Năm 2000 : Từ Chạy Án Bắt Đầu.

Chương 14: Bà Dung Dạy Con




Chương 14: Bà Dung Dạy Con
Minh không có tình cảm gì với bà Dung nhưng với ông Cẩm thì có chút khác biệt.
Ông Cẩm trong Chạy Án đương nhiên có sai, sai lầm của ông Cẩm cũng xứng đáng đi tù nhưng mà không ảnh hưởng đến Minh có vài phần kính trọng nhân vật này.
Ở trong Chạy Án cũng không khắc hoạ quá rõ ông Cẩm nhưng Minh kế thừa ký ức của Cao Thanh Minh, hắn biết người cha trên danh nghĩa này của hắn rất có tài.
Đầu tiên là tư duy, tư duy của ông Cẩm cực kỳ nhanh nhạy trong các vấn đề liên quan tới kinh tế, phải nói là mở mang hơn nhiều so với những người cùng thế hệ.
Ông Cẩm cũng cực có lòng cầu tiến, tự mình học ngoại ngữ, tự mình học cách sử dụng máy tính, cách sử dụng Internet.
Ông Cẩm biết tiếng Trung, tiếng Nga, tiếng Anh, tiếng Pháp cùng một chút tiếng Ý.
Đây tuyệt đối là cao thủ ngoại ngữ hàng thật giá thật hơn nữa còn là tự học thành tài.
Ông Cẩm cũng có thể trường kỳ làm việc 18h mỗi ngày, không oán không hối, chỉ cần công việc chưa giải quyết xong, người đàn ông này cũng không muốn dừng lại.
Câu nói cửa miệng của ông Cẩm chính là ‘Mai dài hơn thuổng’ ý nghĩa của nó với câu ‘việc hôm nay chớ để ngày mai’ cũng không khác biệt nhiều.
Một người như ông Cẩm nếu không bị hậu phương kéo chân có lẽ sẽ làm được không ít việc cho đất nước này, đây là một nhân vật thật sự có tài năng.
Dĩ nhiên, mỗi cây mỗi hoa – mỗi nhà mỗi cảnh, trên đời hiếm có việc gì có thể trăm phần trăm thuận lợi.
Trong Chạy Án, ông Cẩm gần như không có cách nào thay đổi số phận sắp đặt trước của mình nhưng hiện tại có Minh, hắn quả thật nguyện ý vì ông Cẩm làm cái gì đó, ít nhất . . cũng đừng có kết cục như trong phim.
Cao gia có nhiều vấn đề nhưng vấn đề lớn nhất vẫn là bà Dung.
Theo Minh, bước đầu tiên để thay đổi kết cục của Cao gia chính là . . . kết thân với ông Cẩm, để hai cha con có thể trò chuyện càng nhiều, hiểu nhau càng nhiều.
Mà thay đổi cũng bắt đầu từ bữa cơm gia đình ngày hôm nay.
Minh cảm thấy may mắn, may mắn bởi hôm nay ông Cẩm cũng về sớm, 6h chiều đã về đến nhà, đây là việc . . . hiếm khi xảy ra.
_ _ _ __ _
“Hì hì, bố ăn thử đi, món này con nấu đấy”.
Đợi ông Cẩm ngồi xuống bàn, Minh rất tự nhiên chạy tới giới thiệu sản phẩm của mình.
“Bố ăn luôn cho nóng, nếu bố thấy nhạt thì cứ chấm nước chấm ạ”

