Lũng Tây Trần Thị

Chương 4: Đội ngũ mở rộng.




Chương 4: Đội ngũ mở rộng.
Tiếng sột soạt dần tiếp cận về phía bọn họ, cả ba người dây thần kinh căng cứng, mắt nhìn đăm đăm về bóng tối nơi phát ra âm thanh.
Trái tim trong ngực phanh phanh nhảy loạn, cố lấy lại bình tĩnh, Trần Hữu Dương cất cao giọng:
“Tiểu Hoa, nhặt lấy viên đá to nhất.”
Hắn cơ bản xác định, cũng không phải dã thú bởi vì người thợ săn có nói, dã thú bản năng tránh đống lửa, lại nếu có đói quá liều mạng tiến về cũng là chậm rãi tiếp cận, không phát ra chút nào âm thanh, là một cái tự nhiên thợ săn.
Đằng này tiếng động rất lớn, nhưng ba người họ chỉ có hắn là đàn ông còn là thư sinh khí lực cũng chả đáng bao nhiêu, nếu như người lạ ý định t·ấn c·ông bọn hắn cũng đành phải nghe theo.
Bởi thế hắn cất cao giọng ý cảnh bảo người đang tiến về rằng bọn họ có thể sẽ phản kháng, nhưng giọng một cậu nhóc nhanh chóng lên tiếng:
“Đừng ném, đừng ném, cháu cùng gia gia bị lạc.”
Sau đó để chứng minh lời mình nói, cậu bé vội vã kéo theo ông mình tiến tới, khi thân hình hai người được ánh sáng làm rõ ràng, tảng đá trong lòng Trần Hữu Dương mới chậm rãi bỏ xuống.
Hỏi thăm vài điều, Trần Hữu Dương xác định an toàn mới yên tâm thả họ vào, hắn lên tiếng nói:
“Hai ông cháu cũng quá liều mạng rồi, chẳng nói đến dã thú, chỉ vô tình bị rắn độc cắn hoặc trượt chân ngã thôi là bỏ mạng rồi.”
Hai ông cháu kia cũng không nói gì, nhưng bị trách cũng chỉ biết cúi đầu như đứa trẻ hối lỗi thôi.
Biết họ còn chưa ăn gì, Trần Hữu Dương bèn lấy ra ít đồ ăn bọn họ định để cho sáng mai đưa cho hai người.

“Đệ là Lý Hắc, còn đây là gia gia đệ, trước đó nghe quân giặc hướng về phía này đuổi theo bèn sợ hãi trốn vào rừng, cuối cùng bị lạc mất.”
Lý Hắc năm nay chín tuổi, gia đình mấy đời làm ngư dân, đến cha mẹ cậu vì ham cá nhiều mùa nước lên bị cuốn đi mất, thế là hai ông cháu lại nương tựa vào nhau mà sống, nhưng nhờ sông lớn nhiều cá tôm mà cũng không đến mức khổ cực.
Giặc đến nhà theo bà con bỏ chạy, nhưng vì một già một trẻ tốc độ không lớn nên bị tụt hậu, sau đó vì không biết đường mà lạc đến đây, vậy mà không chừa lại trốn lên rừng lạc thêm lần nữa.
Cũng may trong lúc sờ soạng gặp đằng trước có đám lửa nên đánh liều tiến về mới gặp Trần Hữu Dương nhóm.
“Cũng muộn rồi, chúng ta nên nghỉ ngơi thôi, Dương đại phu, Lý gia gia, tiểu Hoa cùng Tiểu Hắc nghỉ trước, con sẽ canh gác, đến nửa đêm sẽ để tiểu Hoa cùng tiểu Hắc thay phiên nhau.”
Trần Hữu Dương nhanh chóng sắp xếp, chỉ có điều Dương Đại Phu cùng Lý Tộ tức Lý Hắc gia gia nói:
“Từ giờ đến hết canh hai các con cứ thay phiên nhau, sau đó để hai lão già chúng ta gác nốt, dù sao người cũng già rồi, ngủ ít, lúc đó tự nhiên là thức dậy cũng để mấy đứa trẻ các con nghỉ ngơi, đi đường còn dựa vào mấy đứa.”
Không có già mồm, Trần Hữu Dương gật đầu, hắn sẽ bắt đầu gác trước, bốn người nằm vây quanh đống lửa, sau đó Trần Hữu Dương lại lấy ra mấy tờ giấy cùng ít sách vở tiến hành nghiên cứu.
Một đêm cứ vậy mà qua, sáng sớm nhóm năm người tiếp tục lên đường, bọn họ cũng rất may mắn, thế mà trên đường đi gặp một ít nấm cùng rau dại sau khi được Dương đại phu nhiều lần kiểm tra xác định không có độc bèn tiến hành hái lấy.
Bọn họ còn gặp một bụi tre rừng, dựa theo lão thợ săn kinh nghiệm, Trần Hữu Dương cẩn thận kiểm tra từng thân tre thấy có vài thân tre bên trong có nước bèn vui mừng dùng dao chặt lấy, cẩn thận dùng lá nút lại lại dùng dây leo buộc chặt sau đó để tiểu Hoa cùng tiểu Hắc mang lấy.
Sau ba ngày lần mò trong rừng, Trần Hữu Dương nhóm người bắt gặp nhiều xác c·hết của những người vội vã tiến về phía trước.
Có người bị rắn độc cắn bỏ mình, có người chắc là trượt chân ngã c·hết đủ để thấy hai ông cháu tiểu Hắc may mắn thế nào.
Cẩn tìm kiếm ở mấy người đó t·hi t·hể xem có đồ gì có thể tận dụng, sau đó giúp họ tìm nơi an táng.

