Lũng Tây Trần Thị

Chương 2: Chịu tang.




Chương 2: Chịu tang.
Sau nhiều ngày chờ đợi, cuối cùng Yết Bảng ngày cũng tới, Trần Hữu Dương cẩn thận tìm tòi cuối cùng tại thứ tám vị trí tìm thấy mình tên.
“Thế nào Hữu Dương huynh, ngươi có tên chứ?”
“May mắn may mắn, ta thứ tám vị, đỗ Cử Nhân.” Trần Hữu Dương một mặt vui sướng đáp lời
“Chúc mừng Hữu Dương huynh”

Ngay sau đó, Trần Hữu Dương nhanh chóng trở về nhà trọ, hắn muốn báo tin vui với chủ trọ, rồi chỉ chờ xong lễ nghi nhận lấy áo mũ là về quê vinh quy bái tổ.
Nhưng Trần Hữu Dương không thể ngờ rằng, ngày mà hắn vinh quy về quê cũng chính là ngày mà hắn nhận được tin tức đau đớn nhất trong đời.
Hắn mất mẹ rồi.
Thuở nhỏ mất cha, mười lăm tuổi lại mất mẹ, vì làm tròn đạo hiếu Trần Hữu Dương thủ tang ba năm, vì thế cũng không cách nào tham gia thi hội và cũng ba năm này không thể ra làm quan tại địa phương.
Tại nơi đây, lấy Hiếu làm đầu.
“Tiểu Dương, nén lấy đau buồn, mẫu thân con biết được thành tích của con rồi, bà ấy cũng là an tâm nhắm mắt.”
Trần Hữu Dương thầy đồ khẽ an ủi cậu, tin đỗ đạt của Trần Hữu Dương chính là ông ấy thông qua thư báo cho mẹ cậu, chỉ có điều hôm trước vừa báo tin vui hôm sau mẹ cậu lại bất ngờ đột tử.
“Vâng ạ, con hiểu thưa thầy.”
Ba năm ở làng, Trần Hữu Dương bởi vì đỗ đạt được hưởng bổng lộc, cũng không phải đóng thuế đinh, còn là Cử Nhân vì thế cũng nhiều người đến làm quen, xin chữ, nhờ hắn đặt tên cho con do vậy mà cuộc sống cũng thoải mái.
Tiền tài dư dả được cậu dùng để mua sách vở, vì mẹ đột tử mà cậu đặc biệt quan tâm đến học y, cũng bởi thế mà có nhiều y dược sách.

“Hiện nay trong nước mục nát, quan lại yếu kém, nhiều phương nghèo đói, biên cương thì kẻ địch lăm le, đáng lo đáng lo.”
Tại Trần Hữu Dương trong sân nhà, hắn thầy đồ cùng vài cái đồng học đang ngồi nhậu rồi bàn luận thiên hạ chính sự.
“Dương ca, sắp tới huynh sẽ tham gia thi cử chứ? Dương ca tài hoa nếu không làm quan chính là Đại Vũ ta tổn thất.”
Một cái đồng học nhẹ nhàng nịnh nọt.
“Chắc chắn rồi, năm sau là thi Hội, mà kinh phí ta cũng đã trù bị khá đầy đủ rồi.” Trần Hữu Dương gật gù, sau đó lại nhìn về phía một cái đồng học hỏi:
“Tô huynh, con cá này chất thịt tốt thật, không biết nhà huynh nuôi dưỡng thế nào vậy?”
Họ Tô đồng học cười cười nói:
“Cũng không có gì, chỉ cần đảm bảo nước ao trong sạch lại chịu khó cắt cỏ cho chúng ăn là được.”
Thông tin cũng không để lộ quá nhiều điều, dù sao nhà họ Tô đồng học nghề nghiệp chính là nuôi cá rồi đem bán, bí mật trong đó không thể nói ra.
Rồi Trần Hữu Dương cầm lên ly rượu cùng mấy cái đồng học chúc sức khỏe thầy đồ xong lại quay về biên cương chuyện.
Đại Vũ quốc cương thổ rộng lớn, phương bắc tiếp giáp với Đại Tần quốc là một phương tham vọng đại quốc lúc nào cũng lăm le thôn tính lấy Đại Vũ quốc.
Hiện nay Đại Tần đang là cực thịnh thời kỳ mà Đại Vũ đã là suy yếu, chưa kể vua quan cổ hủ, bảo thủ không chịu thay đổi, quan lại nhũng nhiễu nhiều nơi mất mùa, nhân dân oán thán.
Bọn hắn quê hương còn nằm gần phương bắc, một khi c·hiến t·ranh nảy ra, chưa tới một tháng kẻ thù cước bộ chắc chắn sẽ tới nơi đây.
Càng nói càng lo, nhóm người cảm thấy rượu có đôi phần nhạt nhẽo cũng không còn hứng khởi như trước nữa.
“Nếu quân thù t·ấn c·ông, chúng ta nên làm gì bây giờ?” Một cái đồng học hỏi.

