Lũng Tây Trần Thị

Chương 7: Chống rét.




Chương 7: Chống rét.
“Đêm qua mọi người ngủ ngon chứ?”
Trần Hữu Dương khẽ hỏi.
“Nhà tôi ngủ không được ngon, trời trở lạnh đột ngột quá, đêm qua dù cả nhà ôm nhau ngủ cũng lạnh run lên.” Ngô Khuông lên tiếng.
Đặng Trung gật gù, tay hắn sửa soạn lại chỗ cỏ khô được dùng để lót trong lớp áo mỏng nhằm giữ ấm, chốc chốc lại gãi sột soạt do bọ cắn.
Trần Hữu Dương gật đầu:
“Hôm qua tôi cũng vậy, dập bếp rồi đi ngủ, ai ngờ nửa đêm lạnh quá lại chạy ra may mà thấy Dương lão đã đốt lửa ngồi sưởi ấm rồi.”
Mọi người gật gù, đặc biệt là mấy lão nhân, cũng may thời gian này bọn họ sức khỏe cải thiện nếu không e rằng sáng nay cũng không có sức đi họp rồi.
Dương đại phu lúc này lên tiếng:
“Mọi người, nước đã sôi, mỗi người tự rót cho mình, trong cốc đều là dược thảo tính nhiệt, uống vào ấm áp, giúp chúng ta thoải mái hơn chút.”
Nghe vậy nhóm người nhanh chóng rót nước cho nhau, sau đó lần lượt tiếng thổi phù phù rồi tiếng uống nước từng ngụm nhỏ do nước nóng.
Trần Hữu Dương thấy thế mới lên tiếng:
“Thời gian này trời rét, may mà trước đó chúng ta đã chuẩn bị đủ nhiều cỏ khô, cá khô cũng có rất nhiều, nhưng e rằng mùa đông năm nay chúng ta phải chịu thử thách lớn.”
Ai cũng lo lắng, đặc biệt là mấy cái lão nhân, bọn hắn tuổi lớn khó chịu nổi giày vò.
Trần Hữu Dương nói:
“Thời gian tới, chúng ta cần thu thập thêm củi, nhà tôi chứa được hơn mười người nghỉ ngơi, nhà Lý lão cũng có thể ở được tám người, vừa đủ số lượng nữ nhân trong thôn, mọi người sẽ nghỉ ngơi ở đó.
Nhà ta sẽ để nam nhân ở lại, nhiều người sẽ ấm áp hơn.

Những nhà khác sẽ tận dụng để tích trữ cỏ, rơm, củi, gỗ.
Chuồng gà cũng cần gia cố lại, cần phải lót thêm nhiều rơm vào ổ cho chúng.”
Thấy không ai phản đối, Trần Hữu Dương lại nói:
“Thời tiết trở lạnh, chúng ta cũng không nắm chắc tại nơi đây có thể hái được rau dại hay không.
Những ngày này chúng ta cố gắng kiếm nhiều rau rừng làm thực phẩm chính, để dành thịt cá.
Ngoài ra, tận lực đào bới tìm kiếm các loại củ để có thể để được lâu, mong rằng chúng ta có thể an ổn vượt qua mùa đông này.”
Nửa tháng tiếp theo, đám người lùng sục, lại thêm sau thời gian dài quen thuộc nơi đây bọn hắn thành công đặt bẫy được một ít con vật nhỏ như thỏ sóc, thịt được hun khô, da lông được làm sạch để tận dụng về sau.
“Dương lão đây là những dược thảo hôm nay con thu thập được.”
Trần Hữu Dương vừa nói vừa bỏ gùi nhỏ trên lưng xuống, cẩn thận đổ ra những cây dược thảo mà hắn thu thập được trên núi, cẩn thận đào cả cây cả rễ sau đó đem về trồng.
Nhà của hắn xây ở phía cuối làng, lưng dựa vào núi, ở đó hắn cùng Dương đại phu mở ra hai chỗ dược điền sau đó trồng trọt nhiều loại dược thảo để đảm bảo nếu có ai ngã bệnh thì có thể kịp thời chạy chữa.
“Con cứ để đó, để lão đây cắt lấy mấy loại dược thảo phù hợp”
Dương đại phu lanh lẹ lựa lấy mấy loại dược thảo, cẩn thận cắt đi để lại gốc rễ đảm bảo nó vẫn có thể sống sót và phát triển, thuận miệng hỏi:
“Mọi người có kiếm được nhiều gừng không?
“Dạ, mọi người cũng đào được khá nhiều, con cho trồng lấy một ít, còn lại đều được tồn trữ lại rồi ạ.”
Trần Hữu Dương nhặt lên mấy cây dược thảo, quen tay hay việc cắt lấy dược thảo, đoạn gốc rễ được hắn trồng vào trong hố nhỏ đã đào sẵn, lót ít tro bếp.
Sau khi vun đất vào, hắn lại dùng que gỗ cắm lấy xung quanh rồi dùng cỏ khô phủ lên đảm bảo đủ không gian trống cho cây cũng đảm bảo đủ vững chãi để chịu từng lớp tuyết phủ dày.

