Chương 15: Thay Đổi Tốt Hơn.
Minh quyết định đi ngủ sớm, hắn thật sự không có việc gì làm.
Đầu năm nay hoạt động giải trí rất hạn chế nhất là với ‘con ngoan trò giỏi’ như Minh.
Ngủ sớm dậy sớm, bắt đầu một ngày mới tràn đầy sức khoẻ cùng tinh thần.
Đương nhiên trước khi đi ngủ, Minh còn phải ngồi chuẩn bị vài thứ.
Hắn xé một tờ giấy từ quyển vở của mình sau đó bắt đầu viết lách.
Minh viết một bảng thực đơn trên giấy, bên trong có từng gạch dầu dòng.
Chỉ thấy trên giấy ghi ‘Hà Thủ Ô, Kỷ Tử, Trà Nhân Sâm, Táo Đỏ, Mật Ong’ .. .
Đây là một vấn đề rất nghiêm trọng mà Minh cần quan tâm đấy là . .. sinh lý.
Nhà họ Cao có ‘truyền thống’ ông Cao Đức Cẩm là như thế, Cao Thanh Lâm cũng là như vậy.
Cái này thật ra có chút ác ý với nhà họ Cao, đây chưa hẳn là yếu tố di truyền dù sao y·ếu s·inh l·ý ở đây cũng là có lý do.
Ông Cẩm đã có tuổi, hồi trẻ thì lên chiến trường làm lính, sau này lại thường xuyên tăng ca làm việc, lao tâm khổ tứ lại thêm không quá hiểu bảo dưỡng cơ thể, sinh lý chịu ảnh hưởng là bình thường.
Đến Cao Thanh Lâm thì càng không cần nói, trước thời điểm cốt truyện chính diễn ra thì Cao Thanh Lâm đã nổi tiếng ăn chơi vô độ, gái gú qua tay hắn không biết bao nhiêu mà kể, sau này lại gặp cô hoa hậu quá mức ‘khát’ dẫn đến thận chịu không nổi, Cao Thanh Lâm không thể không tìm đến Heroin để cứu nguy.
Một người là lao lực quá độ, một người là túng dục quá độ cho nên khó mà đổ cho di truyền được nhưng Cao Thanh Minh . .. vẫn sợ.
Lo trước khỏi hoạ, hắn năm nay mới 16, có rất nhiều thứ có thể chuẩn bị.
Thân là đầu bếp có tiếng, Minh thật ra thừa biết các biện pháp dưỡng sinh, trước hết cứ bổ cơ thể cái đã.
Đương nhiên bổ thân tráng dương cũng phải xem liều lượng, bổ quá chính là th·ành h·ại, ngoài ra không phải cứ nhập thuốc bổ vào bên trong cơ thể là đạt được trạng thái sinh lý khoẻ mạnh.
Cần là cần cả rèn luyện thể ngoại, thuốc chỉ là bổ thể nội nhưng thể ngoại không đủ thậm chí sẽ dẫn đến tác dụng phụ.
Để liệt kê một thực đơn âm thực mang tính bổ thận tráng dương vốn không dễ, không chỉ cần quan tâm liều lượng, quan tâm cơ thể người dùng mà còn cần cả người dùng phối hợp, cần người dùng thường xuyên rèn luyện bản thân.
Cao Thanh Minh từ năm 14 tuổi cũng không thiếu phụ nữ vây quanh, có thiếu cũng chỉ thiếu bước cuối cùng.
Đây cũng coi như là may mắn cho Minh, trước 16 tuổi đã ‘thoát dương’ vậy thì coi như hao tổn nhiều lắm, muốn bổ về cũng tốn công tốn sức.
Bỏ ra gần 1h tự hoàn thiện thực đơn ẩm thực cho mình, Minh lại đi vào phòng tắm, một lần nữa ngắm nhìn cơ thể mình trong gương.
Hắn năm nay 16 tuổi, chiều cao 1m65.
Chiều cao này đã không tính thấp, trong tương lai hoàn toàn có thể đạt đến 1m80 dù sao ông anh Cao Thanh Lâm nhà hắn cũng cao đến 1m77.
Khuôn mặt điển trai sáng sủa tràn đầy sức sống, cũng không phải giống ‘tiểu bạch kiểm’ mà là cho người ta một loại cảm giác khoẻ khoắn, năng động.
Về phần cơ thể, cơ thể của Minh cũng có thể nói là cân đối, không béo quá mà cũng chẳng gầy quá, cởi trần lộ ngực tuy không có múi bụng nhưng cũng không thấy xương ngực.
