Lũng Tây Trần Thị

Chương 3: tiểu Hoa




Chương 3: tiểu Hoa
“Ồ, thật không ngờ lại có nhiều người trùng với mình ý tưởng như vậy.” Trần Hữu Dương nhẹ giọng lẩm bẩm.
Mắt hắn nhìn về một ông lão đang vất vả đi trên đường đất lầy lội, cũng là người thứ tám hắn đã gặp mặt trên chặng hành trình này.
Ông lão phía trước tuy dáng người nhỏ bé nhưng lại rất tinh thần, đi trên đường đất trơn trượt mà lại vững vàng tiến tới, đằng sau đầu tóc đã bạc trắng, nhưng phía trên lại vẫn có màu đen.
Ông lão đeo bên mình một hòm gỗ, nếu Trần Hữu Dương không đoán sai thì ông lão là một đại phu.
Trần Hữu Dương vui vẻ nhanh chân tiến tới, tiếp cận ông lão, hắn tiến lên một chút để ông lão nhìn thấy có người sau đó mới chắp tay hành lễ hỏi:
“Thưa ông, ông là đại phu phải không ạ?”
Ông lão ánh mắt hiền từ, nhìn về phía Trần Hữu Dương, khẽ đánh giá hắn rồi mới chậm rãi trả lời:
“Phải, ta là đại phu, không biết cậu đây có việc gì cần nhờ?”
Trần Hữu Dương nhanh chóng đáp lời:
“Dạ, cũng không phải ạ, con là thư sinh lại hứng thú nghề y, có đọc qua một chút y thư thấy ông là đại phu nên muốn xin được đồng hành cùng ạ.”
Ông lão hứng thú nhìn Trần Hữu Dương một lượt, sau đó hiền từ mỉm cười nói:
“Vậy thì càng tốt, tiến vào khu vực rừng núi, lão đây đi một mình cũng không an toàn, khổ nỗi chạy loạn lại không ai chịu cùng đồng hành.”
Trần Hữu Dương hiểu, mọi người chạy loạn, mang theo một ông già vừa làm chậm bước chân, lại nếu có vấn đề gì không tiện chiếu cố cũng mang áy náy trong lòng.
“Vậy con xin phép ạ.”

Thế là Trần Hữu Dương cùng lão đại phu đồng hành, hai người đi đường cũng không có nhiều trao đổi, dù sao mới quen, cũng không cần phải quá vồ vập, ngược lại từ từ thích ứng mới thoải mái.
Trên đường đi, đoạn nào khó đi Trần Hữu Dương lại chủ động dìu lấy lão đại phu, chỗ nghỉ ngơi Trần Hữu Dương cũng chủ động làm đồ ăn mời lão đại phu từ đó cả hai thân cận khá nhiều.
“Tiểu Dương, tay nghề của con tốt thật đấy. Ăn mấy bữa mà lão đây nghiện mất thôi.”
Lão đại phu cười trêu.
“Dương đại phu quá khen rồi, đảm bảo với ông chặng đường sắp tới con sẽ nấu cho ông những món còn ngon hơn.”
Sau mấy ngày giao lưu, Trần Hữu Dương cũng biết lão đại phu họ Dương, vì thế cũng gọi luôn là Dương đại phu.
Dương đại phu nghe vậy cười đáp:
“Vậy lão đây có lộc ăn rồi.”
Thoáng nghỉ ngơi, sau đó hai người tiếp tục lên đường, trong thời gian này cũng có nhiều nhóm người chạy nạn vượt qua hai người mà đi, nghe họ nói chuyện, vậy là Đông Lâm phủ đã thất thủ, kẻ địch thần tốc tiến về hướng kinh thành, cũng không có hướng về khu vực này dự định.
Cũng bởi vậy mọi người bước chân cũng đỡ vội vã hơn, khi mệt mỏi cũng sẵn lòng nghỉ ngơi một chút chứ không còn bạt mạng đi đường như trước.
Nhưng c·hiến t·ranh xảy ra, không phải hậu phương thì chẳng có chỗ nào là chốn yên bình.
Ba ngày sau, một nhóm người chạy loạn vội vã từ đằng sau lao lên, Trần Hữu Dương gặp một cặp ông cháu uể oải chạy lên sau đó ngã quỵ cách đó không xa bèn lao lên giúp đỡ.
Dương đại phu cũng nhanh chóng bắt mạch xem xét tình hình, Trần Hữu Dương nhẹ nhàng trấn an bé gái.
Một lát sau, Dương đại phu thở dài nói:
“Ông lão đói bụng mấy ngày nay, lại vì bỏ chạy không nghỉ ngơi dẫn tới lao lực, trước đó cũng đã dứt hơi, chỉ là có lẽ còn chấp niệm với cháu gái mà vẫn tiến lên một đoạn sau đó mới ngã xuống.”

