Chương 13 : Không Đề.
Ốc Hương Giang Muối, món này về cơ bản cũng không khó.
Món này mỗi đầu bếp đều sẽ có cách làm riêng, cũng khó mà nói đâu là cách làm tốt nhất nhưng bí quyết chủ đạo vẫn là làm sao để màu ốc lên đẹp, để gia vị ngấm màu nhất có thể.
Đối với Minh, hắn sử dụng bột ngọn, mang bột ngọt đảo khô lên có thể tạo thành chất liên kết, chỉ cần đảo đều sau đó đổ gia vị lên là được, có thể dễ dàng để ốc bám được màu.
Nhược điểm duy nhất của cách làm này chính là ‘bột ngọt’.
Người bình thường thì không sao cả nhưng với những người dị ứng với bột ngọt thì cũng không nên ăn nhiều.
Lưu ý là ‘không nên’ ăn nhiều chứ không phải không thể ăn dù sao bột ngọt cũng không phải độc tố, khống chế liều lượng bột ngọt là được.
Minh thành thạo điêu luyện giải quyết món này khiến cho chị Thu cùng cô Tuyết trong bếp kinh ngạc không thôi, nhất là khi hắn cho thêm ít gừng cắt lát cùng sả vào trong chảo đảo đều, mùi thơm của gừng xả thêm với mùi ớt bột quyện với nhau, có thể nói là thơm nức mũi.
“Cậu Minh, cậu Minh, thơm quá à”
“Nghe cậu Minh nói cậu học nấu bếp, cô còn không tin, ai ngờ tay nghề cậu Minh tốt như thế này”.
Chị Thu cùng cô Tuyết đều có nhiều năm kinh nghiệm đứng bếp lại thêm bọn họ gần như nhìn chằm chằm vào động tác nấu ăn của Minh dẫn đến cả hai cảm thấy món này không khó.
Nhưng ngay cả thế, tưởng tượng một vị ‘thiếu gia Hà Thành’ vào bếp nấu nướng hơn nữa còn có thể nấu ngon như vậy cũng khiến hai người giúp việc ngây cả người.
Trong mắt cả hai, cậu Minh nhà mình tuyệt đối là ‘cậu ấm’ trong nhà chưa từng phải giải quyết bất cứ công việc gì, chăn màn còn có mẹ lên gấp hộ cơ mà.
Quần áo còn chẳng cần ném vào máy giặt, cứ ném bừa ra đâu đó cũng có mẹ lên nhặt hộ, quét nhà quét cửa càng không cần nói, đây là việc của đám giúp việc.
Nay cậu út đi vào nấu nướng hơn nữa nhìn cực kỳ chuyên nghiệp, hai người giúp việc không bất ngờ sao được.
“Chị Tuyết, nhà nấu món gì mà thơm vậy”.
Khi hai người giúp việc còn đang tấm tắc khen Minh, bên ngoài có tiếng nói vọng vào, đây là giọng bà Dung.
Lúc này đồng hồ cũng điểm 5h chiều.
Bà Dung có thể đi làm muộn nhưng tuyệt đối không ở lại muộn, 5h tan ca thì . . . 5h người phụ nữ này đã có mặt ở nhà.
Công việc của bà Dung cũng không có gì vất vả nhưng . .. bà Dung lại coi công việc của mình cực nặng nề, mỗi lần về nhà là phải tỏ ra mệt mỏi, tỏ ra công việc khó khăn thậm chí bắt đầu ‘trách dân’.
Trong nguyên tác, bà Dung chửi công an giao thông thậm chí là cảnh sát h·ình s·ự như hát hay thì dân chúng bình thường trong mắt người phụ nữ này lại như thế nào ?.
“Con chào bà”
“Bà về rồi ạ”.
Bà Dung bước vào bếp, hai người giúp việc vội vã cúi chào nhưng mà bà Dung tuyệt không để ý hai người này mà là nhìn chằm chằm về phía bếp chính.
Lúc này, Minh còn đang mang tạp dề, còn đang dùng một tay cầm chảo, một tay dùng đũa đảo Ốc Hương.
“Con chào mẹ, mẹ về rồi”.
Minh cũng quay đầu, tươi cười chào ‘mẹ’ mình.
Minh đối với bà Dung không có tình cảm nhưng có ba điều nhất định phải nói.
Thứ nhất là Minh tiếp nhận ký ức của Cao Thanh Minh, ký ức quá hoàn hảo dẫn đến Minh có thể ‘mượn’ một phần cảm xúc của Cao Thanh Minh.
Thứ hai là thiên phú đến từ chính Cao Thanh Minh mà Minh cũng được kế thừa đấy chính là khả năng diễn xuất, diễn vai gì thì không biết nhưng diễn mấy cái vai ‘con ngoan’ thì Cao Thanh Minh cực kỳ chuyên nghiệp.
Cuối cùng là đến từ Minh, hắn kiếp trước làm đầu bếp của Nhà Khách Chính Phủ.
Nếu đầu bếp của các khách sạn 5 sao hay nhà hàng lớn nào đó thì cũng không quá cần gặp mặt khách, hiếm hoi mới phải gặp khách cho nên cũng không quá cần khả năng giao tiếp hay tươi cười nhưng tại Nhà Khách Chính Phủ thì không giống.
Ví như Minh vẫn thường xuyên phải giới thiệu món ăn của chính mình với khách nhân, đây không chỉ làm tăng giá trị món ăn mà còn để khách nhân hiểu văn hoá Việt Nam.