Làn da trắng trẻo hồng hao khoẻ mạnh, bắp thịt co dãn đàn hồi chứ không mềm oặt.
Tựu chung lại, đây là một bộ cơ thể rất tốt, nhất là Cao Thanh Minh còn . . có sức khoẻ hơn người, rất biết đánh nhau.
Cái gọi là sức khoẻ hơn người này khá khó để nhận định nhưng đánh nhau lại khá dễ nhìn ra, ví như Cao Thanh Minh cùng thằng em Phan Hải đánh nhau thì thường thường Cao Thanh Minh sẽ thắng.
Trong quá trình ‘khi nam phách nữ’ bắt nạt người ta bản thân Cao Thanh Minh cũng chưa từng ăn thiệt thòi, kể cả có phải đánh nhau thật đi nữa thì Cao Thanh Minh cũng chưa từng thua.
Đánh nhau không phải việc gì quá đáng tự hào nhưng cũng đủ để chứng minh đây là một bộ cơ thể tốt.
“Cơ thể của ta hiện tại là một khối ngọc nhưng mà vẫn là ngọc thô, cần ta đi đục đẽo, cần ta đi mài”
“Từ nay về sau cũng không thể sống phóng túng như bản thân Cao Thanh Minh trước đây, nhất định phải cân bằng giữa ăn uống, sinh hoạt cùng rèn luyện”.
Minh tự nói với bản thân mình trong gương rồi chậm rãi mặc lại áo ngủ, cứ thế nhảy thẳng lên giường.
Cao Thanh Minh trước đây rất ít ngủ sớm cho nên cơ thể này rất khó chìm vào giấc ngủ, cũng may Minh cứ kiên trì ‘nhắm mắt đếm cừu’ thế là hắn cuối cùng có thể chìm vào giấc ngủ.
Lúc này đồng hồ cũng điểm 22h20 phút tối.
_ _ _ _ _ _
Lại một ngày mới xuất hiện trên bầu trời Hà Thành.
Sự yên tĩnh của buổi sáng bị phá vỡ bởi tiếng đồng hồ báo thức trong phòng của Minh.
Khi tiếng báo thức vang lên, Minh theo bản năng bừng mở mắt sau đó xoay người tắt báo thức.
Cơ thể này vẫn không quen dậy sớm, nếu là Minh trước đây thì hắn căn bản không cần báo thức.
Cũng khác với Cao Thanh Minh mỗi lần tỉnh dậy phải nằm ỳ trên giường cả nửa tiếng đồng hồ thì Minh ngay lập tức có thể dậy.
Tắt báo thức, đi vào phòng tắm rửa mặt cùng đánh răng, khi Minh đi ra nhìn đồng hồ lúc này mới là 5h30 phút sáng.
“Mỗi ngày cai thiện cơ thể từ chạy bộ bắt đầu”.
Minh tự nói với mình câu này sau đó thay quần áo, đi một đôi giày Bata Thượng Đình rồi cứ như vậy đi xuống dưới nhà.
Vừa xuống nhà, Minh đã thấy một hình bóng nhỏ nhắn.
“Anh Minh, anh dậy sớm như vậy ?”.
Trước mặt Minh xuất hiện một cô gái nhỏ nhắn với hai bím tóc hai bên, màu da có chút xạm.
Đây là cái Chi, năm nay 14 . . . hay 15 tuổi gì đó.
Cũng không tồn tại cái gọi là ‘bóc lột lao động trẻ vị thành niên’ thời đại này xác thực có rất nhiều cô bé như Chi từ dưới quê lên thành phố làm việc, cho dù cơ quan chức năng có biết cũng sẽ nhắm một mắt mở một mắt dù sao những cô bé như Chi xác thực cần một công việc dạng này.
Trong nhà họ Cao, vì Chi là giúp việc mới lại thêm tuổi nhỏ nhất dẫn đến cô bé này phải dậy sớm nhất chuẩn bị cơm nước.
Cơm nước ở đây không hẳn là bữa sáng cho gia đình, nước tất nhiên là phải đun nước nóng mỗi sáng dù sao ông Cẩm có thói quen uống chè đặc buổi sáng nhưng cơm thì là cơm cho chú Thắng bảo vệ cùng anh Tùng tài xế.
“Ừ, Chi à”
“Anh ra ngoài chạy bộ một chút, chú Thắng mở cửa chưa ?”.
Chi nghe vậy khẽ gật đầu, ngoan ngoãng nói.