“Con nấu ? con biết nấu ăn ?”
“Ái chà chà, chuyện là Việt Nam là đây chứ đâu”.
Ông Cẩm cực kỳ kinh ngạc khi nghe Minh nói, ở cạnh đó bà Dung liền chen miệng.
“Gớm, mình xem có ai có phúc như mình không, con trai nhà chúng ta bí mật đi học nấu ăn để nấu cho mình bữa này đấy”
“Cả cái đất Hà Thành này, tìm đâu ra được đứa con có hiếu như con trai nhà mình”.
Bà Dung cũng tươi cười, không tiếc lời tán thưởng Minh.
“Mẹ, mẹ cũng ăn mấy con đi, nhà mình ngồi xa như vậy làm gì, mọi người lại đây ngồi gần nhau, ăn hết đĩa ốc này rồi tính”.
Minh cũng vui vẻ gọi bà Dung lại, để ba người trong gia đình bắt đầu thưởng thức đĩa ốc này.
Bà Dung hiện tại còn chưa đến mức ngang mặt chửi rủa hay chê trách ông Cẩm thậm chí ngược lại mới đúng.
Ở trước mặt chồng mình, bà Dung giọng ngọt như mía lùi, cực kỳ giống vợ thảo dâu hiền trong nhà, chỉ có khi ông Cẩm rời đi thì bà Dung mới hay ‘nói xấu sau lưng’ thậm chí tỏ ra coi thường.
Nếu không phải con trai bà Dung, chính Minh cũng không muốn tiếp xúc người đàn bà này, người đàn bà này lật mặt còn hơn bánh tráng, trước một câu sau một câu, cũng không biết thế nào mà lần.
Ông Cẩm nghe vợ con nói vậy, trong đôi mắt đã in hằn vết chân chím như toát ra tia sáng.
“Đúng đúng, bà nó cũng lại đây, cùng nhau ăn”
“Cũng không biết bao lâu rồi tôi chưa nhảy ốc nữa”
Cái món này thuộc về hàng ‘dân dã’ mà bà Dung vốn sính ngoại, vốn thích những thứ sang trọng xa hoa, trong nhà đúng là ít ăn ốc, ăn cùng lắm là ăn bún ốc mà thôi.
Ngồi cùng nhau nhảy ốc rồi chấm nước chấm đúng là một lựa chọn khác lạ.
Thế là trong cái gia đình vốn có không ít vấn đề này bỗng chốc ấm lên không ít, cho dù bà Dung cũng không khởi cười tươi hơn hẳn, tất nhiên bà ta có cười thật hay không thì không ai biết.
“Ngon, thật sự ngon”
“Con học nấu ăn ở đâu đấy ? tay nghề khá quá nhỉ”
Ông Cẩm ăn vài con ốc thì tấm tắc khen ngon, đến cả bà Dung cũng nhanh chóng gật đầu.

“Mình còn phải hỏi, con nhà mình từ nhỏ đã thông minh, chỉ có nó thích làm hay không thích làm mà thôi”
“Nó đã có hiếu tâm với vợ chồng mình mà học nấu ăn, nấu đương nhiên là ngon rồi”.
Lại một lần nữa, bà Dung không tiếc lời ngợi khen con trai, khen đến mức da mặt Minh cũng không khỏi nóng lên.
“Bố mẹ thấy ngon thì cứ ăn đi ạ, yên tâm đi bố mẹ, sau này con vào bếp càng nhiều lần, nhà mình có lộc ăn”
“Tốt, tốt tốt, bố đợi lộc từ con”.
Ông Cẩm vui mừng, đầy trìu mến nhìn con trai sau đó lại bắt đầu nhảy ốc.
Vấn đề không phải ‘Minh vào bếp càng nhiều’ mà là con trai ngoan ngoãn, con trai hiếu tâm.
Chỉ là cả hai cha con cũng không biết bà Dung nghe câu này, vẻ ngoài không tỏ ra gì nhưng ánh mắt hơi híp lại, dĩ nhiên bà Dung cũng không nói gì, cũng vào phụ hoa hai người, cười cười nói nói.
Một bữa cơm này, ăn lâu hơn bình thường 15 phút, cũng ấm áp hơn, nhiều tiếng cười hơn bình thường nhiều lắm.
_ _ _ _ _ _ _
Minh hiển nhiên không phải người rửa bát, hắn ăn xong liền chạy tót lên phòng.
Đây là năm 2000, thứ để giải trí không nhiều lắm, lên phòng cũng chỉ có thể xem TV nhưng mà Minh xác thật là khá thích xem TV.
Đây không phải sở thích kiếp trước của hắn mà là bởi điện ảnh Việt Nam tại thế giới này khác với ký ức của Minh, có rất nhiều bộ phim mới toanh xuất hiện.
Ngồi xem phim mới tất nhiên là lựa chọn không tệ.
Ví như Minh đang xem một bộ phim chiếu trên VTV 3 vào lúc 20h tối gọi là ‘Bướm Đêm’.
Nói sao đây, bộ phim này kể về số phận của một thiếu nữ bị bán vào ổ m·ại d·âm, tình tiết tuy không giống ‘Quỳnh Búp Bê’ nhưng ý tưởng tổng thể cũng không khác mấy.
Trong lúc Minh đang đợi VTV chiếu phim thì cửa phòng của hắn có tiếng gõ cửa.
Cũng không đợi Minh ra mở cửa, bà Dung đẩy cửa ra, trên tay mang theo một đĩa hoa quả.
“Con ăn đi, xoài ngon lắm”.
Tiếp nhận đĩa hoa quả của bà Dung, Minh cũng không nghĩ nhiều.

