Chương 5: Định cư
May mắn cho Trần Hữu Dương nhóm người, bọn họ trên đường tiến về sông lớn lại gặp được một đoạn suối lớn, nhận thấy có cá, ven suối có khoảng đất bằng là một nơi nghỉ ngơi hợp lý, Trần Hữu Dương đề nghị luôn:
“Mọi người, chúng ta lui về sau một khoảng, nơi đó có khu đất bằng phẳng đủ rộng rãi để hạ trại, tốt nhất nên dừng lại vài ngày bổ sung ít thịt cá rồi lên đường.”
“Quá tốt rồi, tôi thèm thịt cá quá, người cứ nôn nao.”
Nhóm người quen tay hay việc, nhanh chóng dựng lấy mấy gian lều trại sau đó lập hàng rào phòng vệ, rồi phụ nữ cùng mấy bé gái thì tìm kiếm rau dại cùng củ quả, đàn ông thì tiến về khu vực suối nước lấy nước cùng tìm cách bắt cá.
Ba ngày sau, Trần Hữu Dương nhóm người tinh thần phấn chấn sau hai ngày được nạp no nê thịt cá.
Thậm chí Trần Hữu Dương còn tận dụng thời gian dừng chân tại gần đó phạm vi đặt ít bẫy bắt được một đôi gà rừng, may mắn còn sống.
Hắn quyết định mọi người đan lấy lồng sau đó kiếm lấy hai thanh đòn mang vác đi theo.
Cá thịt được bọn hắn nướng khô lại sau đó dùng lượng lớn tro phủ lấy, bọc cẩn thận để đảm bảo thịt cá giữ được lâu rồi mới dời đi sau một tuần dừng chân.
Một tuần này bọn họ gặp hai gia đình khác, quân số gia tăng từ mười sáu người lên thành hai mươi hai.
Thêm hơn một tháng lần mò, cuối cùng bọn họ thành công tiến về Tây Lũng thung lũng.
Tổng cộng hai tháng lộ trình, Trần Hữu Dương nhóm người an ổn tiến đến mục tiêu dừng chân.
Đi bộ nửa ngày tiến về lòng thung lũng, một cái hồ lớn nằm ở chính giữa, xung quanh lau sậy um tùm, để tránh cho ngã xuống nước, mấy người cẩn thận dò dẫm thậm chí phát quang ít bụi rậm dần dần một cái đường nhỏ hình thành.
“Mọi người, vừa nãy tại lối vào thung lũng tôi đã cẩn thận quan sát, phía trước khá bằng phẳng có thể làm nơi định cư rồi.
Chúng ta đã an toàn.”
Trần Hữu Dương vừa nói vừa nở một nụ cười tươi rói.
Hai tháng này bôn ba, hắn đâu còn trông giống một cậu thư sinh tay trói gà không chặt nữa, gương mặt gầy hẳn đi, lưỡng quyền nhô cao, da đen sạm nhưng hai mắt vẫn tràn đầy tinh thần.
Mấy lão nhân trừ Dương đại phu tinh thần vẫn khỏe khoắn do thường ngày rèn luyện cùng nghỉ ngơi hợp lý thì ba người còn lại lưng hơi còng xuống.
Bọn nhóc không giấu nổi vui sướng chạy ùa về phía trước, thời gian vừa rồi vất vả khiến chúng thân thiết như anh em, mấy người phụ nữ chắp tay khấn vái, Trần Hữu Dương nghe họ trong miệng lẩm bẩm:
“Con tạ ơn các cụ phù hộ chúng con, tạ ơn trời phật …”
Trần Hữu Dương cười vui tiến đến bá vai bốn người đàn ông khác, bọn họ cách thể hiện niềm vui rất đơn giản, chỉ nhìn người thân mình bình an là được.
Trần Hữu Dương lại hô to:
“Xuân Hoa, không cần ngại đâu, muội còn chưa trưởng thành không cần phải học theo mấy cái người lớn già dặn.”
Xuân Hoa chính là Trần Hữu Dương cho nàng gọi tên, nàng họ Trương, cũng chẳng được lấy tên chỉ được gọi là tiểu Hoa do vậy Trần Hữu Dương quyết định đặt tên cho nàng.
“Muội lớn rồi, không nhỏ nữa đâu.”
Sau đó, như thể chứng minh rằng mình đã trưởng thành, nàng quyết định quản lấy tám đứa nhóc tập hợp bọn chúng lại, một phen nhắc nhở phía trước không biết có nguy hiểm không, chạy loạn như vậy là không tốt.
Thế là Dương đại phu cười lớn nói:
“Tiểu Hoa đã lớn rồi đấy, đúng là một đại tỷ trong nhà rồi.”
Sau một thoáng xả đi thời gian này căng thẳng, Trần Hữu Dương mới lên tiếng:
“Đại gia, đằng kia có bụi tre, chúng ta nhanh chóng dựng lấy chỗ ở tạm, mọi người là nông dân, việc này quen thuộc rồi.”
“Cậu Cống Dương yên tâm, chúng tôi quen thuộc.”
Bởi vì trên đường một lần nghỉ ngơi, Trần Hữu Dương hòm sách bị mấy đứa nhóc đùa nhau xô ngã, ngoài sách vở đổ ra thì còn có áo mũ cử nhân vua ban bị Dương đại phu nhận ra thế là đại gia đều biết Trần Hữu Dương vậy mà đáng lẽ ra làm quan, nhưng vì làm trọn đạo Hiếu rồi lại vì c·hiến t·ranh mà không thể không rút đi.