Quan trọng ở chỗ ngoài hiểu biết với món ăn cùng các kiến thức nhất định ra thì Minh còn cần luôn tươi cười rạng rỡ, luôn cho khách nhân cảm giác hiếu khách cùng hữu hảo.
Minh . . . cũng có tư cách gì chê cười Cao Thanh Minh suốt ngày diễn đây ? hắn kiếp trước cũng suốt ngày diễn đấy thôi ?.
“Cô Tuyết, sao cô lại để con trai tôi vào bếp thế này ?”.
Khác với những gì Minh nghĩ, bà Dung lúc này lại lạnh giọng với cô Tuyết đầu bếp.
Bà Dung tuy làm quan chức, chức vị không lớn nhưng mà . . . quả thật cũng sinh ra vài phần uy áp, khi người đàn bà này giận dữ thì tương đối đáng sợ.
Minh kiếp trước không tính là đại lão nhưng quan to hiển quý thì cũng thấy nhiều, trong mắt Minh uy thế của bà Dung thậm chí . .. không thua bộ trưởng một bộ.
“Không hổ danh là phản diện chính trong Chạy Án, chỉ bằng cái chức trưởng phòng xuất nhập khẩu thành phố ra mà đã bực này, sau này chẳng trách doanh nghiệp khắp cái Hà Thành này ai cũng phải tìm cách đi cửa bà Dung”.
Minh ở trong lòng âm thầm đánh giá bà Dung, mà lúc này cô Tuyết có phần sợ hãi vội nói.
“Dạ thưa bà, tôi nào dám ạ, đây là cậu Minh nói cậu Minh muốn tạo bất ngờ cho bà”.
“Mẹ, mẹ nói gì cô Tuyết đấy, con vất vả đi học nấu ăn, mẹ không khen con gì thì thôi, sao còn mắng cô Tuyết”
“Đúng ạ, đúng ạ, bà là có phúc lắm đấy ạ, cậu Minh đây lén học nấu ăn để về gây bất ngờ cho bà đấy ạ”
“Con với cô Tuyết nào dám để cậu Minh vào bếp đâu nhưng mà bà phải thấy cậu Minh làm đâu ra đấy, đồ ăn cậu làm thơm nức cả mũi, bà ở ngoài còn ngửi thấy còn gì”
“Thời buổi này được cậu con như cậu Minh có hiếu với mẹ như vậy, ai bằng bà được ạ”.
So với cô Tuyết có phần lớn tuổi, chị Thu trẻ hơn, mồm mép cũng hơn nhiều, cũng chẳng trách thành thân tín của bà Dung.
Mà bà Dung nghe vậy, đang từ mặt lạnh lại tươi cười như hoa.
“Đâu đâu, để mẹ xem con trai yêu nấu gì cho mẹ nào”
Nhìn bà Dung biến đổi sắc mặt nhanh như vậy, Minh không khỏi tặc lưỡi.
“Dạ, con nay ra đường mua ít ốc hương, nấu cho cha mẹ một bữa tại sắp hết mùa ốc ngon rồi mẹ ạ”
“Mẹ cứ tin tưởng tài năng của con, đảm bảo ngon”.
Minh lại cười ngọt ngào với bà Dung, mà bà Dung lúc này cũng đã tiến đến gần con trai, nhìn thấy chảo ốc của Minh, trong mắt bà Dung xuất hiện một tia nhu hoà.
Trên thực tế, bà Dung không muốn Minh vào bếp.
Trong mắt bà Dung, đàn ông con trai phải kiếm ra tiền, phải thét ra lửa, nói có người nghe mà đe có người sợ.
Nam nhân vào trong bếp là thể hiện sự nhụ nhược và bất tài đã thế còn thể hiện cả sự vô dụng của nữ nhân.
Tư tưởng của bà Dung rất có vấn đề, đây là tư tưởng trọng nam khinh nữ điển hình nhưng tại thời đại này lại không thiếu người như bà Dung.
Đây là lý do vì sao bà Dung chưa từng để ông Cẩm vào bếp, hoặc là bà Dung tự tay vào bếp hoặc là cho giúp việc làm.
Dĩ nhiên, thân là cha mẹ ai chẳng yêu thích con trai báo hiếu, yêu thích con cái hiếu kính chính mình ?.
Trong lòng bà Dung cho dù không thích Minh vào bếp thì vẫn đầy tươi cười cùng yêu chiều con mình, ngoài ra bà Dung cũng sẽ không ở trước mặt người giúp việc dăn dạy con mình.
“Được được, mẹ có phúc mẹ có phúc”
“Mẹ lên phòng tắm rửa thay quần áo sau đó xuống xem tài năng của con trai mẹ nào”.
Bà Dung vừa nói vừa nhẹ xoa đầu Minh sau đó nhanh chóng lên gác.
Theo bà Dung rời đi, Minh mới hơi thở dài một hơi.
Cũng không phải vì Minh căng thẳng hay mệt mỏi mà tại mùi nước hoa trên người bà Dung tương đối nồng.
Đi ngồi văn phòng nhà nước cũng xịt nước hoa nồng như vậy làm gì ?.
Điều này thật ra cũng củng cố địa vị của bà Dung trong lòng Minh tại cơ quan.
Tại cục xuất nhập khẩu thành phố Hà Nội, bà Dung không khác gì vua không ngai là mấy.