Lũng Tây Trần Thị

Chương 6: Quyết định.




Chương 6: Quyết định.
Thời gian thấm thoắt trôi nhanh, Trần Hữu Dương nhóm người đã tiến đến Lũng Tây thung lũng được một tháng, tám gian nhà nhỏ đã mọc lên bên hồ, từng lọn khói bay lên thể hiện rõ hơi ấm của sinh hoạt.
Tại Lũng Tây hồ ven bờ, từng thửa ruộng được mọi người khai khẩn hoàn thành, dù cho không có nông cụ nhưng bởi vì nhờ Lộ lão khéo tay dùng tay đẽo được mấy cái cày gỗ vì thế đất đai đã được cày xới ra hình ra dạng.
Từng bờ đất đá nhỏ được bọn họ đắp lên đúng mực mà Lý lão đã đánh dấu, phần đất ở dưới cũng nhanh chóng được cày xới, đá viên đá tảng đều được thu thập, một ít rau được mọi người thu thập để trồng thử.
“Mọi người, ruộng rau của chúng ta có vấn đề, rau rừng mọc dại đã quen, chúng ta trồng lên lại không sống nổi, trước nay kinh nghiệm cần phải thay đổi rồi.”
Mọi người đều có vẻ u sầu, bọn hắn tự tin nhất việc vậy mà tại đây lại không có đất dụng võ, lại còn mấy tháng là hết năm thành ra thóc giống Trần Hữu Dương mang tới được cẩn thận cất tại trong kho.
Trần Hữu Dương lại nói:
“Thời gian tới, nguồn lương thực của chúng ta đành phải từ đánh bắt cá trong hồ làm chủ, mới hôm nay chúng ta cũng xây xong hai cây cầu nhỏ ven hồ.
Chiếc gần khu vực nhà ở có thể giặt giũ ở đó, chiếc ở khu vực ruộng để ra đó lấy nước tưới tiêu.
Mọi người đừng quên ven hồ đất sình, đạp vào đó có thể khó mà lội ra, tiểu Hùng việc là lời cảnh tỉnh cho chúng ta.”
Mọi người gật đầu, số là tiểu Hùng, con trai của vợ chồng Ngô Khuông chơi trốn tìm cùng lũ trẻ mò ra chỗ lau sậy rậm rạp ven hồ trốn ai ngờ là khu vực sình lầy, đến lúc nhận ra thì nó không rút chân ra được.
Cậu nhóc hoảng loạn khóc thét lên, sau đó nhóm trẻ chạy đi tìm người lớn mới may mắn kéo tiểu Hùng ra khỏi, vì thế Trần Hữu Dương bèn cho mọi người song song việc khai khẩn ruộng còn phải bắt tay xây dựng hai cái cầu nhỏ để mọi người tiện sinh hoạt và làm ruộng cho an toàn.
“Mọi người đừng nản lòng, chúng ta còn có tin vui, hôm nay đôi gà rừng chúng ta bắt được trước đó đã ấp nở chín con gà con, cứ đà này mỗi nhà chúng ta đều sẽ có một cặp gà của riêng mình.” Trần Hữu Dương kéo lại bầu không khí.
Tất cả mọi người đều tỏ vẻ vui mừng, ai nấy cũng phấn chấn hơn bởi chỉ cần thấy được hi vọng thì còn có thể cố gắng.
Lão Lý lúc này mới lên tiếng nói:

“Mọi người, thời gian tới chúng ta thực phẩm dựa vào rau rừng cùng thịt cá, tuy cá trong hồ nhiều nhưng chúng ta lại không cách nào ra xa bờ để đánh bắt, bữa được bữa không.
Lão đây nghĩ kỹ rồi, cần làm lấy một cái thuyền nhỏ hoặc ít nhất là một cái bè vững chãi để ông cháu tôi quay lại nghề xưa.”
“Được thôi, để mai chúng tôi chọn mấy cây gỗ tốt, làm lấy cái bè.”
Mọi người cũng mau chóng thông qua, trải qua thời gian dài đồng hành những người ở đây quen thuộc việc cộng đồng cùng đùm bọc lẫn nhau, lại chưa kể còn là trong tình trạng thiếu thốn như hiện tại.
“Vậy việc này để cho Trương lão ca cùng Hồ lão ca phụ trách, cần phải lấy bền chắc làm chủ, an toàn là trên hết.”
Trần Hữu Dương an bài, sau đó hắn lại hỏi:
“Hồ tỷ, Trương Tỷ, Đặng tỷ và Ngô tỷ bốn vị cùng Xuân Hoa, Lộ Uyển cùng Tô Dung chỗ nấm chúng ta trồng lấy như thế nào rồi?”
Xuân Hoa nhanh nhẹn đáp:
“Dương đại ca, cây nấm lên rất tốt, mai là có thể hái ra để nấu rồi.”
Dương đại phu nghe vậy gật đầu, sau đó hướng dẫn mọi người cách nấu để đảm bảo âm dương, ngũ hành điều hòa tránh cho ăn nhiều bụng dạ cồn cào như hồi đầu.
Lúc này, Ngô Khuông lên tiếng:
“Mấy nay ta ở phần ruộng canh tác, có chú ý ở hướng tây bụi lau có động đậy, mới hôm nay rình mò mới biết rằng có mấy cái lợn rừng cùng hươu ra hồ uống nước, nếu không đặt bẫy để mọi người cải thiện bữa ăn.”
Trần Hữu Dương nghe vậy chợt cảnh giác, hắn nghiêm nghị nói:
“Việc này không tốt lắm.”
Thấy thế, mọi người tỏ vẻ nghi hoặc, Trần Hữu Dương bèn nhanh chóng giải thích:

