Chương 20: Ba Đời Trò Chuyện (2)
Mặt trời dần dần xuống núi, màn đêm buông xuống trên mảnh đất Hà Thành.
Lúc này tuy đã coi là đầu thu nhưng tiết trời cũng có phần nóng nực, bà Dung lại không biết chạy đi đâu dù sao cái lý do ‘gần quốc khánh’ bận bịu lúc nào cũng có thể sử dụng.
Minh nhanh nhẩu ra chợ mua mấy con mực cùng vài ít bia về nhà nướng lên, cùng ông nội và bố vừa nướng mực vừa hóng gió ở ngoài sân.
Lần này cũng không cần Minh thể hiện khả năng nướng mực, chỉ thấy ông Cẩm ngồi xổm trên chiếu trúc đang đổ cồn sau đó thay con trai nướng mực.
“Cái món này ấy, phải lật đều tay, cũng đừng sợ lửa quá nóng”
“Mỗi mặt chỉ cần tầm 30 giây là được, nhìn cái màu vàng này là đổi mặt được rồi”
“Mà con cũng biết chọn mực ghê ta, mực có màu hồng nhạt này là tươi ngon lắm này”.
Từ khi Minh thể hiện tài nấu nướng, ông Cẩm có lộc ăn nhưng cũng có chút ngứa nghề.
Ông Cẩm từng đi lính, cũng trải qua thời kỳ khói lửa, làm sao lại không biết nấu cơm ? chẳng qua bà Dung sau này cũng không để ông Cẩm vào bếp thôi.
Ông Cẩm tự thấy mình nấu ăn không bằng con trai nhưng hôm nay nướng mực, cái món này ông Cẩm tự nhận mình có nghề.
“Dạ vâng ạ, để con ghi vào sổ”.
Minh cũng rất biết điều, ngoan ngoãn nghe cha mình dạy bảo thậm chí còn dùng ánh mắt có phần ngưỡng mộ nhìn ông Cẩm nướng mực khiến ông Cẩm vui vẻ lắm.
“Gớm, anh làm như cháu nội tôi không biết nướng mực ấy, nó có khi còn làm tốt hơn anh nữa”.
Ông Cẩn ngồi một bên nhìn con nhìn cháu cũng thấy vui lây, một bên mắng yêu con trai, một bên bắt đầu dùng bàn tay già nua cầm lấy cái chày gỗ, đập đập lên người miếng mực đã được nướng xong.
Đừng nghĩ ông Cần năm nay đã ngoài 70, sức khoẻ của ông thật ra rất tốt.
“Nướng mực xong, cháu cũng đừng quên đập cho thân mực mềm ra, vừa làm vết cháy rơi bớt, vừa làm mực mềm dễ xé hơn”
“Dạ, con biết rồi ông ạ, ông đưa mực để con xé cho ạ”.
Minh vẫn rất ngoan, cầm cái đĩa đi ra tiếp lấy con mực của ông nội, bắt đầu xé mực.
Tổ tôn ba người đều có phần việc của mình lại thêm ngồi ngoài sân nhà, không khí vui vẻ hết sức.
Đợi nướng mực xong, Minh lại lấy ra một chai bia lớn, rất lễ phép vì hai người rót bia.
Bia này không phải bia lon mà là bia tươi mua theo can mang về, Minh thậm chí còn mua cả đá bên ngoài.
Bình thường ông Cẩn cùng ông Cẩm đều là người uống rượu ‘ác’ nhưng uống cùng con cháu cũng không thể uống rượu chứ ? có thèm cũng chỉ hạ xuống uống bia tươi, thậm chí Minh cũng cùng ông nội và cha cụng vài chén.
Vốn dĩ hôm nay chỉ là một buổi ăn mực bình thường của một gia đình ba thế hệ thì Minh bỗng nhiên nói.
“Thưa ông, thưa bố, năm nay con 16 tuổi, cũng đã đủ tuổi làm chứng minh thư nhân dân cho nên con tính làm chút việc”.
Thấy Minh nói như vậy, cả ông Cẩn cùng ông Cẩm đều khựng lại mà nhìn về phía hắn.