Thời gian đầu tiểu Hắc cùng tiểu Hoa còn sợ hãi, nhưng làm mãi thành quen, bọn hắn cũng thành thạo hơn.
“Lần này chạy nạn về đây cũng nhiều người quá, nhưng mà, aii.” Trần Hữu Dương cũng không nói nữa.
Thời gian này bọn hắn dựa vào an táng t·hi t·hể có thu thập được ít tiền, rồi hai con dao, một quần áo … đều được bọn họ mang theo, cũng không ngại lỉnh kỉnh, dù sao nhiều người.
Tính đến nay Trần Hữu Dương nhóm người đã tiếp nhận thêm một cặp bà cháu gái cùng một cặp ông và cháu gái.
Những người này cũng coi như là biết cách phân biệt phương hướng, lại cẩn thận nên không gặp phải nguy hiểm, thế là một tổ đội toàn người già và trẻ con theo Trần Hữu Dương một đường tiến lên.
Bốn người già vẫn còn dẻo dai, vì không dẻo dai chắc cũng nằm trong nhóm được Trần Hữu Dương hỗ trợ an táng rồi, bốn đứa trẻ cùng Trần Hữu Dương, tuy đi chậm một chút cũng khó khăn một chút nhưng cổ nhân vẫn nói: ‘muốn đi xa hãy đi cùng nhau’
Bọn họ lấy Trần Hữu Dương làm chủ đạo vì thế tổ hợp này tính chấp hành mệnh lệnh cực cao.
Trong nhóm có ông lão Lộ Dũng rất khéo tay, biết đan lát cùng làm ít dụng cụ vì thế hiện nay mấy người trên lưng đeo mấy cái giỏ đơn sơ bện bằng dây leo đều từ tay ông lão, cháu gái tên Lộ Uyển.
“Tô bà, cùng tiểu Dung cũng đừng đeo nặng quá, chúng ta chặng đường còn dài nên giữ sức để đi.”
Trần Hữu Dương lý giải hai bà cháu này, Lý Hắc hai ông cháu cùng tiểu Hoa bởi vì từ sớm đi cùng hắn nên quen tay hay việc mà giúp đỡ kiếm củi cùng đồ ăn rất hiệu quả.
Dương đại phu thì khỏi phải nói, giờ có Lộ gia hai ông cháu đều có hữu ích chỗ, chỉ có hai người bọn họ thuần là người nhà nông chẳng biết giúp đỡ gì bèn tự giác nhận mang nhiều đồ một chút cùng phụ trách nấu nướng.

“Ông Cống Trần yên tâm, hai bà cháu này quanh năm làm nông chút đồ này có là gì, năm ngoái bà lão đây ôm theo bó lúa còn đi băng băng về nhà được.”
Bởi thế Trần Hữu Dương cũng chỉ đành để họ như vậy, coi như cho họ một cái an tâm.
Lại vài hôm đi đường, Trần Hữu Dương phương hướng tiến về một chỗ gọi là Lũng Tây thung lũng, vị trí xa so với quan đạo, nếu quân ta có đánh du kích cũng sẽ không tiến sâu như vậy, như thế chả khác nào đi trốn, tiến ra q·uấy n·hiễu hết mất bao nhiêu thời gian.
Tại sao bọn họ lại tiến xa như vậy?
Trần Hữu Dương bản ý cũng chỉ muốn tìm cái hang động an toàn, ẩn náu ở đó, thỉnh thoảng nghe ngóng tình hình nếu hết c·hiến t·ranh thì trở về quê, nhưng trên đường chẳng gặp chỗ nào có thể an toàn ở lại.
Thêm nữa có mấy nhóm gia đình bỏ chạy báo rằng Chân La tiểu quốc thế mà hợp tác cùng Đại Tần quốc tiến đánh Đại Vũ bọn hắn từ thượng nguồn đổ xuống chiếm lấy Tây Bắc phương hướng sau đó xua quân giúp Đại Tần q·uân đ·ội ngăn trở lấy mấy đội ngũ được phái ra q·uấy n·hiễu.
Vì thế Trần Hữu Dương cải biến phương hướng, tiến thẳng về Lũng Tây thung lũng nằm ở hướng Tây Nam, chính là chạy xa hai nơi chiến trường.
Dọc đường bọn họ cũng gặp hai gia đình g·ặp n·ạn, có người bị rắn độc cắn may mà kịp thời gặp bọn họ và được Dương đại phu cứu chữa, có người trượt chân ngã b·ị t·hương cũng được cứu chữa.
Thế là đội ngũ thương binh cùng già trẻ vất vả lên đường.
Đôi lúc Trần Hữu Dương nghĩ rằng có phải mình quyết định sai lầm rồi hay không?
May mắn trong An Dương sơn mạch có nhiều dược liệu lại thêm Dương đại phu diệu thủ hồi xuân nên hai người b·ị t·hương cũng dần dần khỏe mạnh.
Tổng nhóm người gồm có Trần Hữu Dương cùng hai cặp vợ chồng kia là tuổi lao động đương tráng niên, bốn lão nhân, bảy đứa trẻ nhỏ.
Hiện tại tính an toàn coi như không có vấn đề nhưng vấn đề thực phẩm lại rất lớn.
Bọn họ thời gian dài không ăn thịt vì mải di chuyển cùng nhóm đông nên không gặp phải động vật dẫn tới tình trạng mệt mỏi tăng, thời gian nghỉ ngơi dài hơn.
Nhận thấy điều đó, Trần Hữu Dương bèn cải biến phương hướng, tiến về khu vực được đánh dấu là sông mong dựa vào Lý gia hai ông cháu tay nghề kiếm được ít thịt cá.
---

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.