“Nếu hươu nai cùng heo rừng có thể tiến về đây để uống nước, vậy những mánh thú như gấu, hổ hay sói cũng có thể, chúng ta cần phải làm chuẩn bị.”
Nghe vậy mọi người bỗng chốc sau lưng chợt lạnh, ai cũng tỏ vẻ lo lắng.
Trần Hữu Dương trong lòng tự trách bản thân chủ quan, nhưng cũng không khỏi may mắn rằng một tháng này may mà không xảy ra việc gì.
“Mọi người bình tĩnh, một tháng này chưa xảy ra việc dã thú t·ấn c·ông nhưng chúng ta không thể không đề phòng, việc làm bè tạm gác lại đó, chúng ta cần phải xây dựng hàng rào bao quanh thôn trước.
Tốt nhất mai chặt lấy bụi tre, lại xếp đá rồi rơm cỏ, đào lấy bùn xây lên bờ rào, cần cắm cọc nhọn đầu hướng ra bên ngoài ngăn cản lấy dã thú.”
Ngay sau đó, hắn lại nói:
“Được rồi mọi người, đảm bảo an toàn chúng ta nên trở về, cửa nẻo đóng chặt sau đó sáng mai bắt đầu.”
Lại một tháng trôi qua, đám người vất vả làm việc cuối cùng đã thành công xây dựng lấy một bức tường kiên cố bảo vệ lấy khu vực sinh hoạt cùng đồng ruộng, một cổng hướng lên núi lấy củi gỗ, một cổng hướng về lối vào thung lũng là cổng chính của làng.
Để cẩn thận hơn, bọn hắn cũng làm một nhóm mũi lao dài sau đó Trần Hữu Dương hướng dẫn bọn hắn cách sử dụng cùng phối hợp với nhau chống lại dã thú.
“Mọi người, chúng ta trút xuống nhiều tâm huyết tại đây quá, tôi có chút không nỡ trở về.” Trần Hữu Dương nói đùa.
Chỉ là không ngờ mọi người lại phản ứng lại dường như đồng ý với hắn.
Bỗng Đặng Trung lên tiếng nói:
“Vợ chồng tôi có lẽ ở đây thôi, ở quê có bác cả, lại ở quê cũng chẳng có ruộng đất, ở đây tuy vất vả một chút nhưng có cá ăn, có ruộng làm, ít nhất không bị mấy cái địa chủ bóc lột mà cũng không đủ ăn.”

Sau đó những người khác tỏ vẻ đồng tình, bốn cái lão nhân cũng gật gù, bọn họ trên đường đến đây đã là cửu tử nhất sinh, giờ bảo lại trở về không ai nghĩ sẽ trở về, chưa kể ở nơi đây bọn họ lại thấy bản thân khỏe khoắn hơn trước, cũng không muốn đi.
“Cậu Cống Dương, cậu còn tiền đồ phía trước, cũng nên trở về, chứ chúng tôi hài lòng với hoàn cảnh hiện tại, mọi người cùng nhau dẫu khó khăn cũng có thể cải thiện.
Nhưng mà xin cậu ở lại với chúng tôi ít lâu, cậu hướng dẫn mọi người ổn định tại đây xong rồi trở về cũng không muộn, ít nhất khởi hành cũng có chút thực phẩm mang theo.”
Hồ Thương lên tiếng nói, những người khác cũng lên tiếng phụ họa, Trần Hữu Dương chỉ gật đầu chứ không khẳng định chắc chắn điều gì.
Thời gian trôi nhanh, mùa đông dần tới, Trần Hữu Dương lại đầy mặt lo lắng.
Trải qua thời gian suy nghĩ, cuối cùng Trần Hữu Dương nhận thấy mình cũng hài lòng với cuộc sống hiện tại, thế là tuyên bố sẽ ở đây đồng hành cùng mọi người, lại thêm Dương đại phu lên tiếng đề cử, Trần Hữu Dương thuận lợi trở thành trưởng thôn.
Lũng Tây thôn chính thức thành lập.
Toàn bộ thôn dân có hai mươi hai, dưới mười lăm tuổi chín người.
“Tiểu Dương, nên nghỉ ngơi thôi.” Dương đại phu lên tiếng nói.
Bên cạnh đó là Trương Xuân Hoa đang giúp ông đấm vai, vẻ mặt đồng tình nhìn hắn.
“Vâng ạ, con nghỉ ngơi đây ạ.”
Trần Hữu Dương đóng sách lại, cất gọn vào hòm sau đó d·ập l·ửa trong lò rồi chậm rãi về phòng ngủ.
Nhưng đêm này hắn mãi không ngủ được, bởi vì lạnh lại cũng bởi vì lo lắng cho mọi người.
May mắn sớm hôm sau hắn gõ cửa từng nhà mọi người đều vượt qua, buổi họp gấp được diễn ra ngay sáng hôm đó, nơi tập hợp là Trần Hữu Dương gian nhà.
Bởi vì hắn cùng Dương đại phu ở cùng nhau, là hai người danh vọng cao nhất thế nên thôn dân trong quá trình hỗ trợ hai người xây nhà đều ăn ý xây nhà hắn rộng rãi, thậm chí còn dùng tre đóng thành một cái bàn làm việc cho hắn, cùng mấy cái tủ để Dương đại phu đựng thuốc.
Mọi người xích lại gần nhau, dùng bản thân nhiệt độ sưởi ấm, chốc chốc lại bỏ thêm một thanh gỗ vào lò để lửa to hơn.
Cuộc họp bắt đầu.
---

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.