Năm 2000 : Từ Chạy Án Bắt Đầu.

Chương 17: VnExpress.




Chương 17: VnExpress.
Minh đóng lại Yahoo chat sau đó lên mạng gõ vài dòng.
Hắn muốn lập một trang web, đây cũng không phải nói đùa với Cao Thanh Lâm mà là Minh suy nghĩ rất lâu.
Theo yêu cầu của Thị Mầu vậy trong tương lai Minh cần kiếm không ít tiền.
Hiện tại hắn cần 10000 USD vậy sau này thì sao ? khả năng là 100 ngàn USD, tiếp đó là 1 triệu USD.
Đến cái con số này thì đã không còn dừng lại ở ‘xin mẹ’ ‘xin anh’ nữa mà Minh cần dùng bản lĩnh kiếm tiền.
Bản lĩnh . . . lại từ đâu ra ? hiển nhiên là từ kiến thức đến từ tương lai.
Đây chưa hẳn đã là Việt Nam hắn biết, có rất nhiều thứ chưa hẳn đã đi theo xu hướng tương lai mà Minh biết nhưng không ảnh hưởng đến việc Minh có thể tự mình đi làm một số thứ.
Minh nghĩ tới . . . báo mạng.
Báo mạng là thứ khá xa xôi với người Việt Nam vào năm 2000, đây vẫn là thời đại của báo giấy.
Theo Minh nhớ, Vnexpress là trang báo mạng tiếng Việt đầu tiên của Việt Nam nhưng hắn cũng không nhớ cái trang báo mạng này xuất hiện năm nào.
Rất may mắn, hiện tại cũng không có VNexpress, các từ khoá tương tự cũng không có cho nên Minh khá chắc là trang báo mạng này chưa xuất hiện cho nên hắn muốn nhanh chóng đăng ký tên miền, nhanh chóng chiếm nó.
Báo mạng chưa hẳn có thể kiếm tiền cho Minh nhưng mà Minh đã xem qua Chạy Án, trong Chạy Án . . . hắn ghét nhất là đám báo chí, cứ như lũ diều hâu ăn xác thối vậy.
Bất kể phản diện hay chính diện trong phim đều tương đối kiên định trên con đường mình chọn, chỉ có cánh báo chí trong Chạy Án là nhảy phe liên tục, điển hình là lão Trần Ngọc bên báo Thương Trường.
Lão này còn bá đạo đến nỗi, nhà sản xuất cũng không thể dùng pháp luật chế tài đối phương, phải viện cho đối phương một cái kết . . . tương đối chấm hỏi.
Bản thân Trần Ngọc cuối phim Chạy Án sau một lần đi Massage bị ngã dẫn tới tai biến ở não.
Cái kết của kẻ này tuy hả hê với người xem nhưng tính logic không cao nhất là nó cũng thể hiện . . . Trần Ngọc về cơ bản đủ sức đứng ngoài vòng pháp luật, cho dù pháp luật thật sự động đến đối phương thì cùng lắm cắt chức, còn xa mới phải đi tù.
Nhân vật này khiến Minh chán ghét tới cực điểm và nó cũng đại diện cho cánh báo chí của thời đại này.

Minh cũng muốn có một tờ báo, cũng muốn có cơ quan phát ngôn của hắn, không đến mức sau này chỉ có đối thủ mới có quyền nói chuyện chứ ? hắn cũng cần quyền phát ngôn.
Về phần Vnexpress, Minh cũng không thích trang báo này.
Ban đầu thì đây là một trang báo rất tốt, thật sự rất tốt nhưng càng về sau càng biến tướng, trở thành một nơi tập trung của các thế lực c·hống p·há n·hà n·ước, bất mãn quốc gia.
Đây không chỉ là việc VNexpress viết cái gì, quan trọng là các bình luận bên dưới của nó.
Cái trang báo chí này rõ ràng có thể làm tốt hơn nhưng . . . nó không chịu làm.
Nếu nó không chịu làm, Minh cũng không ngại đi làm, không ngại chiếm cái tên miền này, tự mình làm báo mạng.
_ _ _ _ _ _
Việc tạo một trang web không khó với Minh, năng lực của Cao Thanh Minh để lại đủ để Minh làm được chuyện này.
Vấn đề ở chỗ đăng ký tên miền, phải biết thời đại này không có cơ chê đăng ký tên miền Online, phải đăng ký theo dạng Offline bằng cách gửi hồ sơ đến VNNIC.
Phải có đơn đăng ký tên miền, có giấy phép kinh doanh sau đó phải đi nộp hồ sơ tại các đại lý uỷ quyền ví dụ như FPT, Viettel, VNPT.
Như vậy là xong ? hiển nhiên không xong.
Đăng ký xong còn cần nộp tiền, tên miền ‘Vn’ là tên miền cấp 1, rất đắt.
Giá trị từ 200-500 USD, đã thế đây không phải phí một lần, nó còn chưa kể phí duy trì tên miền.
Phí duy trì tên miền hàng năm rơi vào khoảng 100-200 USD mỗi năm.
Như vậy tính ra muốn thành lập một trang web có đuôi ‘Vn’ chưa cần biết kết quả ra sao nhưng trước hết cứ phải chuẩn bị khoảng 500 USD, đây không phải số tiền nhỏ nhất là vào năm 2000.
Còn nếu Minh chấp nhận điệu thấp, lựa chọn tên miền cấp 2 thì sẽ rẻ hơn một chút, đại khái rẻ hơn khoảng nửa tiền.
Tên miền cấp 2 là gì ? ví dụ điển hình nhất là ‘.com.vn’ mà không phải trực tiếp ‘.vn’.
Minh không thiếu chút tiền ‘lẻ’ này nhưng hắn thiếu là thiếu . . . giấy phép kinh doanh.

