Chương 18: Ông Nội.
Minh không dám nói hắn là thái tử của cái đất Hà Thành này dù sao nơi này là ‘kinh thành’ con ông cháu cha nhiều lắm nhưng cả cái đất Hà Thành này cũng không ai dám coi thường Cao gia.
Tại Hà Nội, một ông cục trưởng không tính là gì nhưng thiết lập của phim Chạy Án quá ảo diệu, ảo đến mức . . . chỉ có thể xuất hiện trên phim ảnh.
Thân phận của ông Cẩm tại đất Hà Nội không tính cao nhưng theo thiết lập của Chạy Án thì ông Cẩm lại có đám anh em đáng đồng tiền bát gạo.
Một người có lính, cụ thể là chú Hoà giám đốc công an thành phố Hà Nội.
Một người làm bên pháp luật cụ thể là chú Minh là Viện Trưởng Viện Kiểm Sát thành phố Hà Nội.
Một người thì chưa từng thiếu tiền cùng các mối quan hệ trong thương trường là chú Trác- chủ tịch ngân hàng Phúc Tài.
Đã thế còn có ông bố là nguyên chủ tịch thành phố Hà Nội.
Đây gần như đã được quy thành ‘lợi ích nhóm’ đến nơi, bằng vào cái bộ sậu này ông Cẩm lên đến chức Bộ Trưởng còn là ít chứ đừng nói chỉ là Thứ Trưởng.
Cái thiết lập này của Chạy Án rất không hợp lý nhưng cũng bởi sự không hợp lý này mà quyền thế của Cao gia ngập trời.
Đáng tiếc, cũng không biết bà Dung nghĩ cái gì, suốt ngày coi thường chồng, chửi xéo cả đám anh em vào sinh ra tử cùng chồng.
Người phụ nữ này . . .nói là thông minh thì cũng đúng nhưng nói là ngu đần cũng chẳng sai.
Vợ của một ông thứ trưởng cũng dám bỉ bôi giám đốc sở công an thành phố ? dám chỉ mặt gọi tên chê trách người ta ?.
Ai cho ngươi lá gan này ? cả cái nước Việt Nam này cũng không có mấy ai có gan lớn như bà Dung.
Không nói còn tưởng bà Dung là vợ chủ tịch nước đến nơi.
Đã thế, người phụ nữ này còn suốt ngày trách móc coi thường bố chồng, ngoài mặt thì cung kính nhưng sau lưng luôn nói bố chồng là đồ cổ hủ, đồ nhà quê.
Vấn đề ở chỗ, ông Cẩn bố chồng của bà Dung tuy già thật, tuy hay sống ở quê thật nhưng người ta là nguyên chủ tịch thành phố Hà Nội.
Chỉ một chữ ‘nguyên’ này thôi cũng nặng hơn toàn bộ tích góp cả đời của bà Dung.
Một chữ ‘nguyên’ này cũng đủ để ông Cẩn đến gặp chủ tịch thành phố Hà Nội đương nhiệm, cùng người ta nói đủ thứ chuyện thậm chí dạy bảo ngược lại người ta.
Nhân vật như vậy bà Dung cũng xỉa xói coi thường ?.
Khôn là tiểu khôn nhưng ngu . . . thì là đại ngu.
Minh dĩ nhiên sẽ không phạm mấy cái sai lầm cấp thấp như bà Dung, hắn đối với ông nội hiếu kính có thừa.
Ví dụ như hiện tại, ông nội vừa tới thì Minh đã vội chạy ra cửa chào ông, tranh thủ cầm đồ cho ông.
“Ông nội, để cháu mang đồ vào cho ông”.
Minh chạy đến trước mặt ông Cẩn, vì ông nội xách đồ.
Ông nội nhìn thấy cháu trai, đôi mắt già nua không khỏi sáng lên.
“Không cần không cần, ông tự mang đồ vào được”
Nói thì nói thế, ông nội vẫn vui vẻ để cháu trai giúp một tay.
“Bố mẹ cháu có nhà không ?”
“Dạ, bố mẹ cháu chưa về, bố cháu chắc về nhanh thôi ạ, mẹ cháu thì nói hôm nay có việc nên về muộn một chút”
“Ông vào nhà đi ạ, cháu có bất ngờ tặng ông”
“Ôi chao cái anh này, còn có bất ngờ tặng ông nữa cơ à ?”.
Hai ông cháu người một câu ta một câu rất nhanh đi vào trong phòng khách.
Minh rất ngoan đi pha nước trà cho ông sau đó cười thần bí mà nói.
“Ông nghỉ ngơi uống chén trà ạ, ông đợi cháu một chút”.
Thấy cháu trai thần bí như vậy, ông Cẩn cũng tò mò, vuốt râu cười nói.
“Được được, cháu cứ đi đi, xem cháu mang bất ngờ gì cho ông”.
_ _ _ _ _ _
Hôm nay đã là 3 ngày sau kể từ cái hôm Minh dậy sớm đi tập thể dục.
