Chương 19: Ba Đời Trò Chuyện (1)
Cao Thanh Minh rất nể phục Cao Thanh Lâm còn Minh cũng dần dần cảm thấy phục ông anh này.
Hai người chỉ nói chuyện qua Yahoo, Minh còn chưa đi vào thuyết phục Cao Thanh Lâm thì ông anh này đã thể hiện độ ‘bá đạo’ của mình.
Cao Thanh Lâm nói thế nào với Minh ? ông anh của hắn nói ‘mày làm xong tài khoản ngân hàng thì báo anh, anh chuyển cho mày 5000’.
Cho dù Minh không có mấy tình cảm với ông anh trên danh nghĩa này thì cũng dần dần cảm động sau câu nói này.
Tất nhiên điều này cũng nói rõ một vấn đề của Cao Thanh Lâm đấy chính là . . . không coi tiền là tiền.
Minh biết Cao Thanh Lâm rất giỏi, việc Cao Thanh Lâm có thể đi Mỹ du học thật ra không đến mức mờ ám, năng lực của Cao Thanh Lâm hoàn toàn đủ chỉ là Cao Thanh Lâm không thích đi lấy học bổng mà thôi.
Ở trong Chạy Án có một thủ đoạn đút lót rất phổ biến đấy chính là doanh nghiệp nào đó thay vì tặng tiền trực tiếp sẽ tăng cho con cái của quan chức một suất đi du học.
Có thể là Mỹ, có thể là Sing, cũng có thể là Anh, là Pháp, không quan trọng.
Du học chỉ là cái mác, để mạ vàng cho con cháu quan chức sau này, tiền du học đều do doanh nghiệp chi trả toàn bộ, ngoài ra mỗi tháng doanh nghiệp trực tiếp chuyển một khoản tiền vào tài khoản của người con kia bên nước ngoài.
Người con kia lại chuyển tiền về cho cha mẹ nhưng thay vì ‘tiền đút lót’ nó lại biến thành ‘cháu tôi đi du học vừa học vừa làm, ở bên nước ngoài chuyển tiền về giúp đỡ cha mẹ’ – ‘nhà tôi có cần đâu, nhà tôi chỉ hy vọng cháu ở bên đó tập trung học hành nhưng cháu nó thương cha mẹ, cháu nó biết nghĩ cho cha mẹ nên vừa học vừa làm, nhà tôi cũng xót con lắm chứ’.
Ý tứ đại khái chính là như vậy.
Ông anh nhà Minh không phải loại bất tài vô dụng đến mức ‘suất du học’ cũng là đám doanh nghiệp cấp cho, Cao Thanh Lâm đi bằng thực tài tuy nhiên ‘học phí’ quả thật là do các doanh nghiệp kia trả.
Nếu như mỗi tháng Minh được mẹ cho 1000 USD, sau khi vào cấp 3 sẽ tăng lên 1500 USD thì ông anh Lâm của Minh còn kinh khủng hơn, mỗi tháng phải có 10 ngàn USD trong tài khoản thậm chí . . . còn hơn.
10 ngàn USD mỗi tháng tương đương 200 triệu mỗi tháng, doanh nghiệp nào chịu chi như vậy ?.
Thực tế thì không chỉ có một doanh nghiệp cung phụng đại thiếu gia nhà họ Cao mà có càng nhiều doanh nghiệp ‘góp vốn’ để cậu cả nhà họ Cao sống như ông hoàng bên Mỹ.
Cho dù là nước Mỹ xa xôi, vào năm 2000 mỗi tháng có hơn 10 ngàn USD trong tài khoản cũng là con số đáng sợ,
Phải biết vào năm 2000, thu nhập trước thuế trung bình của một người Mỹ mỗi năm chỉ có hơn 20 ngàn USD, trừ đủ loại thuế đi cũng chỉ còn hơn 15 ngàn.
Cao Thanh Minh mỗi năm nằm không cũng có 120 ngàn USD đã thế còn không cần nộp thuế, đây là khái niệm gì ?.
Cho dù đám cậu ấm cô chiêu bên Trung Quốc, bên Đài Loan hay bên Sing cũng chưa chắc ăn chơi bằng cậu cả nhà họ Cao.
Càng thú vị là, cậu cả nhà họ Cao ở bên Mỹ quen biết một phú bà ngoài 40 tuổi người gốc Việt.
Cái này Minh cũng không biết, hắn chỉ hóng được từ miệng bà Dung kể với ông Cẩm.
Đại khái là có một triệu phú gốc Việt si mê Cao Thanh Lâm như điếu đổ, tài sản người ta cũng có cả chục triệu USD, vị phú bà kia nói chỉ cần Lâm ở lại nước Mỹ lấy bà ta, bao nhiêu tài sản bà ta cho Lâm hết.
Cũng không biết câu chuyện thực hư ra sao nhưng thân là em, Minh cũng có thể hiểu đại khái cuộc sống của ông anh mình bên Mỹ.
Cho nên, Cao Thanh Lâm thật sự đã không còn coi tiền là tiền, Cao Thanh Lâm kiếm tiền quá dễ, không quan tâm giá trị đồng tiền.
Minh xin đối phương 5000, đối phương thật sự cho, cho không cần suy nghĩ, cứ như đây là 5000 VND vậy.
_ _ _ _ _ _
Minh đối với ông anh Cao Thanh Lâm này ‘bội phục’ không thôi, cũng vì ông anh thoải mái cho nên Minh nhanh chóng cần đẩy nhanh kế hoạch.
Ông nội sang nhà Minh càng khiến Minh muốn tăng tốc kế hoạch của mình.
Đầu tiên là dùng ẩm thực chinh phục ông nội, sau đó . . . đi thuyết phục ông nội.
