Năm 2000 : Từ Chạy Án Bắt Đầu.

Chương 12: Vào Bếp.




Chương 12 : Vào Bếp.
Minh ra chợ Long Biên mua chút ốc hương về.
Hiện tại là tháng 8, cũng coi như cuối mùa mưa, cơ hội mua ốc hương ngon không còn nhiều.
Cho Cao gia nấu một bữa Ốc Hương Giang Muối không tính là khó.
Ở chợ Long Biên tầm nửa tiếng, Minh hài lòng mang theo 2kg Ốc Hương trở về.
Minh trở về nhà đã là 4h chiều, hắn nhanh chóng mang túi Ốc Hương vào phòng bếp.
Thấy Minh về nhà mang theo một túi ốc Hương, chị Thu giúp việc đon đả chạy tới tươi cười.
“Cậu Minh về rồi đấy à, còn mang theo một túi ốc nữa, cậu muốn ăn ốc à để chị làm cho cậu ăn”
Nhìn chị Thu đi tới, Minh cũng thản nhiên đưa túi ốc hương cho đối phương.
“Chị cứ để vào bếp cho em, túi ốc này em còn có việc”
“Em lên nhà tắm ù một cái, chút em xuống”.
Đưa túi ốc cho đối phương, Minh rất nhanh trở về phòng của mình, hắn quả thật muốn tắm táp một chút dù sao cả ngày nay ở ngoài đường rồi.
Hiện tại thời tiết vẫn ấm áp, chưa đến mức phải tắm nước nóng cho nên Minh cứ thế lao vào phòng tắm.
Để nước lạnh xối lên cơ thể mình, Minh thoải mái buông lỏng cơ thể.
Nếu như vào năm 2000 nhà nào có vòi hoa sen đã là hiện đại lắm thì nhà họ Cao thậm chí còn có bồn tắm, Minh cứ như vậy ngâm mình trong bồn.
Thả lỏng tự thân, lúc này Minh không khỏi nghĩ đến hệ thống.
Cấp bậc của Thị Mầu hiện tại đang là LV 2, muốn tăng cấp lên Lv 3 cần Minh kiếm được 10 ngàn USD hơn nữa còn cần thủ đoạn hợp pháp.
Hợp pháp hay b·ất h·ợp p·háp tất cả đều do hệ thống quyết định, Thị Mầu có quyền giải thích cuối cùng.