Mấy ngày nay hắn hiển nhiên vẫn kiên trì đi tập thể dục, sinh hoạt cũng rất quy củ, không làm ra đại sự gì lớn ngoại trừ việc trò chuyện cùng ông anh Cao Thanh Lâm cùng với đi làm giấy tờ cá nhân.
Người khác làm chứng minh thư mất bao lâu ? lần đầu làm chứng minh thư có khi phải đợi cả tháng nhưng Minh không giống, chiều nay hắn vừa được mấy anh công an trong quận gọi đi lấy chứng minh thư.
Vèn vẹn chỉ . . .. 3 ngày.
Có chứng minh thư, Minh đương nhiên muốn chạy ra ngân hàng nhưng mà ông nội đến khiến hắn không thể không vòng về ‘kéo hảo cảm’ với ông.
Đúng ra thì mấy ngày trước ông nội đã lên Hà Nội dù sao năm nào đợt này ông cũng lên nhưng ông bận chút việc dưới quê, nấn ná thêm mấy ngày.
Ông vừa gọi điện báo một cái, cha của Minh vội sắp xếp công việc về sớm còn bà Dung mẹ hắn thì lại . . . kiếm cớ về muộn.
Nghĩ đến chênh lệch giữa hai người như vậy, Minh cảm thấy nực cười vô cùng.
Còn Minh, hắn vội chạy ra chợ Long Biên mua chút nguyên liệu nấu ăn về, lại vào bếp thể hiện cho nội xem.
Hắn biết tính nội, nội không quen ăn sơn hào hải vị, cũng không thích cầu kỳ, nội ưa chuộng các món ăn dân dã.
Minh lựa chọn làm bún cá.
Bún cá Hà Nội tất nhiên là món ăn dân dã hơn nữa dễ nấu, thời gian chuẩn bị không cần quá lâu.
Với các món nước đi kèm với thịt thì phải chuẩn bị nước dùng, thời gian có nhanh có chậm nhưng vẫn cần thời gian, chỉ có bún cá không cần.
Bún cá không cần cái sự đậm đà cùng ngọt từ nước dùng, không cần ninh xương bởi thịt cá đã đủ ngọt rồi, chất ngọt của thịt cá ra cũng nhanh hơn thịt.
Quan trọng là bún cá yêu cầu vị chua đậm đà chứ không cần vị ngọt thanh dịu của nước dùng.
Cái vị chua này có thể dùng đủ thứ nguyên liệu để tạo ra, thời gian chuẩn bị được rút ngắn đi nhiều lắm.
Minh ra chợ Long Biên chọn lấy một con cá lăng hơn 2kg mang về nhà.
Nấu bún cá truyền thống, nếu được chọn vẫn nên chọn cá lăng bởi thịt của nó dai, chắc cùng ngọt tự nhiên.
Quan trọng nhất cá lăng ít xương dăm cũng ít tanh hơn các loại cá truyền thống.
Mùi tanh của cá với đầu bếp chuyên nghiệp như Minh thì không khó giải quyết nhưng có thể tiết kiệm thời gian thì ai lại kéo dài làm gì ?.
Mà chất thịt cúa cá lăng cũng là nhất tuyệt, khuyết điểm duy nhất chỉ là giá cao mà thôi nhưng Minh kiếp này mua nguyên liệu nấu ăn chưa từng nhìn giá.
Ông Cẩn ngồi một lúc thì ngửi thấy một mùi thơm nhẹ dịu sau đó thấy cháu trai mang một khay gỗ đi ra.
Trên khay là một bát bún còn đang nóng hổi cùng một đĩa rau sống.
“Ông nếm thử đi ông, cháu nấu đấy”.
Ông Cẩn nghe vậy thì kinh ngạc nhìn Minh, không nhịn được hỏi lại.
“Cháu nấu ? cháu của ông từ bao giờ biết nấu ăn vậy ?”.
Trong mắt ông Cẩn, thằng cháu đích tôn này biết ấn nút nồi cơm, biết luộc trứng, biết úp mì đã là giỏi lắm rồi, đằng này còn nguyên một bát bún cá thơm ngào ngạt ?.
“Hì hì, đợt cháu thi cấp 3 xong, cháu lén học nấu ăn đấy”
“Cháu cũng chỉ nấu cho người trong nhà mình ăn thôi, người khác cháu thèm vào mà nấu, ông nếm thử đi ông rồi cho cháu lời đánh giá”.
Nghe Minh nói vậy, trong mắt ông Cẩn xuất hiện một tia nhu hoà.
Ai chẳng thích được người nhà mình nấu ăn cho chứ ? nhất là ông nội được cháu trai xuống bếp nấu ăn cho ?.
Ông nội vẫn chưa tin là Minh nấu nhưng trong lòng ấm áp đến lạ, rất nhanh cầm thìa cầm đũa lên.
“Được được, ông nếm thử”.
