn gật đầu, thế là hai ông cháu lại xem ngày giờ định ra ngày tốt vào tháng sau.
“Trưởng thôn, chúc mừng cậu nhé, Xuân Hoa là một cô bé tốt, đừng phụ lòng con bé nhé.”
Mấy ngày tiếp theo, đó là những câu mà Trần Hữu Dương nghe được nhiều nhất, hắn cũng chỉ cười cười đáp lời.
Bởi vì việc này mà một tháng tiếp theo toàn bộ Lũng Tây thôn đều nhộn nhịp lên nhiều, đặc biệt mấy ngày gần cưới, mọi người như được bơm thuốc kích thích làm việc cố gắng nhiều lắm.
Lý lão còn cố ý lựa ra con cá to nhất sau đó mang tận nhà Trần Hữu Dương thả vào trong chậu đậy lại rồi cẩn thận dặn hắn giữ tốt để lễ cưới đãi bà con.
Mọi người cũng lựa ra hai con gà rừng già ban đầu để Trần Hữu Dương làm tiệc.

Ai cũng vui mừng, đủ để thấy Trần Hữu Dương trong lòng người dân.
“Xuân Hoa, về sau chúng ta là vợ chồng, mong nàng chiếu cố nhiều hơn.”
Trương Xuân Hoa nở nụ cười xán lạn, gật đầu, đêm đó Trần Hữu Dương trải qua một đêm khó ngủ.
Sáng hôm sau, đôi vợ chồng trẻ dậy sớm làm đủ lễ nghi đến kính trà cho Dương đại phu là trưởng bối trong nhà, sau đó lần lượt ghé thăm bà con trong thôn.
Mười năm bình bình đạm đạm trôi qua, mười năm này Lũng Tây thôn nhộn nhịp hơn nhiều lắm, riêng Trần Hữu Dương nhà đã có ba đứa nhỏ, con gái đầu lòng Trần Kỳ Uyển, con trai cả Trần Kỳ Trung, con trai thứ Trần Kỳ Nam.
Trần Hữu Dương quyết chí lập mình gia tộc, gia tộc chữ lót lấy từ lời dạy của Khổng Tử “Kỳ sở bất dục, vật thi vu nhân. Tại bang vô oán, tại gia vô oán.”
Mình không thích điều gì, đừng làm vậy với người khác. Ở trong nước hay ở nhà, chớ chuốc thù oán.
Đại ý Trần Hữu Dương mong rằng con cháu trong nhà về sau dù gia tộc thế nào cũng đừng làm việc xấu, gây hại cho mọi người.
Dương đại phu làm Tằng Tổ phụ rất vui vẻ dạy dỗ mấy đứa nhóc, đứa nào cũng thiên tư thông minh học rất nhanh đứa lớn năm nay chín tuổi, đứa bé cũng năm tuổi nhưng ghi nhớ rất tốt.
Kỳ Uyển chỉ thích chăm trồng dược thảo không hứng thú với nghề y, Kỳ Trung là đại ca học mỗi thứ một ít nhưng lại thích nhất là nghe chuyện buôn bán trong thôn, nó năm nay bảy tuổi cũng đã suốt ngày theo Lý Hắc sau cái mông rồi.
Kỳ Nam thì nhu thuận hơn, lại cũng thích nghề y vì vậy thường xuyên là cùng Dương đại phu bên cạnh.
Một năm này, Trần Hữu Dương bốn mươi mốt tuổi, lúc này hắn vẻ mặt đăm chiêu nhìn về con trai út của mình Trần Kỳ Nam.
Cậu năm nay mười lăm tuổi, dáng người hơi gầy, trắng trẻo, gương mặt giống Trần Hữu Dương đến chín phần, là một cái điển hình nho sinh.

“Phụ thân, cô gái này là hôm nay con nhặt được ở trong núi chỗ sâu.
Con tìm thấy một chỗ có nhiều dược thảo bèn trèo lên hái, sau đó tại bụi cây tìm thấy cô gái này một thân máu me nhưng vẫn còn lấy một hơi, vì thế sơ cứu xong con đưa luôn cô ấy về.”
Vừa nói cậu vừa dùng tay vỗ vỗ lấy vai lưng nặng trĩu vì vừa phải mang theo giỏ thuốc vừa phải cõng theo một cô gái.
Trần Hữu Dương gật đầu nói:
“Thôi con thay quần áo đi, nói rõ cho mẫu thân không bà ấy lại tưởng con bị làm sao mới bị máu me ra khắp người.”
Bởi vì người bệnh là nữ nên Trần Kỳ Uyển bị gọi về giúp đỡ.
Sau nhiều ngày chăm sóc cuối cùng cô gái cũng tỉnh dậy, gương mặt xinh đẹp nhưng nhợt nhạt do mất máu nhiều, nàng nhìn lấy Trần Kỳ Uyển đang lúi húi giặt lấy khăn ở bên cạnh, bèn lên tiếng hỏi:
“Vị tỷ tỷ này, đây là đâu?”
Trần Kỳ Uyển giật nảy mình, sau đó quay lại nhìn lấy cô gái, khẽ khẽ vuốt vuốt ngực bình ổn tâm tình mới nói:
“Cô đã tỉnh dậy rồi hả, đây là Lũng Tây thôn tại đây là Trần gia, tằng tổ phụ của tôi cùng đệ đệ đều là đại phu đã chữa cho cô.
À phải rồi, đệ đệ tôi là người đã đưa cô từ trên núi về, sau đó tằng tổ phụ đã khám bệnh cho cô, còn tôi được phân phó chăm sóc cô.”
Cô gái nghe vậy bèn lên tiếng:
“Cảm tạ mọi người.”
Sau đó, cô gãi bỗng ngồi thẫn thờ, Trần Kỳ Uyển tưởng cô có tâm sự gì bèn để im cho cô suy nghĩ, lúc sau thấy cô gái không phản ứng bèn nhẹ nhàng ra ngoài.
Cô cũng phải trở về nhà, năm nay cô đã mười chín tuổi và đã gả chồng, cũng chính là Ngô Lương Sơn, làm người hiền lành lại bởi vì đuổi theo thời kỳ trong thôn ấm no vì thế được cha mẹ cho đi học.
Về sau cùng Trần Kỳ Uyển thành thanh mai trúc mã, lớn lên cũng cưới nàng làm vợ, bọn hắn cưới nhau hai năm mà chưa có tin vui.
Tối hôm đó, Trần Kỳ Nam cùng Dương đại phu từ dược điền trở về lần lượt hỏi thăm cô gái mới biết được cô tên Diệp Y Y, còn về lý do tại sao cô lại b·ị t·hương trong rừng thì cũng không có hỏi nhiều.
---

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.