Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại

Chương 255: Chương 255




Bên cạnh ông ấy là một người đàn ông trung niên, đeo kính gọng đen, mặc bộ đồ Tôn Trung Sơn màu xám, khuôn mặt nở nụ cười hiền hòa, trông khá chất phác thật thà, chắc người này là con trai thầy Cố, Cố Văn Lễ.

Ngoài ra còn có một người phụ nữ trung niên, khuôn mặt trang điểm đậm, chuyến tàu đường dài khiến khuôn mặt cô ta trở nên hốc hác, lớp phấn nền cũng hơi bong tróc không khiến cô ta thêm điểm nhấn mà ngược lại còn khiến cô ta trông già hơn. Nhưng cô ta mặc một chiếc sườn xám kiểu Trung Quốc được cắt may khéo léo, chất liệu cao cấp, lưng thẳng tắp, trông rất có khí chất.

Đứa trẻ đi cùng thì lại rất hiếu động, đi theo ông nội, đưa mắt nhìn khắp nơi, tò mò về mọi thứ.

Kiều Trân Trân vừa thấy họ đã nói lớn: “Thầy Cố, anh Cố, chị dâu Cố, chào mừng mọi người về nhà. Đi đường vất vả rồi, mau vào nhà thôi.”

Chị Triệu cũng đứng bên cạnh phụ họa Kiều Trân Trân, nói lời chào rồi sau đó chủ động đi lên xách hành lý giúp.

Tống Cẩn xách hai chiếc vali, nhiệt tình đi theo sau thầy Cố, vừa đi vừa giới thiệu cho ông ấy cách bày trí của ngôi nhà. Dù sao đây cũng là nhà của thầy Cố, phải để ông ấy làm quen sớm.

Đợi mọi người vào nhà, Tống Cẩn mới giới thiệu với mọi người, đây là lần đầu tiên Triệu Mai gặp thầy Cố. Lúc đón Tết năm ngoái, thầy Cố đến muộn. Lúc đó Triệu Mai đã đưa các con về quê ngoại rồi nên không gặp nhau.

“Thầy Cố, đây là chị Triệu, mọi chuyện vệ sinh nhà cửa đều do chị ấy dọn dẹp giúp.”

Cố Học Trung vội tỏ lòng cảm ơn với Triệu Mai: “Đồng chí Tiểu Triệu, làm phiền cô rồi, cảm ơn cô nhé.”

Triệu Mai biết quan hệ giữa thầy Cố trước mặt và gia đình Kiều Trân Trân nên sao dám nhận lời cảm ơn của ông ấy, cô ấy liên tục xua tay, nói: “Thầy Cố nghiêm trọng quá rồi. Tôi chỉ giúp nhà Trân Trân thôi, mỗi tháng cũng được nhận lương, đây là việc tôi nên làm.”

Nhưng thầy Cố không cho là như vậy, ông ấy vẫn trịnh trọng tỏ lòng cảm ơn với Triệu Mai: “Cô giúp Trân Trân, cũng không cần phải đến giúp nhà tôi, cảm ơn thì nhất định phải cảm ơn, lát nữa tôi phải kính cô một ly rượu, cảm ơn vì cô đã vất vả rồi.”

Triệu Mai nghe thế càng thấy ngượng ngùng, Kiều Trân Trân đành bảo cô ấy vào bếp làm nốt hai món còn lại, để lát nữa mọi người có thể chuẩn bị ăn cơm.

Mọi người nói chuyện một lúc, Kiều Trân Trân hỏi: “Chị Triệu nấu sắp xong thức ăn rồi. thầy Cố, mọi người rửa mặt nghỉ ngơi một chút hay là chúng ta đợi lát nữa ăn luôn?”

“Nghỉ ngơi gì chứ, đi giường nằm đến, tôi không hề thấy mệt, rửa tay rồi ăn cơm thôi.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Triệu Mai bưng món cuối cùng lên bàn, thầy Cố lập tức cầm ly rượu, đứng dậy, nói: “Hôm nay là một ngày tốt lành để đoàn tụ, tôi Cố Học Trung không ngờ trước khi c.h.ế.t còn có ngày này…”

Nói rồi, đôi mắt thầy Cố đỏ hoe, không chỉ có ông ấy mà cả vợ chồng Cố Văn Lễ ở bên cạnh, cũng như Tống Cẩn và Kiều Trân Trân đều rất xúc động, cảm thấy rất khó chịu.

Cuối cùng một người đàn ông to lớn như Cố Văn Lễ lại bật khóc thành tiếng, nhưng không ai cười nhạo anh ấy cả. Mấy năm nay mọi người thật sự sống khổ rồi, cuối cùng, Cố Học Trung còn không khách khí vỗ vai anh ấy, nói lớn: “Khóc cái gì mà khóc, hôm nay là ngày vui, chúng ta phải cười, cười thật to, không nói nữa, nào, mọi người uống một ly trước đã.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.