Chương 11: Thông Suốt.
Minh thích đọc, hắn mua hơn 10 tờ báo chí đọc ngấu nghiến đến quá giờ trưa, cũng may thời tiết hiện tại không nóng lắm.
Đọc xong hàng loạt báo chí, bản thân Minh vẫn cảm thấy thòm thèm, có quá nhiều thông tin thú vị hắn có thể tìm thấy trên báo, nhất là ở cái thời kỳ này.
Từ phá động m·ại d·âm nào đó, tình trạng tay vịn hay ông này bà nọ ngồi tù, giang hồ chỗ này chỗ kia, đây hoàn toàn là thế giới mới với Minh.
Dĩ nhiên, mới thì mới, hắn cũng chỉ coi đây như sự giải trí, đọc cho biết.
Kể cả thế giới này có chút loạn, giới anh chị xã hội đen hay t·ội p·hạm nhiều thì cũng không ảnh hưởng gì đến Minh.
Hắn khá xác định đây là một vũ trụ xoay quanh seri Cảnh Sát Hình Sự, mà tại nơi này ngươi là rồng là hổ gì cũng không địch lại công an Việt Nam, như vậy Minh cần sợ cái gì ?
Đã thế đây còn là Hà Nội, đành rằng Hà Nội giai đoạn này vẫn có nhiều mảng tối nhưng chú hắn là giám đốc công an thành phố Hà Nội kia kìa, loạn cũng không loạn đến Minh.
Quá giờ trưa, bụng Minh cũng có chút đói thế là hắn lại phóng xe ra đường, cũng không cần đi đâu quá xa bởi hắn thấy không thiếu quán ăn ven đường.
Tự thưởng cho mình một đĩa bún chả thơm phức nơi đường Cửa Bắc, ánh mắt Minh không khỏi sáng lên.
“Đúng là khó mà tin được, bát bún chả này chỉ vèn vẹn 5000, lấy thêm chả cũng chỉ 3 ngàn, bún thêm miễn phí”.
Xoa xoa cái bụng của bản thân, Minh cảm thấy hài lòng cực kỳ.
Bát bún chả này hắn chấm 6 điểm, điểm số này đã không thấp bởi đại đa số quán ăn ven đường trong mắt Minh cũng chỉ 5 điểm, tất nhiên cũng có trường hợp đặc biệt nhưng không nhiều.
Nước chấm bình bình, rau sống ăn kèm cũng không có gì đặc sắc, thắng ở chỗ thịt nướng vừa đúng độ, tươi ngon thơm phức.
Thanh toán cho bà chủ cửa hàng, Minh tiếp tục chặng đường ngao du của bản thân mình.
Ăn xong bữa trưa, Minh lại phóng ngược lên hồ tây, đi đến kem Hồ Tây.
Ở cái đất Hà Nội này nói về kem thì cũng chỉ có kem Tràng Tiền cùng kem Hồ Tây.
Minh đánh giá kem Tràng Tiền ngon hơn nhưng hắn lại thích kem Hồ Tây hơn, chủ yếu là ở phần cảnh sắc hơn nữa cũng không đông đúc chen chúc như kem Tràng Tiền.
“Năm 2000 có khác, kem ốc quế chỉ 1500 đồng”.
Liếm liếm khoé miệng, Minh tự thưởng cho bản thân hai cây kem ốc quế, vừa ăn vừa ngồi ghế đá ngắm cảnh sắc hồ tây.
Năm 2000 này, Hồ Tây đẹp hơn xa Hồ Tây mấy chục năm sau, cảnh sắc có lẽ không thay đổi nhiều nhưng nước sạch hơn nhiều lắm, ngắm cảnh Hồ Tây cũng không sợ bị mùi hôi dưới hồ bốc lên huỷ diệt ‘tâm tình’.
“Lúc này mà ôm eo bạn gái đi đạp vịt Hồ Tây vậy thì khác gì vua chúa đâu ?”
Nói đến bạn gái, Minh bất giác lại nghĩ tới dung mạo của Hương.
Vừa nghĩ đến thôi, trái tim hắn đã đập rộn lên.
Kiếp trước Minh có nói qua yêu đương không ? đáp án là có, hắn cũng trải qua hai mối tình nhưng cũng không đến mức khắc cốt minh tâm, càng không có gì để nói.
Hắn đến năm 35 tuổi vẫn chưa kết hôn không phải vì chờ Hương mà là bởi hắn đối với yêu đương càng ngày càng mệt mỏi.
Hắn là đầu bếp, cho dù là đầu bếp 5 sao đi nữa thì ngày ngày gần như đều ở trong bếp, thời gian đâu mà nói chuyện yêu đương, mà đi cố gắng làm hài lòng nữ nhân ?.
Ở mấy chục năm sau, thu nhập mỗi tháng của Minh là 30 triệu đồng chưa tính lương thưởng cùng các khoản thu nhập khác.
Hắn thỉnh thoảng vẫn sẽ đứng lớp dạy nghề, sẽ đi đứng bếp cho các khách sạn 5 sao, đây cũng là một mảng to.
Nói đơn giản, với tay nghề của Minh mỗi tháng hắn kiếm không dưới 50 triệu đồng mà đấy chỉ là bằng tay nghề của chính hắn.
Mỗi tháng hắn còn có thể từ ngân hàng cầm về 10 triệu đồng, nhà cho thuê cũng có thể mang về cho hắn số tiền tương đương.