“Dạ thưa ông, thưa bố, con tính khởi nghiệp, hy vọng ông và bố giúp con ạ”.
Lần này hai người đàn ông trong nhà nhìn nhau, ông Cẩn rõ ràng không hiểu lắm cho nên ông Cẩm chủ động lên tiếng.
“Ý của con là sao, sao tự nhiên con lại tính đến việc khởi nghiệp, năm nay con mới vào cấp 3, con phải lấy việc học làm chủ mới đúng chứ ?”
“Con trước mắt chỉ cần tập trung vào học tập là được, tốt nghiệp cấp 3 xong tranh thủ thi cái học bổng như anh con, ra nước ngoài khởi nghiệp cũng đâu có muộn”
Đến tận bây giờ, ông Cẩm vẫn nghĩ cậu con trai Cao Thanh Lâm lấy được học bổng bằng chân tài thực học, đi ra nước ngoài vừa làm vừa học gửi tiền về cho gia đình.
Chưa hẳn là ông Cẩm kém chỉ là người đàn ông này quá tin tưởng vào gia đình mình mà thôi.
“Thưa bố, con cũng biết việc học trước mắt là quan trọng nhưng con cảm thấy thời cơ bây giờ càng quan trọng, đây là lúc nước ta vừa hội nhập với thị trường, cơ hội trước mắt rất nhiều nhưng không có nghĩa là cơ hội một mực ở lại trước mắt, không nắm lấy nó thì sau này không phải nuối tiếc lắm sao ?”.
“Vĩ nhân đã từng mượn lời của cụ Lenin nhắc nhở con cháu sau này rằng ‘học, học nữa học mãi’ câu này con rất tán đồng nhưng học là việc cả đời, học lại biết bao giờ là đủ ? mà cơ hội không giống, cơ hội chỉ đến một lần, tương lai có gặp lại không thì không ai nắm chắc được”
“Bố biết chú Ngọc làm bên báo Thương Trường chứ ? con cũng nhắm đến ngành báo chí nhưng không phải báo giấy mà là báo mạng, báo đọc trên Internet”
“Hiện tại cả cái nước Việt Nam này không có một tờ báo mạng nào, đây là cơ hội khó có được, cơ hội ngàn năm có một ở trước mặt con, chỉ cần thành công gây dựng tờ báo vậy đây sẽ là báo mạng đầu tiên trong lịch sử phát triển Internet nước ta”
“Ông nội, cháu đối với lịch sử nước mình rất hứng thú, cháu biết được người đầu tiên cắm cờ lên hầm De Castries là anh hùng Tạ Quốc Luật nhưng liệu ông nội có thể cho cháu biết, người thứ hai cắm cờ Việt Nam trên mặt trận Điện Biên Phủ năm đó là ai không ?”.
Thế giới này Việt Nam cũng không có vụ ‘húc đổ dinh độc lập’ nhưng y nguyên vẫn có ‘cắm cờ lên hầm De Castries’.
Một câu hỏi của Minh khiến ông Cẩn đang chăm chú nghe không khỏi ngẩn người, vẻ mặt già nua của ông Cẩn lộ ra sự đăm chiêu sau đó rất nhanh cười khổ.
“Cái này, ông cũng không nhớ”.
Ông Cẩn là người tham gia mặt trận Điện Biên Phủ hẳn hoi hơn nữa sống đến cuối cùng.
Lá cờ của anh hùng Tạ Quốc Luật vĩnh viễn lưu lại trong tâm trí người chiến sĩ như ông Cẩn nhưng . .. lá cờ thứ hai lại do ai cắm ? ông Cẩn không biết.
Ngày đó, theo lá cờ Việt Nam phấp phới trên hầm tướng địch, rất nhiều chiến sĩ của ta như phát rồ, hò reo vui sướng vang vọng cả một vùng đât trời Điện Biên.
Ngày đó, cũng không phải chỉ một lá cờ được cắm lên mà là rất nhiều lá cờ thậm chí là cả áo, cả quần, cả mũ phất phới trong gió nhưng đúng là khó có ai nói ra được ‘người thứ hai’ cắm cờ là ai.
