Chương 16: Xin Tiền Anh Trai.
Minh trở về nhà đã là gần 7h sáng, đáng lẽ ra hắn cũng không về muộn như vậy nhưng mà hắn có hứng thú ra xem Hoàng Thành Thăng Long cùng khu vực Thành Cửa Bắc một lúc dẫn đến hắn trở về muộn hơn dự kiến.
Về giờ này trùng hợp thế nào lại thấy có một chiếc BMW đang ở trước cửa nhà mình.
Nhìn trước BMW này bản thân Minh cũng không xa lạ gì, hắn hướng về phía cửa kính lái xe hơi gật đầu sau đó bước vào nhà.
Đây là xe của cục xuất nhập khẩu tới đón bố hắn, người trong xe hiển nhiên là anh Tùng.
Minh từng nói anh Tùng cũng tính là người làm trong nhà, cái này cũng không chính xác nhưng . .. cũng không khác mấy.
Anh Tùng tuy là tài xế riêng của ông Cẩm nhưng bà Dung cũng có thể sử dụng thậm chí bất cứ lúc nào cũng có thể gọi anh Tùng đến giúp việc.
Nếu là nhiều năm sau vụ việc này rất có thể sẽ lên báo chí, sẽ bị gọi là ‘dùng xe công làm việc riêng’ nhưng ở thời điểm hiện tại cũng không ai làm gì bà Dung.
Có lẽ đây là bởi ‘tình tiết phim’ bảo vệ bà Dung hoặc đơn giản bởi bà Dung cũng là người trong cục thuế thành phố, bà Dung mượn xe di chuyển tuy không hợp lý nhưng người ngoài cũng khó nói, bà Dung cũng không thiếu cớ để ‘dùng xe’ ví như . . . khảo sát doanh nghiệp chẳng hạn ?.
“Chú Thắng, bố”.
Vừa vào cửa, Minh đã thấy ông Cẩm đang đi giày tây, chú Thắng thì đang đứng bên cạnh ông Cẩm.
Ông Cẩm nghe con trai gọi thì ngẩng đầu lên nhìn Minh rồi cười hiền hoà.
“Con chạy bộ về rồi đấy à, nãy chú Thắng bảo bố rằng con ra ngoài chạy bộ từ sáng sớm, bố còn không tin”
“Khá lắm, còn biết dậy sớm chạy bộ, bố mày mấy lần muốn dậy sớm cũng không dậy nổi”.
Nhìn con trai, ông Cẩm đầy tự hào, trong lòng vui vẻ cực kỳ.
Trên thực tế bất kể Cao Thanh Lâm hay Cao Thanh Minh đều xứng đáng là con nhà người ta.
Cao ráo, đẹp trai, học giỏi đã thế còn ngoan ngoãn hiểu chuyện, không phải con nhà người ta thì sao ?.
Cả hai đứa con trai đều làm ông Cẩm ‘phổng cả mũi’ tuy nhiên Cao Thanh Lâm có một điểm trừ đấy chính là quá lười vận động.
Cao Thanh Lâm là dạng người nếu có thể nằm thì tuyệt không đứng, có thể đi thì tuyệt không chạy.
May là kiếp này còn có Cao Thanh Minh, Cao Thanh Lâm vẫn ra dáng ‘anh lớn’ nếu không có Cao Thanh Minh thì Cao Thanh Lâm sẽ càng ‘lười’.
Cao Thanh Minh rõ ràng hiếu động hơn Cao Thanh Lâm nhiều nhưng từ trước đến nay cũng không dậy sớm tập thể dục bao giờ, nay thấy con trai đột nhiên thay đổi, ông Cẩm vui lắm.
Ông Cẩm xuất thân là bộ đội, tuy cũng là người ham học nhưng ông Cẩm vẫn thường đề cao học tập cùng rèn luyện thể chất song song với nhau, hiển nhiên cả hai đứa con Cao gia chỉ làm được một trong hai cái.
“Con thi cấp 3 xong có nhiều thời gian rảnh, cũng không cần lại ôn tập nữa cho nên con định rèn luyện một chút, không phải bố bảo con phải chăm chỉ rèn luyện sao”.
Minh thoải mái đáp lời, ông Cẩm lúc này cũng đã đứng lên, nhẹ vỗ vai con trai.