Bé gái nghe thấy thế òa khóc, nó ôm chầm lấy thân hình gầy gò của ông mình mà khóc, hai người lớn cũng chỉ biết khẽ vỗ về nó để trấn an, Trần Hữu Dương nói:
“Để đại ca giúp muội an táng cho gia gia của muội, sau đó cùng với chúng ta lên đường, dù sao gia gia của muội nỗ lực như vậy cũng vì không muốn muội bị kẻ thù bắt lấy.”
Nói là làm, Trần Hữu Dương từ ven đường lấy một ít dây leo cùng cành cây làm thành một cái máng đơn giản, đặt ông lão t·hi t·hể lên dùng sức kéo vào lòng một cái hố đất tự nhiên có lẽ bị xói mòn sau đợt mưa vừa rồi, bới đất làm tạm một nấm mồ đơn sơ.
Bé gái lúc này đã trấn định hơn, vẫn còn nét đau buồn nhưng đã kiên cường giữ lại mình nước mắt, nàng nói:
“Ca ca, gia gia, cảm ơn hai người ạ.
Chúng ta mau dời đi thôi, phía sau có lẽ kẻ địch đang tiến về đây.”
Trần Hữu Dương lúc này mới nhớ tới cảnh tượng nhiều người vội vã bỏ chạy vượt qua hai người bọn họ, chỉ là lòng trắc ẩn khiến hắn hành động mà không nghĩ quá nhiều, vì thế Trần Hữu Dương nhanh chóng hỏi:
“Muội muội có ý gì?”
“Trước đó có mấy người nói với gia gia muội rằng, quân ta phái mấy đội ngũ tinh nhuệ tiến hành q·uấy r·ối quân địch, bọn họ khiến kẻ địch phải tách quân tiến hành càn quét, hướng trong đó có một đội ngũ rút lui là hướng về nơi đây ạ.”
Nghe thấy thế Trần Hữu Dương cùng Dương đại phu biết tính nghiêm trọng của vấn đề, bọn hắn hướng này chính là bỏ trốn, thời loạn bỏ trốn cũng quy tội bởi vì nếu tiến về các thành trấn, tại đó quan lại có thể chiêu mộ người để đánh giặc.
Thế là hai người nhìn nhau, Trần Hữu Dương lên tiếng:
“Dương đại phu, trước đó con có xem qua bản đồ, chúng ta vị trí hiện tại nếu đi sâu vào cánh rừng này sẽ tiến về An Dương sơn mạch phần đuôi.
Bây giờ trở lại đường lớn sẽ chạy không lại so với ngựa, tiến vào sâu trong rừng thì lại nguy hiểm nhiều vì chúng ta lương thực không còn mấy, lại sức phản kháng không lớn, nếu gặp phải mãnh thú khả năng sẽ m·ất m·ạng.”

Dương đại phu nhìn Trần Hữu Dương, hắn chỉ nói hai khả năng, mà không đưa ra quyết định, nhưng trong câu nói hàm ý lại rõ ràng, vế trước thì khẳng định sẽ bị kẻ địch đuổi kịp, vế sau thì nói có khả năng c·hết mà thôi.
“Thôi, hi vọng chúng ta người tốt tự có thiên tướng bảo vệ.”
Ngay sau đó, ba người nhanh chóng lên đường.
Bởi vì đi đường rừng, Trần Hữu Dương quan sát thấy có mấy cái cây nhỏ, thân đủ cứng cáp bèn dùng dao chặt lấy ba cây gậy chống từ đó giúp ba người dễ dàng tiến lên.
“Hiện tại là giờ Dậu, chúng ta vị trí này cũng bằng phẳng, lại dễ dàng quan sát, hiện tại nên chuẩn bị một chút để tối nay có thể nghỉ ngơi.”
Ngay sau đó, tiểu Hoa cùng với Dương đại phu gật đầu, bọn họ tại xung quanh đó nhặt lấy đá, cành cây, lá khô …
Tiểu Hoa là cô bé được bọn họ giúp đỡ, để tiện giao lưu cũng hỏi thăm tên tuổi cô bé, thì gia tiểu Hoa đã mười bốn tuổi rồi, chỉ là nhà nghèo dinh dưỡng không đủ nên nhìn như mới chỉ mười tuổi mà thôi.
Dưới sự hướng dẫn của Trần Hữu Dương một cái bếp đơn giản được hoàn thành, sau đó Trần Hữu Dương lấy ra trên đường đào được một ít củ, hái một ít rau dại rồi lấy ra từ tay nải một ít thịt khô được hắn chuẩn bị trong thời gian đi đường cùng gia đình nông dân kia.
Tiểu Hoa đảm nhận nấu nướng, còn Trần Hữu Dương cầm theo dao đi gần đó chặt lấy ít cây nhỏ mang về làm thành một cái lều đơn sơ để buổi tối nghỉ ngơi, hắn còn chặt lấy nhiều cành cây sau đó những nhánh nhỏ được hắn vót nhọn rồi cắm lấy xung quanh trại hình thành một bờ rào đơn sơ để ngăn lấy dã thú.
Nửa sau giờ Tuất, trên núi cũng tối nhanh, bóng tối đã bao trùm lấy ba người, bọn họ vô ý thức xích lại gần đống lửa hơn một chút.
Có lẽ cũng bởi vì trên rừng khá lạnh, hoặc có lẽ phần lớn vì đám lửa khiến người ta an tâm.
“Tiểu Dương, con cũng hiểu biết nhiều thật.” Dương đại phu không tiếc lời khen.
“Dạ, trước đó vì quyết định tiến về vùng này, trên đường có gặp một nhà làm nghề thợ săn bèn bỏ ít bạc nhờ họ dạy lấy ạ.”
Trần Hữu Dương vừa nói vừa lấy ra trên cùng một xấp giấy, trên đó có viết ngay ngắn đẹp đẽ những dòng chữ, đó là những gì mà người thợ săn kia chỉ bảo, vì sợ quên mất nên Trần Hữu Dương vừa nghe vừa chép lấy.
Chỉ mới bắt đầu đọc lại nội dung trên giấy, bỗng Trần Hữu Dương nghe thấy tiếng sột soạt từ đằng xa.
Trong lòng giật thót, hắn nhanh chóng cất giấy vào hòm, rút lấy một thanh củi to như cánh tay làm bó đuốc, tay kia vớ lấy dao.
Dương đại phu cùng tiểu hoa cũng cầm lấy gậy leo núi được Trần Hữu Dương vót nhọn đầu cảnh giác nhìn về nơi có tiếng động.
---

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.