10 ngàn USD không phải số tiền nhỏ ngay cả với Cao Thanh Minh, trừ khi sinh nhật hắn hoặc Minh phải đợi đến cuối năm.
Sinh nhật Minh là vào ngày 8 tháng 7, mẹ hắn tặng hắn chiếc Thinkpad cũng vào dịp này cho nên muốn đợi sinh nhật tiếp theo phải đợi 1 năm sau.
Minh hiện tại cũng chưa có tài khoản ngân hàng, rất nhiều việc cũng chưa thể thuận tiện được.
May mắn là ở thế giới này có chút khác biệt với thế giới cũ của Minh, liên quan tới tuổi trưởng thành.
Tại hầu hết các nước Đông Á thì tuổi trưởng thành đều là 18 tuổi nhưng tại thế giới này thì tuổi trưởng thành của nam giới cùng nữ giới đều được thống nhất chung là 16 tuổi, 18 tuổi là tuổi đủ nhận thức để chịu trách nhiệm trước pháp luật thôi.
Thoạt nghe thì không khác nhau mấy nhưng thực tế vẫn có khác nhau rất lớn, tuổi 16 tại thế giới này có thể tự mình lập tài khoản ngân hàng, đủ tuổi quản lý tài khoản ngân hàng của mình mà không cần đến người giám hộ.
Trên lý thuyết thì Minh năm nay cũng đã 16, hắn cũng có thể tự mình làm thẻ ngân hàng chỉ là bản thân Cao Thanh Minh lúc trước cũng không đi làm dù sao hắn mới qua sinh nhật không lâu, mới tròn 16 tuổi không lâu cho nên cũng không có thời gian đi ra ngân hàng.
Ngoài ra Cao Thanh Minh cảm thấy tiêu tiền mặt rất thuận tiện, rất ‘trâu bò’ cầm cả cục tiền hiển nhiên thích hơn cầm tấm thẻ vô tri nhiều lắm.
Ngươi cầm cả cục tiền, vừa rút tiền nra đám bạn bè liền quỳ bái ngươi, ngươi cầm cái thẻ ngân hàng lại có tác dụng gì ?.
Đừng nói là Cao Thanh Minh, thời đại này rất nhiều người đều có tư duy như vậy, âu cũng là dễ hiểu.
“Ngày mai ra ngân hàng một chuyến nhưng tuyệt đối không được chọn ngân hàng Phúc Tài”.
Nhắc đến ngân hàng Phúc Tài, Minh nhớ đến chú Trác nhà hắn.
Xem Chạy Án, nói đến giàu có nhiều người sẽ nghĩ tới Tony Nguyễn, sẽ nghĩ tới tổng giám đốc Hoàng Quân – Lê Văn Thanh tức Lê Thanh.
Chỉ là hai người này thật ra không tính là gì, so không được với chú Trác nhà Minh.
Trương Ngọc Trác, đây mới là người giàu nhất Chạy Án, mấy trăm tỷ đối với ông Trác không coi là việc gì to tát thậm chí có thể mở ngân hàng tư nhân tại Việt Nam vào giai đoạn năm 2000 này cũng đủ hiểu ông Trương Ngọc Trác giàu thế nào.
Để dễ so sánh, trong thế giới này chú Trác của Minh cũng không thua kém ông Trần Mộng Hùng bao nhiêu, mà vị này chính là chủ tịch kiêm người sáng lập ngân hàng ACB.

Vấn đề ở chỗ Minh biết ông anh nhà hắn năm sau về nước.
Ông anh Cao Thanh Lâm của hắn về nước được 1 năm thì tiến vào ngân hàng Phúc Tài, tạm không nói tới khả năng bị ông anh nhà mình ‘bòn tiền’ thì Minh cũng không muốn Cao Thanh Lâm biết số dư tài khoản của hắn.
Ngoại trừ Cao Thanh Lâm ra còn có chú Trác, bằng sự quan tâm với con cháu trong nhà, ngày đẹp trời chú Trác để ý số dư tài khoản của Minh thì sao ?.
“Đã thế thì chọn ACB đi, dù sao ACB cũng là ngân hàng tư nhân”.
Minh đánh giá cao ngân hàng ACB cũng ở chỗ hai chữ ‘tư nhân’ phải biết ngân hàng nhà nước giai đoạn này quan liêu cực kỳ, cũng không phải ngân hàng phục vụ khách hàng mà càng giống khách hàng quỳ lạy ngân hàng.
Ngân hàng tư nhân may ra còn tốt một chút huống hồ ACB cũng mới thành lập chưa tới 10 năm, ngân hàng này hiện tại vẫn ở thế yếu.
Thế yếu . . . mới tốt, thế càng yếu sau này Minh mới có thể có càng nhiều phúc lợi.
“Đợi làm xong tài khoản ngân hàng, trực tiếp xin tiền ông anh nhà mình, có lẽ cũng đủ hoàn thành 10 ngàn USD”.
Hắn đã kiểm chứng qua, xin tiền cũng tính là kiếm dù sao hắn dùng bản lĩnh của mình đi xin không phải sao ?.
Hắn còn nhỏ, xin tiền từ cha mẹ tương đối khó nhất là khi lên đến 10 ngàn USD nhưng xin tiền của ông anh bên Mỹ thì lại không khó lắm, dĩ nhiên xin tiền cũng phải có lý do thích đáng dù sao 10 ngàn USD với Cao Thanh Lâm giai đoạn này cũng không nhỏ.
“Đợi Thị Mầu tăng cấp lên Lv 3, nếu không có gì thay đổi thì nó sẽ hoàn tiền cho ta mỗi lần ta chơi đỏ đen, con số hoàn tiền có thể lên tới 75%”
Nghĩ đến đây, trong nội tâm của Minh nắm chắc.
Minh kiếp trước gần như không chơi lô đề nhưng không có nghĩa là hắn không hiểu.
Đây là thế giới Cảnh Sát Hình Sự, Minh không bị điên mà đi vào song bạc dù sao trong Seri này thì biết bao nhiêu song bạc bị bớ rồi ?.
Tuy nhiên Minh xem Cảnh Sát Hình Sự hơn chục năm vẫn chưa nhìn thấy tập phim nào đi bới . . . người chơi lô đề cả.
So với đ·ánh b·ạc, lô đề kiếm tiền chậm hơn một chút nhưng cũng coi như kiếm thậm chí tương đối an toàn.
Khi Thị Mầu không đủ đẳng cấp, Minh không muốn đụng đến thứ này nhưng nếu hoàn tiền lên đến 75% thì xác thật có thể thử.
_ _ _ __