Có nhiều khi, Trần Hữu Dương trong đêm ngồi nghĩ cũng thấy đáng lẽ ra không nên rút chạy, mang theo Cử Nhân thân tìm nơi đóng quân sẽ được trọng dụng.
Chỉ là biết tin quan viên biên cảnh vậy mà trực tiếp đầu hàng, không kịp trở tay hắn phải bỏ chạy, rồi lại thêm kẻ thù thế như chẻ tre khiến hắn đành bôn ba như vậy.
“Được rồi, chúng ta tranh thủ làm việc nhanh để nghỉ ngơi, sắp tới sẽ có nhiều việc đó.”
Mọi người chẳng ai bảo ai nhưng người già ngồi bó lại nhóm cỏ cùng lau sậy bị cắt, phụ nữ đi cắt lau sậy, trẻ con gom về cùng dọn dẹp khu vực đặt chân, đàn ông đi chặt tre.
Đến tối ba gian lều tạm hoàn thành.
Nhóm người một đêm an tâm ngủ ngon sau chuỗi ngày dài căng thẳng.
Sáng hôm sau, Trần Hữu Dương cùng mọi người chia nhau hai đường lần lượt đi khảo sát trong thung lũng tình hình, đến gần trưa, sau khi đã dạo hết một vòng hồ cùng kỹ càng xem xét, tất cả lại tập hợp về khu lều tạm hôm qua, Trần Hữu Dương trình bày:
“Mọi người đã nghe rồi, chúng ta hai nhóm đều phát hiện một vấn đề, đó là trong thung lũng tuy trông khá rộng lớn nhưng khu vực bằng phẳng để có thể canh tác lại không nhiều.
Chúng ta chạy nạn không mang theo nông cụ, muốn khai khẩn những khu vực không bằng phẳng là điều khó khăn.
Bởi vậy, dựa vào tôi ý kiến, chúng ta xây nhà ở cần chọn vị trí khác nhường chỗ dễ làm lại để làm đồng ruộng.”
Bởi vì là cuộc họp, lại thêm Trần Hữu Dương danh vọng đủ cao, do đó hắn cần giọng điệu khác so với nói chuyện thường ngày một chút.
Tất cả mọi người đều gật gù tỏ vẻ đồng ý.
Thấy thế, Trần Hữu Dương tiếp tục nói:
“Vừa nãy nhóm chúng tôi khảo sát có gặp một khu vực phù hợp, phía sau lưng không lo đất đá lở, quanh đó nhiều tảng đá phù hợp để xây dựng nhà.”
Mọi người cũng đồng ý gật đầu, dọc đường chạy nạn họ cũng có thấy nhiều nhà dùng đá xếp thành vách tường, nhìn có vẻ vững chãi, hiện tại có thể học tập theo.
Nhóm người nhanh chóng di chuyển về khu vực Trần Hữu Dương nhắc tới, rồi lập tức bắt tay vào làm việc.
Đầu tiên bọn họ lựa chọn lấy vị trí mong muốn của mình, bàn bạc phân chia ổn thỏa, rồi cùng nhau thu thập những tảng đá và xếp gọn vào vị trí mình đã lựa chọn, bận rộn nửa ngày là đến tối, nhóm người lại quây quần bên khu lều tạm.
Lý lão đứng lên nói:
“Mọi người, hôm nay tôi đã khảo sát cái hồ này, ở đây có nhiều cá, nhưng dựa vào kinh nghiệm của tôi, mực nước của hồ lúc này không phải là cao nhất, trong năm có lẽ sẽ còn dâng lên.”
Thấy mọi người nghi hoặc, Lý lão bèn nói:
“Tôi nửa đời người sống ở vùng sông nước, mỗi khi mùa nước lên rồi rút đi, tại chỗ bờ bị nước ngập trước đó có để lại mấy loại cây nhỏ này.”
Để minh họa, Lý lão lấy ra mấy cái cây nhỏ mà ông đã nhổ lấy rồi nói tiếp:
“Những cây này chỉ cần không phải quá khô thì sẽ sống tốt mà không cần ngập nước, nhưng lá chuyển màu như này tức là mùa nước lên là khoảng bảy tháng trước cũng là cuối đông đầu xuân.”
Đụng vào mấy chục năm kinh nghiệm, Lý lão nói chuyện rất tự tin, vững vàng.
Mọi người nghe vậy đều hiểu rằng nước lên là do tuyết tan mà thành.
Lý lão lại tiếp tục:
“Còn về cá, trong hồ có nhiều cá, nơi đây không có người nên bọn chúng không sợ người, dễ dàng đánh bắt. Khà khà, chờ mấy ngày lão đây chuẩn bị dụng cụ đảm bảo cho mọi người ăn no cá tươi.”
Mọi người nghe vậy đều mỉm cười, Trần Hữu Dương ngay sau đó lên tiếng:
“Vậy thì Lý lão, ngày mai phiền ông cùng tiểu Hắc, đi dọc ven hồ cắm lấy cọc đánh dấu khu vực nước lên cao nhất đầu năm nay.
Chờ khi chúng ta ổn định nhà cửa sẽ bắt đầu chia ruộng, đất đá dư sẽ đắp bờ, nửa trên sẽ trồng lúa.
Nửa dưới sẽ trồng rau vì rau có thể nhanh chóng thu hoạch, đảm bảo không bị ảnh hưởng bởi nước lên.”
Trần Hữu Dương vừa nói vừa cẩn thận lấy ra từ trong tủ sách một bọc nhỏ đựng hạt thóc, tất cả mọi người ánh mắt sáng ngời nhìn hắn.
Bởi vì ở đây toàn là nông dân, cả đời gắn bó với hạt thóc hạt gạo, nếu không có lại không quen được.
---