“Khá lắm, vậy để bố xem con trai kiên trì được bao nhiệu ngày”
“Vậy nếu con kiên trì được mỗi ngày, bố có thưởng không ?”.
Ông Cẩm nghe vậy bật cười mà nói.
“Thưởng chứ, thưởng to là khác”.
Cùng con trai mình trò chuyện xong, ông Cẩm vui vẻ đi ra xe còn Minh cũng thu được ‘đáp án’ hắn muốn.
Trong cái nhà này, Minh cũng không cần kéo gần quan hệ với bà Dung, nói theo cách nào đó thì ‘hảo cảm’ giữa bà Dung cùng con trai đã ‘max’ muốn tăng cũng không thể tăng.
Quan hệ với ông Cẩm thì khác, có không gian tăng trưởng tương đối lớn, không phải ông Cẩm không thương con hay bạc bẽo với con mà là ông Cẩm quá bận dẫn đến không có bao nhiêu thời gian chăm con, quan tâm đến con.
Minh vốn muốn dùng đồ ăn kéo gần quan hệ giữa hai bên nhưng rõ ràng con đường này bị bà Dung chặn lại, không thể vì độ thiện cảm với ông Cẩm mà ảnh hưởng thiện cảm với bà Dung được đúng không ?.
Tiếp đó Minh lại nghĩ cách khác, đây không chỉ là vấn đề rèn luyện thể chất, đây chỉ là tín hiệu bắt đầu thôi.
Ông Cẩm vốn không có quá nhiều thời gian ở bên con cái vậy làm cách nào tăng thiện cảm ? theo Minh cách tốt nhất là để ông Cẩm mỗi lần nhìn thấy con trai đều hài lòng, mỗi lần nhìn thấy con trai đều sẽ liên tưởng tới mình hồi trẻ.
Trong lịch sử, không thiếu trường hợp người cha thấy con trai giống mình trước đây mà càng ngày càng có thiện cảm với đứa con.
Điển hình nhất có thể kể đến thời nhà Tần, Doanh Chính – Doanh Phù Tô cùng Doanh Hồ Hợi.
Doanh Chính chưa từng muốn truyền ngôi cho Hồ Hợi nhưng Doanh Chính cũng cực yêu chiều Hồ Hợi bởi vì Hồ Hợi rất giống Doanh Chính hồi trẻ.
Vấn đề tương tự trong lịch sử cũng không thiếu, Minh chuyến này muốn bắt trước tiền nhân.
Về phần ông Cẩm ‘thưởng’ gì thì Minh cũng nghĩ xong.
Ông Cẩm nói ‘thưởng lớn’ vậy cùng lắm chỉ giới hạn ở quyển sách hoặc một chiếc đồng hồ điện tử đeo tay mua ở nước ngoài, rất khó vượt qua cái ‘ngưỡng’ này.
Tuy nhiên Minh lại nghĩ đến một phần thưởng khác, đợi một thời gian nữa hắn hy vọng ông Cẩm cho phép hắn đi học võ.
Nễu võ ở đây chỉ là Karate, Judo hay Vovinam gì gì đó thì Minh cũng sẽ không tốn công suy nghĩ làm gì dù sao mấy môn này có tiền là được, thứ Minh muốn học là kỹ thuật cách đấu hàng thật giá thật của bộ đội Việt Nam.
Cái này không phải chuyện đùa, cũng không cần phải thật sự rèn luyện từ nhỏ.
Đặc công Việt Nam nào có mấy người được rèn luyện từ nhỏ ? đều đi theo con đường bình thường nhất, trải qua đủ loại rèn luyện mà đạt đến tình trạng ‘thân kinh bách chiến’.
Võ thuật đủ đơn giản nhưng thừa sự hiệu quả, đây mới là thứ Minh muốn chứ không phải dạng võ thuật học trong các lò võ mang tính cường thân cùng biểu diễn.
Người khác khó mà giúp được Minh nhưng ông Cẩm chắc chắn có thể, cha hắn đeo quân hàm đại tá đây này, cho dù cha hắn không giúp thì chỉ cần một cuộc gọi cho chú Hoà hoặc bằng quan hệ tìm vài vị quân nhân đã giải ngũ cũng không phải việc to tát.
