Chương 10: Giang Hồ Hà Thành.
Minh rời khỏi Quán Thánh, hắn có chút không biết đi đâu.
Bước chân có phần lạc nhịp, chiếc xe đạp điện mà hắn dắt cũng trở nên nặng nề hơn, không rõ là xe nặng hay lòng người trở nên nặng nề ?.
Minh dắt bộ một đoạn đường sau đó vẫn quyết định lên xe phóng đi, hắn cũng không có mục tiêu cố định mà chỉ đơn giản muốn ngắm nhìn đường phố Hà Thành vào những năm 2000.
Cao Thanh Minh cùng tuổi với hắn, năm 2000 cả hai đều 16 tuổi nhưng Minh thật ra không đủ hiểu Hà Nội, hắn rất ít khi đi ra đường cho nên cũng không rõ cảnh sắc Hà Nội những năm nay như thế nào.
Cứ như vậy, Minh vừa phóng xe vừa nhìn phố xá.
Đường Hà Nội lúc này không so được với nhiều năm sau, đường vẫn hẹp và có phần gồ ghề nhưng cảnh quan lại thoáng đạt, đường phố cũng không đông đúc như chục năm sau.
Không có nhà cao tầng san sát, không có ô tô thành từng đoàn từng đoàn di chuyển thậm chí xe máy cũng không nhiều.
Hà Nội lúc này vẫn rất nhiều người ra đường bằng xe đạp, vẫn thấy được bóng dáng của những chiếc xích lô.
Cũng không thấy đèn giao thông tràn ngập phố lớn phố nhỏ cho nên giao thông Hà Nội giai đoạn này tương đối ‘ngô nghê’ người người di chuyển đều phải xem ‘bản lĩnh’ cũng may mật độ xe không cao, cũng không thấy quá nhiều công an giao thông phải đi ra phân luồng.
Dọc theo đường hắn đi cũng không thấy xe Bus, có lẽ những năm này chưa có ? hoặc chưa quá phổ biến như nhiều năm sau ?.
Đường phố Hà Nội lúc này còn gì nữa ?.
À còn những quán cóc ven đường cùng những gánh hàng dong.
Không phải tương lai không có nhưng mật độ thua xa thời điểm bây giờ.
“Bình yên thì có bình yên nhưng Hà Nội giai đoạn này cũng không an toàn”.
Minh vừa đi vừa âm thầm đánh giá, hắn biết Hà Nội giai đoạn này nhìn như bình yên nhưng trên thực tế có rất nhiều mặt tối bên trong.
Chẳng nói những cái khác, ngay việc Người Phán Xử xuất hiện thôi cũng đã đủ nói lên Hà Nội giai đoạn này không an toàn.
Những năm 2000 chính là thời điểm Phan thị chém g·iết tranh đoạt địa bàn, nếu không trải qua giai đoạn này ai lại cho Phan Quân cái danh Người Phán Xử ?.
Việt Nam không phải Ý nhưng trong mắt Minh danh hiệu Người Phán Xử cùng Bố Già không khác nhau là mấy.
Nghĩ đến đây, Minh đánh xe lên lề đường, đi tới một sạp báo.
Báo giấy . . . thứ này đã rất lâu Minh không nhìn tới, cũng là nét đặc sắc của thời đại này.
Nhiều năm sau cũng không phải không có báo giấy chỉ là hiếm lạ hơn nhiều, trừ những người hoài cựu ra cũng hiếm ai xem.
“Bác ơi, cho cháu tờ báo An Ninh Thủ Đô, một tờ Công An Nhân Dân”.
Trả tiền mua báo xong, Minh lại đi đến quán trà đá lề đường, dạng quán trà đá này thật ra rất hay đặt cạnh các hàng sách báo, chủ yếu để người mua vừa đọc vừa thưởng trà, cũng rất biết kinh doanh.
Minh gọi một cốc trà đá, rất rẻ chỉ 500d.
Vừa uống trà đá Minh vừa xem An Ninh Thủ Đô.
Xuất phát chỉ từ hiếu kỳ dù sao Minh đối với xã hội hiện tại không hiểu nhiều.
Cho dù kế thừa hoàn chỉnh ký ức của cậu ấm Cao Thanh Minh thì cũng không có nghĩa Minh đủ hiểu chuyện.
Lớn lên ngâm thìa vàng như Cao Thanh Minh thì lại hiểu cái gì ?.
Minh năm nay mới 15 chuẩn bị bước sang tuổi 16 nhưng lại như ông cụ non vậy, vắt chân ngồi lê đường, vừa đọc báo vừa uống trà đá, cảm giác cũng có vài phần thi vị.