“Bố thấy chưa, con muốn làm người đầu tiên, làm người tiên phong, chỉ có như vậy mới được khắc ghi”
“Bố có lẽ không hiểu báo mạng là gì thậm chí tờ báo mạng của con có khi không ai đọc nhưng con vẫn muốn làm”
“Ở bên Trung Quốc có Tân Hoa Xã Online, ngoại trừ Tân Hoa Xã ra còn có Nhân Dân Nhật Báo, có Quang Minh Nhật Báo, có Kinh Tế Nhật Báo, vậy vì sao nước ta lại không có một kênh báo mạng nào ?”
“Tân Hoa Xã đại diện cho chính phủ Trung Quốc cho nên con không dám nói nhiều nhưng Nhân Dân Nhật Báo, Quang Minh Nhật Báo hay Kinh Tế Nhật Báo đều là báo giấy truyền thống, là các tờ báo giấy lớn nhất Trung Quốc, bọn họ đang bắt đầu chuyển mình, bắt đầu làm báo online được mấy năm rồi”
“Mà nước ta vẫn chưa có tờ báo mạng nào như thế, con muốn chính là muốn chiếm vị trí đầu tiên này”
“Hơn nữa con năm nay đã 16 tuổi, cũng không coi là nhỏ, bằng tuổi này Bill Gates người ta đã bắt đầu viết chương trình, mang chương trình đi bán, đã bắt đầu tự sáng tạo hệ thống phần mềm của riêng mình”
“Đấy là chuyện của gần 30 năm về trước, người ta còn cấp tiến như thế huống hồ như chúng ta hiện tại ?”
“Con biết được, Bill Gates người ta lập nghiệp cũng không thành công lắm nhưng không có thất bại thửo ban đầu thì lại làm sao có cả cơ đồ sau này ? lấy đâu ra kinh nghiệm để năm 20 tuổi sáng lập phần mềm Microsoft”
“Cho nên con xin ông, con xin bố ủng hộ con lần này”.
Minh vừa dõng dạc nói ra ý kiến của mình, vừa có phần cầu khẩn ông nội cùng cha mình.
Minh kiếp trước không tính là người hướng ngoại thậm chí có phần hướng nội nhưng thân là một trong những đầu bếp chính của Nhà Khách Chính Phủ, không hướng nội không được, tài mồm mép nhất định phải có.
Minh mở miệng nói chuyện khiến cả ông Cẩn cùng cha hắn đều cảm thấy giật mình, ngữ khí của Minh tương đối kinh người.
Trước đưa mắt sang so sánh với hàng xóm, tỏ rõ Việt Nam thua chị kém em.
Sau vậy mà còn dám nhắc tới Bill Gates, dám tự so sánh mình với người khổng lồ của thế giới này.
Ông Cẩn già rồi, ông cũng không biết Bill Gates là ai nhưng ông Cẩm đang làm cục trưởng cục Xuất Nhập Khẩu quản lý thị trường Mỹ cùng Eu thì sao lại không biết nhân vật này ?.
Ông Cẩn nhìn mình, nhìn đứa con trai nhỏ nhẵn bỗng chốc có phần xa lạ này, khoé miệng giật giật như muốn nói gì đó.
Thân là cục trưởng, ông Cẩm là người không bị thuyết phục bằng vài lời nói, muốn thuyết phục được cục trưởng một cục, nói miệng ai mà tin ?.
Ví như Minh muốn thuyết phục được ông Cẩm thì hắn phải mang cả một bảng kế hoạch ra.
Tuy vậy ông Cẩm vẫn là một người cha, làm cha sao có thể nói vậy với con mình ?.
Nhưng ông Cẩm còn chưa kịp nói gì, ông Cẩn đã vỗ đùi mình cái ‘đét’ lớn tiếng nói.
“Nói hay lắm, ông tuy không hiểu tất cả những gì cháu nói nhưng có những thứ cháu nói không sai, ông thích”
“Đàn ông nhà họ Cao phải có chí khí như vậy, ông ủng hộ cháu”.
Gia đình mà, gia đình thường là hậu phương vững chắc nhất cho bạn, cũng là nơi có khả năng giúp đỡ bạn mà không màng báo đáp nhất.
Đây chính là gia đình.