“Mấy nay tuyết rơi dày hơn, mọi người cũng không kiếm được nhiều rau rừng, giờ chỉ trông chờ vào việc đặt bẫy, may ra có thể bắt được mấy con thỏ, con sóc thôi ạ.”
Trần Hữu Dương vừa làm vừa trò chuyện với Dương đại phu.
“Mong trời phù hộ, được rồi, chúng ta vào nhà thôi.”
“Vâng ạ.”
Ba tháng mùa đông, tuyết rơi dày đặc, Lũng Tây thôn người dân cùng sinh hoạt trong hai căn nhà, sáng dậy được Dương đại phu phối nước gừng giữ ấm, chiều thì nước dược thảo.
“Hồ ca, hôm nay thu hoạch thế nào rồi?”
Trần Hữu Dương đứng ở cửa vào thấy hai người đàn ông chậm rãi tiến về, tuyết rơi dày cũng chỉ thấy lờ mờ bóng người.
Một người cẩn thận đóng lại cửa lên rừng cài chặt lại sau đó nhanh chóng đuổi theo, càng đến gần Trần Hữu Dương mới thấy họ cầm theo ba con thỏ rừng.
“Trưởng thôn, nay được ba con thỏ, bữa nay tốt rồi. Ha ha ha.”
“Tốt quá, hai người nhanh vào nhà đi, trời lạnh quá.” Trần Hữu Dương vui mừng kêu họ vào nhà.
Mỗi ngày, thôn dân tự sắp xếp hai người đàn ông lên rừng thu bẫy, ngày may mắn thì được vài con thỏ, con sóc, ngày đen đủi thì chẳng được con nào nhưng cũng giúp thôn dân có thể thoải mái hơn chút.
Mấy người đàn ông ai cũng muốn đến lượt mình, bởi vì đi ra thì mọi người gom lấy quần áo cho bọn họ độn lại giữ ấm, lúc về thì thường được ăn miếng ngon nhất, hơi khổ chút nhưng đồ ăn tốt có thể nhường cho vợ con.
Ba tháng thấm thoắt trôi qua, gió xuân bám theo sườn núi, lùa theo từng thân cây quấn lấy Lũng Tây thôn.
“May mà chúng ta đã an toàn vượt qua cửa ải năm nay.” Trần Hữu Dương thở phào nghĩ “Kể cũng lạ, trời lạnh như vậy, cũng khó khăn thế nhưng sao mọi người lại chẳng ai ốm yếu, đặc biệt mấy cái lão nhân tưởng như trẻ ra mấy tuổi.”
Vấn đề này Trần Hữu Dương đắn đo mấy bận, nhưng tất cả đều quy công cho dược nước mà Dương đại phu phối cho mọi người mỗi ngày.
“Đặng tỷ, ruộng làm tốt rồi chứ?”