Báo An Ninh Thủ Đô cũng không ghi lại tin tức gì lớn, ít nhất trang đầu cũng không làm Minh quá hứng thú.
Tốc độ đọc báo của Minh tương đối nhanh tại hắn chỉ đọc tiêu đề.
Thời đại này cũng tồn tại ‘giật tít’ nhưng không quá quắt như nhiều năm sau, chỉ xem ‘tiêu đề’ cũng đủ để hiểu vắn tắt rồi.
Mãi cho đến khi Minh nhìn thấy một tiêu đề thì cánh tay hắn khựng lại.
Tiêu đề là . . . ‘giới giang hồ miền Nam được một phen dậy sóng’
Đọc tiêu đề này xong, nội tâm Minh hơi lạnh.
Đây là năm 2000, khi nói đến năm 2000 thì phải nhắc đến ai ? đáp án còn ai ngoài Năm Can, đã thế còn là giang hồ miền Nam.
Minh rất nhanh đọc báo chí, nội dung bên trong lại làm hắn . . . hơi giật mình.
Nói sao đây ? nội dung ghi lại đúng là giang hồ chém g·iết.
Vào mấy ngày trước có một tụ điểm ăn chơi ở miền Nam bị t·ấn c·ông, nghe nói là giang hồ thanh tẩy tranh đoạt địa bàn.
Đây vốn chỉ là một tụ điểm ăn chơi nhưng hoá ra lại là song bạc trá hình, công an sau này đi vào điều tra mới biết.
Người b·ị t·hương nhiều lắm thậm chí bắt được cả hung phạm, nhưng . . . cũng chỉ thế mà thôi.
Báo chí cũng không chỉ đích danh kẻ giật dây, chỉ nói người đừng sau rất có thể là một giang hồ máu mặt đất Hải Phòng muốn vào Nam tranh đoạt địa bàn cùng lực ảnh hưởng.
“Giang hồ đất Hải Phòng ?”
“Dung Hà ?”
Minh lập tức hiện lên cái tên này trong đầu.
Hắn không hiểu về giang hồ nhưng nhắc đến giang hồ thời đại này lại có ai qua được Dung Hà cùng Năm Can ?.
Minh lập tức đứng lên, lại mua lấy vài tờ báo liên quan đến an ninh.
An Ninh Thủ Đô cùng báo Công An Nhân Dân đều là báo chính thống, có những thứ cũng không thể viết dù sao viết cũng cần bằng chứng.
Các báo lá cải khác thì lại không cần chú ý như thế, rất nhanh Minh tìm được thông tin về vụ đâm chém kia hơn nữa cánh nhà báo lần này thật sự dám viết, cũng dám nói.
Bọn họ nghi ngờ kẻ chủ mưu là một giang hồ đất cảng gọi là Oanh Sói.
“Oanh Sói ? Oanh Sói là ai ? không phải là Dung Hà sao ?”
Ngoại trừ cái tên Oánh Sói ra, trên báo chí còn viết về ‘n·ạn n·hân’.
Sòng bạc ở Việt Nam là b·ất h·ợp p·háp, ai lại dám mở ra kinh doanh ? cho dù song bạc bị đập cũng không dám chạy ra nhận, đến cả nhân viên cũng không biết mình làm việc cho ai, công an cũng chưa đưa ra quyết định cuối cùng nhưng mà báo chí cũng dám viết.
Sòng bạc ở ngoại thành Sài Gòn được cánh báo chí đồn rằng thuộc về Ông Tiên Chỉ, một trùm giang hồ đất Sài Thành đã ‘hoàn lương’.
“Ông Tiên Chỉ lại là ai ?”.
Minh lại một lần nữa mơ hồ, hắn thật sự không biết người ta.
Tiếp tục lùng tim thông tin trong các tờ báo, bản thân Minh rốt cuộc tìm được mấy cái tên quen thuộc, ví như Sơn Bạch Tạng, Thắng Tài Dậu ở Hà Nội, nhóm Hải Bánh, Cường Chíp, Thắng Trố ở trong Sài Gòn, tất nhiên không thể không kể đến Năm Can.
Đọc được mấy thông tin này, chính Minh cũng không nhịn được mà nhếch miệng cười cười.
“Ha ha, thú vị, cũng quá thú vị”
Minh ban đầu tưởng Oanh Sói là Dung Hà thì Cụ Tiên Chỉ có thể tương tự Năm Can nhưng xem ra không phải.
Càng thú vị là Minh vừa vặn nhớ đến một bộ phim Cảnh Sát Hình Sự gọi là . . . Cổ Cồn Trắng, bộ phim này cũng làm về chuyên án Năm Can.