Tuy Minh cảm thấy hắn rất an toàn nhưng . . . phòng ngừa một chút vẫn tốt, có trời mới biết đám t·ội p·hạm xuất hiện trong thế giới này sẽ làm ra cái gì.
Đúng là Cảnh Sát Hình Sự ‘vô địch’ nhưng đám t·ội p·hạm trong Người Phán Xử, Cổ Cồn Trắng hay Lãnh Địa Đen đều cực kỳ manh động, có chút năng lực tự vệ vẫn tốt hơn.
_ _ _ _ __
Minh chạy bộ xong liền chạy tót lên phòng tắm rửa sau đó hắn ngồi máy tính, cũng không lại xuống ăn sáng.
Đây cũng là ‘việc nhỏ’ trong nhà, nhà hắn không mấy khi ăn sáng cùng nhau, thời điểm này vẫn là nghỉ hè, bà Dung đối với con trai tương đối buông lỏng, Minh thích ăn lúc nào thì ăn, không cần giờ giấc cố định.
Minh ngồi máy tính cũng không đơn thuần là ham chơi, hắn liên lạc cùng anh trai Cao Thanh Lâm.
Lúc này là 7h sáng bên Việt Nam nhưng bên Mỹ chỉ là chiều hôm trước, giờ đẹp để liên hệ anh hắn.
“Anh ơi, anh có đó không ?”.
Minh vào Yahoo, nhắn tin cho ông anh mình.
Theo ký ức của Minh, Yahoo vào trước năm 2000 đã xuất hiện ở Việt Nam nhưng phải đến những năm 2003-2004 gì đó mới thật sự được nhiều người sử dụng tuy nhiên Việt Nam hiện tại không giống lắm.
Ít nhất từ cơ sở hạ tầng mạng lưới Internet mà nói thì mạnh hơn cùng kỳ nhiều, Yahoo đã bắt đầu tiếp cận với không ít người, dĩ nhiên nhà cũng phải có điều kiện cái đã.
Nick Yahoo của ông anh nhà hắn lúc này vẫn tối nhưng Minh hiểu tính anh trai.
Không phải cứ Yahoo tối tức là ông anh nhà hắn không online, ông anh này từ năm 2000 đã học xong ‘tàu ngầm’.
Nguyên do vì sao ? vì hồi ở Việt Nam bản thân Cao Thanh Lâm cũng không ít tình cũ, con cả nhà ông cục trưởng cơ mà ? đã thế còn đẹp trai học giỏi, các em gái chẳng chạy theo như vịt.
Sang đến nước Mỹ, đúng là đứt được tình của mấy em bên Việt Nam nhưng không thiếu ‘em’ còn vương tơ tình, vẫn hay chủ động nói chuyện với Cao Thanh Lâm.
Thấy anh mình không trả lời, Minh lại thản nhiên gõ chữ.
“Anh chuẩn bị cho em 5000 nhé, giờ em ra ngân hàng làm thẻ, mấy hôm nữa em nhắn tin số tài khoản cho anh”
Viết đến đây, Minh ngập ngừng một chút sau đó hắn lại gõ chữ.
“Em tính lập một trang Web bên này, cần thuê máy chủ, thuê thêm vài lập trình viên nhưng cái này anh cũng biết đấy, nói với bố mẹ thì bố mẹ căn bản không hiểu gì, mệt mỏi lắm”
“Anh giúp em cái, về nước em hậu tạ”.
Minh lần trước xin bà Dung 1000 USD, lúc này hệ thống công nhận.
Minh nếu có thể xin ông anh Lâm 5000, hệ thống dĩ nhiên cũng sẽ nhận nhưng Minh muốn thử nghiệm thêm vài điều.
Ví như xin tiền cũng có nhiều loại xin, giả dụ cứ xin luôn như bà Dung là một loại, xin tiền mang tính kêu gọi ‘đầu tư’ như Minh vừa xin ông anh cũng là một loại.
Minh thậm chí nói ra hai chữ ‘hậu tạ’.
Nếu hệ thống không công nhận thì sao ? thì thôi, coi như có thêm kinh nghiệm.
Nếu hệ thống công nhận ? vậy Minh sẽ có thêm khá nhiều cách kiếm tiền, cũng dễ dàng lên cấp hơn.