Thầy đồ Lâm lên tiếng nói:
“Các ngươi còn tráng đinh lại không có thành tích thi cử, sẽ bị ưu tiên mộ binh.
Còn tiểu Dương, ngươi có Cử Nhân tại thân, nếu có bị chiêu mộ cũng sẽ được phân cho nhiệm vụ tại doanh trại không cần phải cầm binh khí ra trận, cũng là một cơ hội phát triển.”
Chỉ là không ai trong số bọn họ có thể ngờ tới, trải qua hai ngày, thế mà biên cương tin tức báo về, Đại Tần quốc khởi động c·hiến t·ranh, có mấy cái biên thành quan viên ngay lập tức mở cửa đầu hàng, địch thế trẻ tre tiến về.
Ước chừng hai tuần nữa sẽ tới.
“Ông Cống Dương, mau chạy thôi, kẻ thù tới rồi, bọn chúng ác như quỷ.
Nghe nói nam bị bọn chúng g·iết, nữ thì h·iếp, của nả có cái gì là b·ị c·ướp sạch, không chạy không được.”
Một cái dân làng hô to.
“Nhưng các vị hương thân phụ lão…” Trần Hữu Dương cũng không nói hết, hắn nhanh chóng chạy đến mấy nhà có người già hỏi thăm nhưng câu trả lời đều là:
“Ta đã già rồi, còn chạy làm gì, lương thực mang theo không nhiều, thêm một miệng ăn lại vô dụng thân thể quá là gánh nặng rồi.”
“Thôi không chạy, cái thân già này giờ có c·hết cũng là c·hết ở quê hương, chờ hết giặc các ngươi người trẻ trở về an táng cho chúng ta là được.”

Biết là không thuyết phục được bọn họ, Trần Hữu Dương vội vã về nhà, sách vở được hắn gọn gàng xếp vào hòm sách được làm bằng tre, thiết kế ngăn nước lại có thể đeo trên lưng.
Trần Hữu Dương hòm sách còn được hắn đặc biệt mở rộng qua vì ba năm rồi sách vở hắn thu thập được khá nhiều, nếu đi xa cần phải mở rộng để có thể chứa đựng thêm tiền bạc, quần áo, bút mực, lương khô cùng vài đồ đạc để đi xa.
Thu gọn túi tiền tích lũy trước đó, Trần Hữu Dương đóng chặt hòm sách, cầm theo một thanh dao sắc để phòng vệ, lưu luyến nhìn lấy căn nhà quen thuộc, Trần Hữu Dương một đường về tây thẳng tiến.

Bởi vì nhận được tin tức, triều đình cử q·uân đ·ội đã chặn đứng kẻ địch tây tiến, mà chạy về nơi đó núi non hiểm trở có thể dễ dàng trốn đi, giảm thiểu nguy cơ bị kẻ địch bắt được.
Chạy loạn nên chẳng ai theo quan đạo bỏ chạy, nhưng Trần Hữu Dương biết, men theo quan đạo mới là tốt nhất bởi vì có thể dễ dàng xác định nơi mình cần tiến về, đường lớn còn dễ đi, cũng là đường ngắn nhất tránh khỏi quanh co.
Thêm vào có thể thông qua đó biết được q·uân đ·ội hướng đi, nếu như bọn hắn chạy qua tuyến đường mình đang đi tức là phía trước là chiến trường cần cải biến phương hướng.
“Bác ơi, bác đang đi về hướng tây đúng chứ?” Trần Hữu Dương thấy bên cạnh quan đạo đường nhỏ có một người trung niên nông dân vội vã đánh lấy xe bò, trên xe là một người phụ nữ cùng hai đứa nhỏ.
Đứa bé vẻ mặt xanh xao, vàng vọt lại yếu ớt, Trần Hữu Dương thấy vậy mới ngăn trở họ để hỏi.
“Vâng, chạy giặc thôi bác.” Người nông dân không kiên nhẫn đáp lời.
Biết họ vội vã, Trần Hữu Dương nói luôn:
“Cháu bé ốm yếu, tôi có học y có thể xem cho cháu được.”
Người vợ thấy thế nét mặt vui mừng, lại nhìn Trần Hữu Dương lưng cõng hòm sách càng thêm tin tưởng, khẩn khoản đáp lời:
“Ơi trời, bác xem giúp tôi với.”
Người trung niên nông dân thấy thế cũng vẻ mặt vui mừng sau đó mời Trần Hữu Dương lên xe vừa đi đường vừa xem bệnh cho đứa nhỏ.
Dựa vào ba năm qua học tập, lại nhiều lần cùng trên huyện mấy cái lão đại phu học hỏi, Trần Hữu Dương nhanh chóng xác định đứa trẻ mắc bệnh gì, tận dụng ven đường một ít cây lá có thể làm thuốc hắn thu thập lại, mỗi khi dừng chân lại đun thành nước cho đứa trẻ uống cuối cùng cũng xong.
“Cũng chỉ là một chút vấn đề về tiêu hóa, lần sau hai bác chú ý là được.”
Trần Hữu Dương cẩn thận dặn dò, bởi vì gia đình kia cùng Trần Hữu Dương đích đến khác biệt nên nửa đường chia tay, coi như đi nhờ đường cũng giảm bớt rất nhiều công sức.
Hai bên chia tay trong nhanh chóng, sau đó Trần Hữu Dương lại theo chính mình lộ tuyến đi lên.
Hắn hướng đi này hướng về phía An Dương sơn mạch nơi mà có những dân tộc người thiểu số ở du canh mà hắn đọc được trong thư tịch, dân phong ôn hòa, phóng khoáng rất hiếu khách.
Ở vùng núi này có thể đảm bảo an toàn, lại nếu đụng phải bọn họ cũng có thể an tâm sinh hoạt, chư kể An Dương sơn mạch cũng là nơi sinh trưởng của nhiều loại dược thảo, Trần Hữu Dương cũng coi như là được rèn luyện về nghề y.
---

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.