Chương 8: Về quê
Cẩn thận trói chặt bè tre vào một gốc cây ven bờ, hai người gánh theo mấy sọt thuốc quý tiến vào thôn.
“Đúng như mình dự đoán, c·hiến t·ranh đã ngừng rồi.” Trần Hữu Dương dựa vào kiến thức kinh sử hắn hiểu Đại Vũ phương pháp c·hiến t·ranh, để kẻ địch tiến sâu, sau đó cắt quân địch đường tiếp tế lương thực, làm một cái nhốt rùa trong hũ lại trải qua thời tiết thay đổi, đến mùa hè nóng nực địch vừa đói vừa bệnh còn đánh trận được mới lạ.
Tại gốc đa đầu làng, Trần Hữu Dương cẩn thận để gùi thuốc xuống sau đó gọi lấy hai cốc nước chè.
Bà lão chủ quán miệng chóp chép nhai trầu hỏi:
“Hai anh em cậu lạ mặt quá, từ đâu đến thôn đây?”
“Bà ơi, bọn con từ trên núi xuống, không biết gần đây có chỗ nào mua cây thuốc không bà?”
Trần Hữu Dương giọng nói nhã nhặn hỏi bà cụ.
Bà lão đưa cho hai người nước trà sau đó nói:
“Thôn này thì không, nhưng thôn bên có lão đại phu, cậu đến đó bán được đấy.”
Sau đó, Trần Hữu Dương lần lượt hỏi thăm, cuối cùng thanh toán tiền nước rồi dựa theo đường mà bà cụ chỉ tiến về thôn bên cạnh.
Đến nhà đại phu làng bên, một cậu bé ước chừng trạc tuổi Lý Hắc nhưng gương mặt thông minh lanh lợi hỏi hắn:
“Đại ca, huynh đến đây bán thuốc hả?”
Trần Hữu Dương thấy vậy bèn tán thưởng đáp:
“Cậu thông minh đấy, chúng tôi đến bán thuốc.”
“Vậy để đệ tìm sư phụ.”
Thế là cậu bé nhanh chân tiến vào trong nhà, sau đó chạy ra bảo hắn chờ sư phụ mình xem bệnh xong cho một bệnh nhân đã thế là Trần Hữu Dương gật đầu rồi tiến về bậc cửa ngồi xuống đợi.
Gian nhà nhỏ đơn sơ, nhưng mùi dược thảo lại thơm ngát từ trong phòng tỏa ra bên ngoài này.
Lát sau, cùng với một người tay cầm theo mấy bọc thuốc vừa khẩn khoản tạ ơn vừa đi ra là một người trung niên gương mặt hiền lành tiến ra ngoài hiên thoáng đánh giá hắn rồi nói:
“Nghe tiểu Du bảo cậu đến bán thuốc, để tôi kiểm tra chất lượng thuốc đã nhé.”
“Vâng, mời đại phu.” Trần Hữu Dương nhanh chóng đáp lời.
Hắn tiến đến mấy sọt thuốc, cẩn thận lấy ra từng chồng dược liệu được phân loại và sắp xếp cẩn thận.
Vị đại phu kia ánh mắt tán thưởng nhìn hắn, sau đó tiến tới nhặt một ít vị thuốc cẩn thận ngửi, nếm chốc chốc lại khẽ gật đầu.
“Dược liệu chất lượng rất tốt, tiểu Du lấy cho sư phụ cái cân lớn.”
“Dạ.” Cậu nhóc tiểu Du ngay lập tức lên tiếng, chỉ lát sau cậu bé xách theo một cái cân chạy ra ngoài.
Sau một lúc cân đo, cùng tính toán, cuối cùng dược thảo Trần Hữu Dương mang theo bán vậy mà được tới hai mươi lạng bạc, chỗ này đủ để hắn mua lấy bốn mươi bao gạo.
Phải biết số lượng này không ít, một bao gạo đủ để cho năm người ăn ròng rã một tháng, bốn mươi bao gạo đủ để Lũng Tây thôn ăn trong mười tháng trời.
“Dương ca, dược liệu lại bán đắt như vậy, thôn chúng ta giàu to rồi.” Lý Hắc hưng phấn, vừa đi vừa nhảy chân sáo, miệng líu lo không ngừng.
Trần Hữu Dương chỉ nhẹ nhàng nói:
“Cũng không nhiều lắm, mua quần áo rồi nông cụ cùng ít đồ đạc cũng chẳng còn mấy đâu.”
Sau đó hai người tiến về khu chợ, bởi vì đã buổi chiều, chợ đã tan nên hai người tiến về ngôi chùa gần đó xin tá túc một đêm.
Ngày hôm sau, khu chợ tấp nập, dù sao cũng là một cái chợ chung của năm thôn làng xung quanh, người dân đông đúc cũng là điều bình thường.
“Chè tươi đây, chè mới hái sáng nay.”
“Có cua có ốc, mới đánh rọ sáng nay.”
Trần Hữu Dương đã hơn một năm chưa gặp cảnh tượng đông vui như vậy, trong lòng tĩnh lặng bỗng hân hoan lạ thường.
Sau trận chiến vậy mà mọi người sinh cơ bừng bừng, như vậy chắc chắn là Đại Vũ quốc thắng lớn, lấy một địch hai đánh tan quân địch, nghe mấy người nói chuyện hắn còn biết Hoàng Đế xá thuế toàn dân, ba năm không thu thuế do thế mà ai cũng tràn đầy sức sống.
Lượn quanh chợ, Trần Hữu Dương mua lấy ít cuốc, mua lấy mấy cái dao, mua ít hạt giống rau, thóc lại mua thêm hai đôi gà, cùng với vải thô, quần áo.