“Cho nên, thế giới này xuất hiện thêm Cổ Cồn Trắng ? Oanh Sói là Dung Hà, Cụ Tiên Chỉ là ai . . . tạm thời không biết được”.
“Đây mới là tháng 8 năm 2000, Oanh Sói vẫn còn đang hoạt động mạnh, vẫn còn đang cùng Năm Can tranh đoạt địa bàn”.
Minh cũng không có ý dấn thân vào cái đám xã hội đen này nhưng chuyện này nhắc bản thân Minh phải cẩn thận bởi vì thế giới này nguy hiểm hơn hắn tưởng, ít nhất niên đại này.
Năm Can chưa dựa cột thì giới giang hồ ở Việt Nam được liệt vào hàng cực kỳ manh động.
Ngay như đất Hà Nội này, rõ ràng là ‘kinh thành’ nhưng cũng không an phận.
Nói sao đây, đứng đầu Hà Thành hiện tại là Sơn Bạch Tạng, Thắng Tài Dậu, Đông Anh Hội cùng Hội Kính Trắng.
Sơn Bạch Tạng cùng Thắng Tài Dậu là nhân vật có thật nhưng Đông Anh Hội cùng Hội Kính Trắng thì không.
Cái này không phải Minh đọc được trong báo chí mà là từ ký ức của Cao Thanh Minh mò ra.
Như đã nói, Cao Thanh Minh có một thằng anh em chí thân gọi là Phan Hải, Phan Hải kém Cao Thanh Minh một tuổi.
Phan Hải vẫn hay kể về chuyện nhà hắn.
Năm 2000 không có Phan thị, có chỉ có Đông Anh Hội.
Đông Anh Hội phát tích tại quận Đông Anh cho nên lấy cái tên này, thằng em Phan Hải vẫn hay nhắc tới dưới quyền bố hắn có hai nhân vật cực kỳ máu mặt.
Cánh tay trái của Phan Quân hiện tại gọi là Lương Bổng, cánh tay phải của Phan Quân hiện tại gọi là . . Đại Ca Thế.
Đông Anh hội mới thành lập được mấy năm nhưng dám đánh dám liều lại thêm cái đầu của Phan Quân cho nên rất nhanh có được một mảnh địa bàn ở đất Hà Thành.
Còn Hội Kính Trắng thì sao ?.
Kính Trắng cũng xuất hiện trong Người Phán Xử, vốn không nên xa lạ gì nhưng ở thế giới này không giống lắm, ít nhất là từ miệng Phan Hải.
Đông Anh Hội là thế lực mới nổi trong khi Hội Kính Trắng không giống.
Nghe Phan Hải nói, Hội Kính Trắng là tàn dư của Khánh Trắng để lại.
Khánh Trắng bị dựa cột năm 96, hắn ra đi thì tổ chức của hắn rất nhanh tán loạn, địa bàn cũng bị Sơn Bạch Tạng cùng Thắng Tài Dậu chia xong nhưng . . . rết có trăm chân.
Bằng vào thế lực của Khánh Trắng năm đó, chỉ cần một chân rết còn sống thì cũng không tầm thường.
Kính Trắng chính là chân rết kia, hắn ra ngoài cũng không dám nhận mình là đàn em của Khánh Trắng nhưng thực tế ra sao thì ai cũng hiểu.
Bằng vào uy thế Khánh Trắng để lại, Sơn Bạch Tạng cùng Thắng Tài Sậu quả thật để lại cho Kính Trắng một mảnh địa bàn.
Trong bốn thế lực giang hồ lớn ở Hà Thành, Đông Anh Hội ‘non trẻ’ nhất, Hội Kính Trắng lại . .. yếu nhất.
“Kính Trắng . . . lại là tàn dư của đám Khánh Trắng còn lại ?”.
Minh lúc trước cũng không nghĩ nhiều nhưng hiện tại không giống.
Năm Can có phim riêng gọi là Cổ Cồn Trắng thì Khánh Trắng cũng có, bộ phim này gọi là Lãnh Địa Đen.
Cổ Cồn Trắng với Minh cũng không có quá nhiều điều để nói, thứ nhất là Minh chỉ nhớ tên phim mà không nhớ tình tiết.
Thứ hai là Cổ Cồn Trắng dù sao cũng xoay quanh đất Hải Phòng, Sài Gòn, tuy có liên quan tới Hà Nội nhưng không nhiều.
Lãnh Địa Đen thì khác, Minh . . . nhớ một phần nội dung, đã thế còn quay chụp xoay quanh đất Hà Nội cùng khu vực miền Bắc.