Ông Cẩn nếm trước một ngụm nước canh, một vị thanh mát, chua nhẹ, ngọt dịu chảy trong cuống họng.
Nước dùng không lẫn mùi tanh của cá mà còn có một mùi thơm thơm nhẹ dịu, vị chua không quá mà lại thanh mát, nước dùng đậm đà vừa vặn lại có chút vị ngọt của cá.
Quan trọng là tất cả những thứ này hoà quyện đậm đà với nhau khiến cho người ta nhịn không được muốn tán thưởng.
Chỉ một ngụm nước canh thôi, ông Cẩn đã hơi khựng lại.
Tiếp đó ông Cẩn lại gắp một đũa cá.
Đũa chạm vào thịt cá, ngay lập tức có thể gắp miếng thịt ra.
Thịt cá trắng mịn, non mềm, nóng hổi, da cá vẫn còn bám trên thịt.
Thịt cả ngọt dịu, không có vị tanh, cũng không bị nát vì quá lửa, cực kỳ vừa vặn.
Một miếng cá, một ngụm nước dùng cũng đủ để ông Cẩn dừng lại, ngây người nhìn Minh.
Đối mặt với ánh mắt của ông nội, Minh chỉ tủm tỉm cười.
“Sao có thể ngon như vậy ? đây thật sự là cháu trai nấu sao ?”
“Thằng bé này, lại đi mua bên ngoài về rồi nói mình nấu cho xem, cũng không biết Hà Nội lúc nào có hàng bún cá ngon như vậy “
“Chẳng nhẽ là Bún Cá Văn ở Quán Thánh ? nhưng mà Bún Cá Văn cũng không ngon được như vậy”.
“Cảm giác cứ như xuất từ tay của mấy đầu bếp trong Nhà Khách Chính Phủ vậy”.
Ông nội cũng không ‘lật tẩy’ cháu mình, rất vui vẻ ăn nốt bán bún này, đây có thể nói là bát bún ngon nhất ông được ăn mấy năm nay.
Còn vì sao ông nội của Minh nghĩ đến ‘Nhà Khách Chính Phủ’ là bởi ông Cẩn vốn thanh liêm, thời ông Cẩn cũng nào có nhà hàng hạng sang gì gì đó, mời khách xa hoa nhất cũng chỉ có thể đi đến Nhà Khách Chính Phủ, trong mắt ông Cẩn thì đầu bếp trong này cũng là những người đầu bếp xuất sắc nhất nhì Việt Nam rồi.
Chưa kể, ông Cẩn nhận ra có gì đó giống nhau giữa bát bún cá này cùng với các đầu bếp trong Nhà Khách Chính Phủ chỉ là chính ông cũng nói không rõ được.
Giống nhau ở đâu ? nếu ông Cẩn hỏi thì Minh hoàn toàn có thể giải đáp cho ông, giống ở chỗ . . . cùng một mục đích như nhau.
Đầu bếp tại Nhà Khách Chính Phủ tất nhiên cực kỳ giỏi nhưng đều có một điểm ‘trừ’ giống nhau đó chính là quá trọng ‘mùi – vị’.
Món ăn nào chẳng cần ‘mùi-vị’ ? vấn đề ở chỗ những đầu bếp như Minh lại chuyên đi khuếch đại cái mùi cùng vị này, sau đó . . . ngay lập tức gây ấn tượng cho người ăn.
Cách nấu ăn này có xấu có tốt, tốt ở chỗ ngay lập tức có thể gây ấn tượng cho thực khách, để thực khách theo bản năng cảm thấy ‘món này cực ngon’.
Xấu ở chỗ nó quá tô đâm mùi cùng vị dẫn tới thực khách càng ăn nhiều càng có tính trơ, lại càng không quá muốn ăn nữa.
Nói ra cũng bất đắc dĩ nhưng những đầu bếp như Minh quả thật cần ngay lập tức cho thực khách ‘sock’ mùi vị, để họ sinh ra suy nghĩ yêu thích món ăn trước mặt.
Tất nhiên về bản chất, đây vẫn là món ngon, tay nghề của đám người như Minh có đảm bảo chỉ là bọn hắn khuếch đại ‘độ ngon’ của món ăn thôi.
Tiếp đó lại đứng ra giới thiệu cho thực khách về lịch sử, về văn hoá của món ăn này, tạo cảm giác ‘không tầm thường’ cho người ăn, để họ càng thêm thích thú.
Dù sao với những đầu bếp như Minh, rất ít khi phục vụ đi phục vụ lại một vị thực khách nào đó, hắn làm trong Nhà Khách Chính Phủ chứ không phải nhà hàng hay khách sạn 5 sao nào.
Đương nhiên cái ‘thủ thuật’ này không phải ai cũng biết, không phải ai cũng làm được.
Mà Minh hiển nhiên làm được hơn nữa lần này hắn dùng nó với ông nội mình, kết quả cũng . . .phi thường thành công.