Sau đó lại đi dọc theo bờ sông cuối cùng dùng chỗ bạc còn lại mua lấy một cái thuyền khá to, có mái che đủ để chứa lấy hai người bọn họ đồ đạc sau đó lên đường trở về.
Lúc đi tuy xuôi dòng nhưng dọc đường bọn hắn nhiều lần dừng lại sau đó kiếm lấy mấy chỗ bằng phẳng rồi dựng lên chỗ nghỉ chân, dùng cọc gỗ làm rào bao, dựng lấy lán nhỏ đủ để trú mưa, đào bếp rồi làm lấy chỗ neo thuyền do vậy đi hết một tháng.
Lần này trở về tân dụng trước đó công sức, chỉ gia cố thêm nhưng mà do đi ngược dòng nên cũng đi hết một tháng.
“Mọi người hàng về rồi ra khuân hàng thôi nào.” Lý Hắc vừa về tới cổng làng đã hét lớn.
Nó chạy khắp chỗ ruộng rồi lại chạy vào thôn sau đó dẫn theo mọi người ra bến đò đơn sơ của thôn.
Ai cũng vui vẻ, thấy đôi gà bọn hắn xuýt xoa khen lấy khen để là gà tốt, thấy thóc ai cũng vui mừng, bọn họ khoe với Trần Hữu Dương vụ vừa rồi cũng thu được hai bao thóc.
“Chà chà, đất tốt thật, vậy mà từ bọc thóc nhỏ lại đẻ ra được hai bao thóc, thêm vào hai bao tôi mới mua, năm sau chúng ta ruộng lúa không lo để hoang rồi.”
Trần Hữu Dương phấn khởi nói.
“Đúng vậy, lại có quần áo, có cuốc mới, năm sau từ bốn bao thóc này chúng ta phải làm ra bốn chục bao thóc mới được, ha ha.”
“Có hai đôi gà tốt này, sang năm thôn ta có dư trứng ăn rồi.”
Ai cũng phẩn khởi lên rất nhiều, Trần Hữu Dương nhìn bọn họ mà trong lòng cảm giác thành tựu rất nhiều.
Một năm này, trời tuy lạnh nhưng do đã có sự chuẩn bị kỹ càng cùng với kinh nghiệm từ năm ngoái, năm nay đặc biệt thoải mái.
Lại một cái Tết nữa trôi qua, năm nay Tết đã ấm no hơn năm ngoái rất nhiều.
Bởi vì thấy lợi nhuận kếch sù từ việc bán lấy dược thảo, mọi người chăm chỉ học lấy cách hái thuốc cùng về trồng lại vì thế chỉ trong thời gian ngắn, ngoài đồng ruộng cùng vườn rau trong thôn cũng có cho mình mười dược điền.
Dương đại phu vì thế cũng bận rộn hơn, ông ấy mỗi ngày lần lượt ghé qua từng dược điền sau đó xem xét dược thảo đảm bảo phát triển tốt rồi dặn dò mọi người chăm sóc cẩn thận.
Sau nhiều lần quan sát bên bến đò, cuối cùng Trần Hữu Dương tổng kết ra mỗi năm thời gian tốt nhất giong thuyền đi mua bán là tháng năm cũng là thời điểm năm ngoái bọn hắn khởi hành.
Lúc này nước đã không dâng quá cao an toàn đi thuyền mà dòng nước cũng chảy nhanh tiết kiệm được nhiều công sức.
Lần này có thuyền tốt, Trần Hữu Dương cùng Lý Hắc lại thêm Hồ Thương đi thuyền, bởi vì bọn hắn không đủ khỏe nên năm ngoái lúc chèo thuyền về vất vả quá nhiều nên năm nay đi thuyền rủ thêm Hồ Thương.
“Được rồi Hồ ca, neo thuyền ở đây, ông chủ nhà cũng đã đồng ý cho chúng ta đậu thuê, năm ngoái thuyền cũng là mua từ ông ấy đó.”
Trần Hữu Dương hướng dẫn Hồ Thương sau đó kéo nhau lên bờ, ba người lại mang thêm được nhiều dược thảo hơn, lần này thu nhập sẽ tốt hơn năm ngoái.
“Tiểu Hắc, đệ đã biết tuyến đường năm ngoái rồi, huynh cũng hướng dẫn đệ rồi, hai người cẩn thận làm việc, huynh trở về quê thu xếp công việc, một tháng sau gặp mặt tại bến đò.”
Hắn chào tạm biệt hai người, sau đó nhanh chóng lên đường.
Một tháng đi đường cũng là hắn tính toán cẩn thận, dọc đường chủ động đi nhờ xe bò vì thế cũng đi rất nhanh.
“Cậu Cống Dương có phải không?”
Vừa mới về thôn, một cái lão nhân trong thôn đã nhận ra Trần Hữu Dương.
“Phải, con là Hữu Dương đây.” Trần Hữu Dương xúc động đáp lời.
Dẫu sao xa quê hai năm, nói không có chút nào nhớ là giả.
Tình làng nghĩa xóm dù là đi đâu cũng vậy, ai biết hắn trở về cũng ghé qua hỏi thăm, gian nhà cũ của hắn lâu ngày không người ở đã bụi bặm đầy nhà, lại có nguy cơ đổ mất.
Sửa soạn một chút, lại mấy ngày đón lấy người quen ghé qua chơi, mãi sau Trần Hữu Dương mới tìm đến nhà trưởng thôn, báo cho biết dự định của mình thế là tập hợp mấy vị bô lão còn sống họp làng sau đó ai cũng đồng ý hỗ trợ Trần Hữu Dương làm lễ, giúp hắn bốc mộ cha mẹ, để hắn di dời về Lũng Tây thôn.
---