Tìm đâu ra người giúp hắn đây ?.
Trong đầu Minh đã sớm có nhân tuyển, còn ai khác ngoài ông nội của hắn, ‘Nguyên Chủ Tịch Thành Phố Hà Nội’ – Cao Văn Cần.
Minh hoàn thành tìm kiếm, nhìn vào Yahoo vẫn chưa thấy anh trai trả lời thế là hắn cũng không để ý nữa, cứ như vậy tắt máy tính, chạy xuống nhà ăn sáng.
Lúc này là hơn 8h sáng, bà Dung chẳng biết hôm nay có việc gì mà ra ngoài tương đối sớm, trong nhà chỉ còn một mình Minh.
“Cậu Minh, cậu xuống ăn sáng ạ, để chị đun lại đồ ăn sáng cho cậu”
“Hôm nay nhà mình ăn sáng gì đấy chị ?”
“Ăn bánh mì sốt vang cậu ạ, cậu đợi chị một lúc chị đun lại đồ ăn”.
Xuống đến nhà, nhà dưới chỉ có một mình chị Thu, chị Thu vừa thấy Minh liền hỏi hắn ăn sáng.
“Dạ, thế chị đun lại cho em”
Nói với chị Thu chuẩn bị đồ ăn sáng xong, Minh chạy ra tìm chú Thắng.
Hắn muốn làm thẻ ngân hàng trước mắt phải cần chứng minh thư.
Theo quy định khi đủ 16 tuổi sẽ đủ tuổi làm chứng minh thư, Minh vừa vặn qua tuổi 16 được 1 tháng nhưng mà hắn cũng chưa đi làm.
Lý do bởi vì hầu hết mọi người đều làm theo đợt, cũng ít ai làm riêng lẻ.
Đợt là thế nào ? đấy chính là lúc vào lớp 10, cuối học kỳ 1 năm lớp 10 sẽ có đợt cả lớp cùng nhau làm chứng minh thư, cuối học kỳ 2 năm lớp 10 lại có một đợt khác.
Cao Thiên Minh trước đây cũng nghĩ như thế nhưng Minh hiện tại không muốn đợi.
Bằng vào gia thế nhà Minh, chỉ cần một cuộc điện thoại thôi có khi công an quận Ba Đình đến tận nhà làm giấy tờ chứng minh thứ cho hắn chứ cũng không cần hắn tự mình đi, tuy nhiên Minh quả thật không muốn như vậy.

Tính cách hắn còn chưa ‘cuồng’ như thế, hắn cũng không muốn gọi cho chú Hoà hay nói chuyện với bố mẹ hắn bởi vậy tốt nhất là tìm chú Thắng.
Việc này là việc nhỏ, có thể giải quyết thì giải quyết, đừng đụng người lớn trong nhà.
“Chú Thắng ơi chú Thắng”.
Minh ra ngoài thì thấy chú Thắng đang giúp nhà hắn tưới cây.
Nói là bảo vệ trong nhà cho oai, ngày thường chú Thắng cũng không có việc gì thậm chí được ngủ lại ‘phòng thờ’ sau nhà hắn.
“Cậu Minh, có chuyện gì vậy ?”.
“Chú Thắng, anh cháu bảo cháu đi làm thẻ ngân hàng có chút việc nhưng cháu chưa có chứng minh thư, không làm thẻ ngân hàng được”
“Cháu tính ra công an phường làm chứng minh thư nhưng cháu sợ lâu quá lại lỡ chuyện của anh cháu bên Mỹ, chú có quen ai bên công an phường gần nhà mình không ạ ? có cách nào làm chứng minh thư nhanh một chút không ạ”.
Minh lễ phép trả lời chú Thắng.
Chú Thắng nghe vậy hơi nhíu mày lại nhưng rất nhanh dãn ra, việc này thật sự là việc nhỏ, cũng không cần thiết đi nói với ông Cẩm.
Con trai của ông cục trưởng, cháu nội của nguyên chủ tịch thành phố, cháu của giám đốc công an thành phố Hà Nôi cùng viện trưởng viện kiểm sát thành phố Hà Nội.
Cái thân thể này của Minh còn sợ không làm được chứng minh thư nhanh sao ?.
Không cần gây sức ép cho người khác, chỉ cần người ta biết thân phận của Minh cũng sẽ tự động bật đèn xanh.
“Cái này à, chú cũng có quen vài người bạn, để chú hỏi giúp cháu một chút, chiều nay chú trả lời cháu được không ?”
“Dạ vâng, thế chiều nay chú cùng cháu ra công an quận nhé, cháu lần đầu đi làm chứng minh thư, cháu sợ có sai lầm gì đó”.
Chú Thắng nghe vậy hiền hoà cười với Minh, cũng rất thản nhiên gật đầu.
“Được được, chiều này chú đi cùng cháu, cháu biết làm chứng minh thư cần phải mang gì theo chưa ?”
“Cháu biết ạ, để cháu về phòng chuẩn bị”.
Làm chứng minh thư là phải mang theo giấy tờ nhưng mấy cái này Minh đã sớm chuẩn bị xong, còn một số giấy tờ liên quan đến cha mẹ hắn thì cũng . . . không khó lấy.
Bà Dung có một thói quen tương đối lạ, tiền với vàng thì cất trong két nhưng mà giấy tờ hồ sơ lại chỉ để bên ngoài, Minh cần gì thì vào phòng cha mẹ lấy là được.
Đương nhiên với tư cách là một đứa con ngoan, Minh vẫn sẽ gọi điện xin phép mẹ mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.