Có tiền là vậy nhưng Minh không có thời gian đi tiêu, hắn quá bận bịu, rảnh được một lúc thì hắn cũng sẽ không đi tìm nữ nhân mà là đi đọc sách để thư giãn tâm hồn của chính mình.
Hắn sống tự do tự tại thế đã quen, sau hai mối tình thì cũng không còn nghĩ đến yêu đương hay kết hôn.
Độc thân cả đời . . . cũng không phải cái gì quá mức nhất là vào mấy chục năm sau khi càng ngày càng nhiều người bình thường hoá ‘chủ nghĩa độc thân’.
Sống lại ở thế giới này, Minh có còn đi đường xưa ?.
Thú thật, hắn không biết nhưng trong lòng hắn cũng đang mơ hồ hướng tới một tương lai khác dù sao ở đây có cô gái làm trái tim hắn thật sự rung động hơn nữa đời này hắn cũng khó lại đi đường xưa.
Minh ngồi ngắm cảnh sắc Hồ Tây một lúc thì rút chiếc Nokia trong cặp ra.
Lục tìm danh bạ trong Nokia, Minh có điều suy nghĩ.
Cao Thanh Minh xác thật chưa có mối quan hệ nghiêm túc nào nhưng xoay quanh cậu quý công tử nhà họ Cao này lại chưa từng thiếu gái.
Giả dụ như Minh lúc này muốn ôm eo nữ nhân đi đạp vịt thì hắn cũng chỉ cần một cuộc gọi.
Hắn vẫn còn bé, tiến xa hơn thì không được nhưng ôm ấp, hôn hít, gì gì đó lại không tính là gì thậm chí mấy ‘em’ mấy ‘chị’ kia còn hết sức phối hợp.
Nhìn vào danh bạ điện thoại của Cao Thanh Minh, Minh không khỏi trầm ngâm sau đó hắn bắt đầu tự tay xoá từng số trong danh bạ.
Hắn vẫn chưa xác định hắn sẽ sống thế nào ở kiếp này nhưng hắn cũng không muốn sống như Cao Thanh Minh.
Không chỉ không hợp mà còn quá mệt mỏi.
Trước mắt, Minh muốn tận hưởng chọn vẹn những năm tháng cấp 3, muốn trải nghiệm thanh xuân mà kiếp trước hắn bỏ lỡ, muốn đón nhận thanh xuân theo một cách khác, một hình thức khác.
Nghĩ thông điểm này, Minh đột nhiên cảm thấy bản thân mình trở nên nhẹ nhàng hơn không ít.
Thế giới này đã không có ai thật sự là máu mủ tình thân với Minh vậy hắn cần gì phải nghĩ nhiều ? cũng không cần cố kỵ cái gì.
Bằng thân phận của Cao Thanh Minh tại thế giới này, cũng không ai ép được hắn làm việc mà hắn không thích.
Đã như thế, hắn sẽ sống một cuộc đời thuộc về chính mình, sống tuỳ tâm tuỳ ý, sống một cuộc đời tự do.
Tự do . . . hai chữ này thật sự mấy ai trên đời đạt được ?.
Hắn làm đầu bếp ở nhà khách chính phủ, gặp được rất nhiều nhân vật, nghe nhiều, hiểu cũng không ít.
Hắn từng nghe được một chính khách nói về tự do.
Tự do không phải thích làm gì cũng được mà là . . . không phải làm những việc mà mình không thích.
Thích gì làm đấy, thích làm gì cũng được không phải tự do mà là . . . t·ự s·át.
Không ai có thể ép bản thân làm việc mà mình không thích, đây mới là tự do.
_ _ _ _ __
Đầu óc của Minh trở nên thông thoáng, miệng hắn không khỏi ngâm nga những làn điệu vô danh, lại cắm chìa khoá xe, phóng con xe đạp điện đi đến chợ Long Biên.
Thân là đầu bếp ở Hà Nội, Minh là mối quen của chợ Long Biên.
Tất nhiên Nhà Khách Chính Phủ không thể nào phải đi mua đồ bên ngoài nhưng Minh dù sao cũng phải mua đồ ăn tự nấu nướng đúng không ?.
Quan trọng là tự mình đi chợ Long Biên cũng là thú vui.
Trong truyện hay có vụ đổ thạch hoặc mua đồ cổ khi đi dạo phố gì đó, trong mắt Minh thì mấy cái vụ đó quá xa xôi nhưng ra chợ đầu mối cũng coi như là một loại đổ thạch rồi.
Dùng bản lĩnh kiểm chất lượng hàng, dùng bản lĩnh nhìn hàng không tính là ‘đổ’ sao ?.
Hắn ra chợ Long Biên muốn mua chút ốc về nấu ăn cho gia đình một bữa.
Sáng nay hắn nói với bà Dung rằng ‘đi học thầy’ học ở đây đương nhiên là tài nấu ăn.
Tự vẽ cho mình học một ông thầy người nước ngoài sau đó ‘thuận lý thành chương’ thể hiện tay nghề đầu bếp, đây hiển nhiên là hợp tình hợp lý.
Còn vì sao lại chọn người nước ngoài làm thầy ? thứ nhất ở chỗ ‘khó kiểm chứng’ ‘khó liên hệ’.
Thứ hai ở chỗ bà Dung vốn là sính ngoại, Minh kêu nhận một ông thầy người nước ngoài, bà Dung tất nhiên vui mừng quá đỗi.
Hắn đối với Cao gia không có thiện cảm gì nhưng dù sao cũng tiếp nhận thân phận của Cao Thanh Minh, đối với Cao gia tốt một chút không tính là gì.