“Con cảm ơn ạ, mẹ để đấy chút con ăn”
Bình thường bà Dung cũng hay mang hoa quả lên phòng cho Minh bởi vậy hắn cũng không để ý nhưng mà lúc này bà Dung bất ngờ ngồi xuống, nhẹ nói.
“Minh, mẹ bảo con cái này”
“Dạ, mẹ cứ nói ạ”
“Con sáng nay xin tiền mẹ là để đi học nấu ăn hả con ?”
“Dạ vâng ạ, con đi học nấu ăn, 1000 của mẹ ngoại trừ tiền học phí ra thì còn tiền nguyên liệu nấu ăn nữa ạ”
“Mẹ cũng đừng thấy đắt, con theo thầy có hơn 1 tháng mà đã có thể vào bếp, thầy khen con rất có thiên phú hơn nữa thầy con người nước ngoài, người ta làm ở khách sạn 5 sao bên Pháp, phải quý con lắm thì người ta mới dậy đấy, không phải cứ có tiền là thầy con sẽ dậy đâu”.
Minh vừa cười vừa khoe, ánh mắt sáng long lanh cứ như một đứa trẻ vậy.
Thấy bộ dạng của Minh, bà Dung yêu chiều mà xoa đầu hắn sau đó nói.
“Mẹ không tiếc con chút tiền này, con thích là được coi như kiếm vài việc làm trước khi con vào cấp 3”
“Mẹ chỉ muốn bảo con thế này, con coi nấu ăn là sở thích cũng không sao nhưng đàn ông đàn ang không cần một mực nghĩ đến việc vào bếp, nói ra người ta cười cho”
“Bố con không hiểu chuyện, con thử xem các gia đình khác khoe con cái thế nào ? ở tuổi con người ta chỉ khen con cái học giỏi, nghe lời chứ ai lại khen con cái mình nấu cơm ngon ? nói ra người ta cười cho, cười gia đình mình không có người làm, cười cha mẹ còn phải để con trai vào bếp”
“Đàn ông con trai là phải ăn to nói lớn, nói có người nghe, đe có người sợ, người ta để ý là con làm đến chức nào, kiếm được bao nhiêu tiền chứ không phải con nấu ăn ngon hay dở”
“Con vào bếp nấu ăn cho cha mẹ, mẹ đương nhiên vui lắm chứ nhưng con cũng không cần thiết bỏ qua nhiều thời gian vào việc bếp núc này mà nên tập trung học hành như anh trai con vậy, cho dù lực học của con rất tốt cũng không nên chểnh mảng, sau này lại đi du học như anh trai con coi như mở mang tầm mắt”
“Con không nghe anh trai con nói sao, nước Mỹ người ta chỉ ăn đồ ăn nhanh, có tiền thì ra nhà hàng ăn uống chứ mấy ai nấu ăn ở nhà ? thế cho nên người ta mới giàu được”.
Bà Dung nói rất nhỏ nhẹ nhưng vào tai Minh lại phi thường khó nghe.
Hắn đời này cũng không có ý định lại đi làm đầu bếp nhưng sâu trong thâm tâm hắn vẫn là đầu bếp, ở trước mặt đầu bếp đi coi thường cái nghề của hắn ?.
Tất nhiên, phận làm con bản thân Minh không thể cự cãi gì, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời bà Dung, gật đầu ‘vâng dạ’.
Bà Dung thấy con mình hiểu chuyện thì vui vẻ rời đi, để lại Minh trong phòng.
Đợi đến khi bà Dung đi khuất tầm mắt, Minh không khỏi thở dài.
Cái tư duy của bà Dung . . . Minh không chấp nhận nổi nhưng hắn cũng chỉ có thể tạm thời cải biến ý nghĩ.
Hắn cứ nghĩ xuống bếp nấu nướng là có thể kéo thiện cảm của cha mẹ, ở phía ông Cẩn đương nhiên là có tác dụng nhưng ở chỗ bà Dung lại phản tác dụng.
Xem ra . . . phải nghĩ cách khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.