Thế là mấy ngày tiếp theo, bà Dung liền được một phen mở rộng tầm mắt mà Cao gia thì có lộc ăn.
Bà Dung vốn không thích con trai mình vào bếp nhưng có cha chồng ở đây, bà Dung lại có thể nói gì ?.
Còn ông nội Minh tức ông Cẩn cùng cha hắn mấy ngày tiếp theo cũng càng ngày càng tán thưởng Minh.
Minh cũng sẽ không thể hiện những món ăn gì quá mức cao siêu, đơn thuần lựa chọn những món ăn dân dã hàng ngày ví như đậu phụ nhồi thịt sốt cà chua, thịt kho tàu, thịt bò sốt tiêu đen,sườn xào chua ngọt.
Đơn giản hơn nữa thì chỉ một bữa canh rau muống, thịt luộc thêm ít cà pháo thậm chí còn trực tiếp ra chợ mua mực, mang mực ra nướng mời ông mời cha.
Hắn mấy ngày này cũng không vào bếp một mình mà là rủ ông nội cùng vào bếp, hai ông cháu người phụ bếp người chủ bếp, vui vẻ cực kỳ.
Ông Cẩn trước đây vốn nghĩ thằng cháu nhà mình mua đồ ăn bên ngoài mang về nhà nhưng kể từ khi được cháu mình rủ vào bếp cùng, ông Cẩn triệt để ngây người sau đó càng ngày càng vui vẻ.
Làm ông nội, mấy ai không muốn quây quần bên cháu đích tôn đây ? vấn đề chỉ là xưa nay ông Cẩn tuy thương yêu cháu mình nhưng cũng khó tìm được tiếng nói chung.
Hiện tại thì khác rồi, vào trong bếp, rất nhiều việc . . . dễ nói.
Ông Cẩn tuy không phải đầu bếp chuyên nghiệp nhưng sinh ra vào thời đại khói lửa, trù nghệ của ông Cẩn vốn không kém hơn nữa ông Cẩn thật ra là người sành ăn.
Tuy thời ông Cẩn cầm quyền là thời đất nước vẫn khó khăn nhưng chính vì thế ông Cẩn mới càng sành ăn dù sao thời đó . .. Nhà Khách Chính Phủ đúng là nơi đủ loại thần tiên tụ tập.
Biết nấu ăn, biết cả ăn bởi thế ông Cẩn mới biết . . . cháu mình giỏi như thế nào, ít nhất cũng không thua các đầu bếp chuyên nghiệp, thuộc dạng có thể bầy hàng mở quán.
Ví như thịt luộc chẳng hạn, nhìn lát thịt thái mỏng tanh cùng đôi tay thoăn thoắt của cháu mình, ông Cẩn không khỏi mở rộng tầm mắt.
Thịt luộc vốn không khó nấu, quan trọng nhất chỉ ở hai điểm khi nấu.
Thứ nhất là độ vừa vặn của thịt, đừng chín quá cũng đừng sống quá.
Thứ hai là cắt thịt, thịt luộc vốn béo cho nên muốn ngon nhất định phải thái thịt thật mỏng tránh độ ngấy cho người ăn.
Cái cảm giác bỏ miếng thịt vào miệng sau đó tan trong miệng, mềm mại, nhẹ dịu, mỏng tan.
Cho dù thịt đã nuốt xuống cổ họng, dư hương vẫn đọng lại nơi khoang miệng, ăn thế mới gọi là ăn.
Một địa rau muống chấm nước mắm tỏi ớt, một bát canh chua, một đĩa thịt luộc ăn kèm một bát cà pháo cũng đủ để ông Cẩn hôm đó phá lệ ăn 3 bát cơm trắng.
Càng hợp ý là, bà Dung mấy hôm nay bận suốt.
Bà Dung không đến mức tránh mặt cha chồng nhưng cứ 2 ngày bận 1 ngày cũng có thể làm được hơn nữa bà Dung cũng lấy lý do rất hợp lý.
Càng gần 2-9 không phải càng bận sao ?.
Cho dù là ông Cẩm thật ra cũng rất bận nhưng thay vì nán lại ở cơ quan, ông Cẩm vẫn cố về sớm ăn bữa cơm gia đình sau đó về phòng làm nốt công việc.
Nếu như ông Cẩn kinh ngạc với cháu trai sau đó càng ngày càng hài lòng với đứa cháu trai đích tôn này, hai ông cháu ở trong bếp trò chuyện đủ thứ khiến khoảng cách của cả hai ông cháu được kéo sát lại nhiều thì phía ông Cẩm cũng không khác mấy.
Ông Cẩm trước đây tuy cũng quý trọng bữa cơm gia đình nhưng vẫn luôn coi công việc lên làm đầu nhưng hiện tại . . . lại khó mà phân ra cái gì nặng cái gì nhẹ.
Chủ yếu bởi đây là cơm con trai vất vả nấu nướng, con trai mình lén lút đi học nấu ăn sau đó trở về nấu đồ ăn ngon cho mình ăn, có thể không về nhà ăn cơm sao ?.
Trong nhà chỉ có bà Dung, mấy ngày nay thỉnh thoảng vẫn nói bóng nói gió với Minh, nhưng cũng chỉ thế thôi.
Minh lấy cớ ‘lâu lâu ông mới lên’ cộng thêm ‘ đang là nghỉ hè không có việc gì làm’ bà Dung cũng ậm ừ cho qua.
Nhìn gia đình tổ tôn ba người càng ngày càng hoà thuật, Minh biết kế hoạch của hắn thành công.
_ _ _ _ _ _
P/s :Chi tiết phú bà bên Mỹ trong Chạy Án có được bà Dung nói qua tuy không rõ thực hư thế nào