Minh ở trên phòng khoảng 20 phút liền xuống nhà, nhanh chóng chạy vào phòng bếp, lúc này chị Thu cùng cô Tuyết đang chuẩn bị nấu ăn.
Cha mẹ Minh đều làm cơ quan nhà nước.
Ông Cầm thường xuyên tăng ca thậm chí phải đi tiếp khách, muộn có khi nửa đêm mới về mà sớm cũng phải 7h mới về.
Bà Dung thì khác, bà Dung 9h đến chỗ làm, 12h đi ăn trưa, 2h chiều quay lại làm việc, 4h30 phút đã bắt đầu từ chỗ làm về nhà, đợi bà Dung về nhà đại khái là 5h chiều.
Trước đó Minh còn học cấp 2, cũng tầm giờ này bắt đầu tan học cho nên nhà hắn tạo thành thói quen, 6h bắt đầu ăn cơm tối, cũng không đợi ông Cẩm về nhà.
Ông Cẩm về sớm thì còn có thể ăn chung với gia đình, nếu ông Cẩm về muộn thì bà Dung căn bản không muốn đợi.
“Cậu Minh”
“Cậu Minh”
Thấy Minh bước xuống phòng, chị Thu cùng cô Tuyết đều chủ động cười chào hắn.
“Chị Thu cùng cô Tuyết cứ nấu cơm đi, không cần quan tâm đến em đâu”.
Minh nói xong chủ động cầm lấy túi ốc hương mua ban nãy.
Món này cũng không ăn chính được, chỉ coi là ăn chơi, ăn cho vui nhưng đảm bảo ngon.
Thế là trong ánh mắt hiếu kỳ của chị Thu cùng cô Tuyết, Minh vậy mà bắt đầu sơ chế ốc hương.
“Cậu Minh, cái này để chị làm cho, sao lại để cậu làm, bà biết cậu làm bà mắng chị c·hết”.
Thấy Minh mang ốc ra rửa, chị Thu vội can ngăn.
“Chị cứ để em, em tháng này lén lút bỏ mấy triệu ra đi học nấu ăn để tạo bất ngờ cho mẹ em, chị cứ yên tâm”.
Nghe Minh nói vậy, chị Thu cùng cô Tuyết nhìn nhau sau đó cũng chỉ đành để cho Minh làm nhưng chốc chốc vẫn phải đưa mắt để ý đến Minh.
Minh nấu ăn ra cái gì . . . hai người cũng không muốn biết nhưng nếu trong lúc nấu ăn mà Minh bị bỏng hay dao cắt vào tay thì hai người tuyệt đối biết mình phải đối mặt với cái gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.