Trải qua mọi người họp bàn, cuối cùng giao cho Đặng Trung vợ chồng công việc trồng lúa năm nay.
Một bọc thóc nhỏ cũng chẳng gieo được nhiều, nhưng cẩn thận chăm sóc thu được thóc có thể mở rộng gieo trồng vào năm sau.
“Trưởng thôn an tâm, thóc này tốt để lâu vậy mà lên mầm đều hết, đất lại tốt mạ sẽ lên đều thôi.”
Đặng phụ vui vẻ nói, mấy tháng mùa đông bị khốn trong nhà khiến mọi người ai cũng buồn bực, dẫu Trần Hữu Dương bày cho họ nhiều trò giải trí nhưng ba tháng dài quá, giờ được vận động ai cũng vui vẻ.
Trần Hữu Dương nghe vậy gật đầu sau đó lần lượt hỏi thăm mọi người, xem chuồng gà, xem mấy đứa trẻ câu cá …
Cuộc sống yên bình trôi qua, những tháng ngày vất vả dần chỉ còn là câu chuyện, năm tháng trôi qua, Trần Hữu Dương tập hợp mọi người nói:
“Mọi người, sau thời gian dài nghiên cứu, tôi đã xác định được lộ tuyến tiến ra sông.”
Hơn nửa năm sinh hoạt tại Lũng Tây thung lũng, Trần Hữu Dương nhận thấy hoàn cảnh thiếu thốn khép kín hiện nay cần phải cải thiện, mọi người áo quần cũng cần phải được bổ sung, đặc biệt là đồ mùa đông.
Nhưng ở đây chẳng ai biết làm sợi dệt vải, may vá thêu thùa thì biết nhưng đều là dùng vải sẵn có để may chứ làm ra vải thì không ai biết.
Thế là hắn bàn bạc với người dân phải tìm đường rời núi tiến về một nơi có người sinh hoạt, có chợ để mua bán trao đổi, bổ sung vật tư.
“Trong một tháng tới chúng ta phải nhanh chóng mở đường, đá thì thôn ta không thiếu, cây gỗ đã được thu thập đủ, hoàn toàn có thể dựng lên một đường nhỏ hướng ra sông.
Tại đó chúng ta sẽ lập một bến đò nhỏ rồi đóng bè xuôi nước, lần này tôi sẽ đi cùng tiểu Hắc, sau khi quen thuộc tuyến đường chúng ta cuộc sống sẽ cải thiện.”
Trần Hữu Dương cẩn thận phổ biến, mọi người ai cũng tin tưởng hắn thế là phương án vạch ra, ngay hôm sau mọi người vui vẻ triển khai.
Bởi vì ít người, người lớn bị chiêu mộ, trẻ con cùng người già ở lại thôn phải gánh vác nhiều công việc.
Chỗ bằng phẳng thì bọn hắn trải đá, chỗ không bằng phẳng thì đóng cọc, trải đất trải đá nện chặt, công việc dự tính một tháng làm xong được người dân hoàn thành chỉ trong nửa tháng.
Đường đi chỉ đủ cho một người đi nhưng cũng không sao, vì đường này cũng chẳng có nhiều người sử dụng.
“Được rồi, mọi người trở về đi, mọi việc cứ theo Dương đại phu, chờ chúng tôi toàn thắng trở về.”
Cứ như vậy, bè tre xuôi dòng, trên đường Trần Hữu Dương kiên nhẫn lấy ra bản đồ, lại một lần nữa hướng dẫn cho Lý Hắc, trải qua mưa dần thấm lâu, lại thêm Lý Hắc cũng có nghề sông nước, bè thuận lợi đến một thôn làng sau một tháng lênh đênh.
---

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.