“Dạ, chú Thắng mở cửa rồi ạ”.
Cô bé này nói xong cúi đầu đi vào phòng bếp, Minh nhìn theo bóng lưng của cô bé rồi khẽ thở dài.
Đầu năm nay, những cô gái bỏ học ở nông thôn lên thành phố kiếm việc làm nhiều lắm, muốn quản cũng quản không hết được.
Minh tiếp tục đi ra cửa chính, lần này hắn gặp chú Thắng.
Chú Thắng đã luống tuổi, năm nay ngoài 50, cũng không vợ con.
“Chú Thắng”
“Cậu Minh ? dậy sớm như vậy ?”.
Chú Thắng nhìn thấy Minh đi ra cũng thật bất ngờ, mà Minh cũng hơi đánh giá chú Thắng.
Khác với những người làm khác trong nhà, địa vị của chú Thắng có chút đặc biệt.
Chú Thắng . . . là cấp dưới của bố hắn, từng tham gia mặt trận Bình Nhưỡng, chỉ khác với đám người chú Hoà, chú Trác, chú Minh ở chỗ chú Thắng tuổi trẻ, thuộc thế hệ sau.
Nói đơn giản, nếu như đám người chú Hoà là anh em sinh tử với cha hắn, đi theo cha hắn từ khi cha hắn chỉ là trung đội trưởng đến khi cha hắn mang hàm đại tá trở thành sư đoàn trưởng thì chú Thắng chỉ là tiểu binh, là một người cấp dưới tương đối thân cận của cha hắn mà thôi.
Sau này chú Thắng cũng giải ngũ sớm, nghe nói trên người dính v·ết t·hương.
Chú Thắng cũng coi như là người số khổ, vốn chú Thắng sau khi về nước cũng nhanh chóng cưới vợ, an cư lập nghiệp nhưng ai biết vợ chú mắc bệnh n·an y· mất sớm, chú Thắng từ đó cứ ở goá như vậy, không vợ không con.
Sau này ông Cẩm biết chuyện mới mời chú Thắng về nhà làm bảo an, thân là thủ trưởng, ông Cẩm cũng không thể để cấp dưới của mình cơ khổ bơ vơ cả đời.
Trong cái nhà này, nếu như chị Thu thân với bà Dung thì chú Thắng nhất nhất nghe lệnh ông Cẩm.
Đã thế, chú Thắng cũng là người có ‘nghề’ hắn hoi, dám ra trận, dám g·iết địch, là nhân vật ra chiến trường vào sinh gia tử hàng thật giá thật, không phải đám giang hồ võ biển có thể so sánh.
Nếu không phải sức khoẻ chú Thắng có chút vấn đề có khi chú Hoà cũng tìm cho chú Thắng một vị trí trong cơ quan công an chứ chưa hẳn đã đến nhà họ Cao làm bảo vệ.
“Dạ, cháu tính đi tập thể dục một chút ạ “
“Tốt, tập thể dục tốt, thanh niên thời đại này phải biết chăm chỉ rèn luyện bản thân”.
Chú Thắng nghe vậy, vui vẻ khen ngợi Minh, trong ánh mắt không che dấu sự tán thưởng.
Minh nghe vậy cũng chỉ gãi đầu cười cười sau đó bắt đầu ra cửa, chậm rãi chạy bộ.
Nhà hắn ở đường Phan Đình Phùng, đây là trung tâm của trung tâm Hà Nội.
Tuy Minh từng nói Hà Nội hiện tại tương đối loạn nhưng loạn thế nào cũng không thể loạn tới khu vực này.
Cậy bản thân còn trẻ, còn khoẻ, Minh cứ như vậy chạy dọc đường Phan Đình Phùng, chạy xuống đường Nguyễn Tri Phương, rẽ qua Hoàng Diệu rồi vòng về Phan Đình Phùng.
Cung đường này tương đối dài, cũng phải khoảng 3km, Minh tính chạy 2-3 vòng gì đó, vừa chạy vừa ngắm phố phường thủ đô.
Không thể không nói, vào năm 2000 này, chạy bộ buổi sáng ở Hà Nội thậm chí là một loại hưởng thụ.
Cảm nhận không khí thanh mát chạy dọc trong khoang phổi khiến cơ thể Minh như căng tràn sức sống.
Đổi lại chục năm sau, nghĩ đến không khí của Hà Thành thời điểm đó, Minh có chút tặc lưỡi.
Cũng chẳng trách chục năm sau, càng ngày càng ít người chạy bộ tại mấy khu trung tâm nội thành.