Năm 2000 : Từ Chạy Án Bắt Đầu.

Chương 21: Gọi Người.




Chương 21: Gọi Người.
Minh không có ý định để bà Dung biết hắn thành lập VnExpress, cũng không có hứng thú xin tiền của bà Dung để đầu tư vào tờ báo mạng của hắn.
Có những thứ . . . không dính vào thì tốt hơn.
Đương nhiên thành lập tờ báo cho dù là báo mạng cũng tốn tiền, Minh cảm thấy cũng phải cần trăm triệu, đại khái 5000 USD.
Số tiền này với người khác có lẽ là lớn nhưng với Minh thì không, trong Vali tiền của hắn cũng phải có tới 300-400 triệu.
Đương nhiên cũng không phải Minh chê tiền từ bà Dung, tất cả tiền hiện tại của bà Minh cũng là từ bà Dung ra chứ đâu ? hắn có tư cách gì chê tiền bẩn ?.
Chỉ là Minh hiểu việc để bà Dung tham dự hoặc biết Minh sở hữu một tờ báo mạng là lợi bất cập hại, sau này nó sẽ gây ra rất nhiều phiền phức cho Minh.
Làm Minh cảm động nhất là ông nội, ông nội hỏi hắn có đủ tiền hay không, còn tính đưa quyển sổ tiết kiệm của ông cho Minh.
Minh tất nhiên không nhận, nhìn quyển sổ cũng không đi nhìn dù sao . . . hắn cũng không thiếu tài chính nhưng sự ủng hộ của ông nội cũng cho Minh trợ lực to lớn.
Hắn cùng cha mình cùng ông nội bàn bạc vài ngày, trong thời gian này Minh cũng lập xong hai tài khoản ngân hàng.
Một cái thuộc về ngân hàng ACB, một cái là của ngân hàng Phúc Tài.
Cái trước là Minh đắn đo suy nghĩ kỹ, cái sau là ông Cẩm khuyên hắn đi làm, trong mắt ông Cẩm cũng không có ngân hàng nào tốt bằng ngân hàng Phúc Tài.
Thực tế thì . .. Minh nghe cũng xuôi xuôi dù sao ngân hàng Phúc Tài là một ngân hàng mang tính ‘hack’.
Nguyên do ở chỗ đây là Chạy Án, ngân hàng Phúc Tài tuy là một ngân hàng không có thật ở Việt Nam hoặc có cũng không đáng kể nhưng ở thế giới này thì không giống.
Nó tồn tại ở Chạy Án đồng nghĩa với từ nay đến hết cốt truyện của Chạy Án, ngân hàng Phúc Tài gần như không thể phá sản thậm chí theo diễn biến của cốt truyện, ngân hàng này một mực có lãi, một mực làm lơn.
Bỏ qua vấn đề có thể bị chú Trác ‘chăm chú’ thì ngân hàng Phúc Tài tất nhiên là lựa chọn không tệ.
Cùng là ngân hàng tư nhân, tại thế giới này Phúc Tài có khi còn mạnh hơn ACB.
Cho nên, ngân hàng Phúc Tài sẽ nơi để Minh đặt tài chính khởi động cùng duy trì VnExpress, doanh thu của VnExpress tương lai cũng ném vào đây.

Với ngân hàng ACB, Minh coi như đặt quỹ đen, quỹ đen này bao quát 5000 USD mà ông anh Lâm ném cho Minh mượn, bao quát cả . . . hệ thống hoàn tiền cho Minh.
Tuy hệ thống đảm bảo nguồn tiền uy tín nhưng nếu đặt ở ngân hàng Phúc Tài, nhìn thấy dòng tiền của Minh nhảy liên hồi, ông Trác không đi nói với cha hắn mới là lạ, đến khi đó Minh lại mất công giải thích.
Có tài khoản ngân hàng, có tiền vốn trong tay lại có ông nội ủng hộ, Minh rất nhanh nộp đơn đăng ký sử dụng tên miền VnExpress.Vn với VNNIC thông qua đại lý Viettel.
Vì sao Minh chọn ‘mạng 7 chữ’ ? cũng không phải bởi VnExpress vốn thuộc về FPT cho nên Minh lo lắng mà là bởi Viettel có bối cảnh q·uân đ·ội quá rõ ràng.
Phàm là bối cảnh q·uân đ·ội, ông nội của Minh tất nhiên có tác dụng.
Ông nội năm nay đã ngoài 70 nhưng cũng không ai cấm người ngoài 70 không thể kinh doanh cả, luật pháp Việt Nam cũng không quy định cái này.
Cụ Cẩn đứng ra làm người đại diện pháp lý cho Vnexpress, là người chủ động nộp hồ sơ cho phía Viettel vậy thì vấn đề dễ giải quyết hơn nhiều lắm.
Lo lắng duy nhất của Minh có lẽ là phía . . . FPT.
FPT vốn là cha đẻ của Vnexpress, hiện tại tuy trang báo mạng này chưa xuất hiện nhưng không có nghĩa là bọn họ không có dự định, biết đâu bọn họ cũng đang có dự định chậm chí đã nộp hồ sơ đây ?.
Tất nhiên chỉ cần tên miền chưa được đăng ký thì Minh không sợ, hắn vẫn sẽ đi tranh.
Cho dù có tranh thua đối phương cũng không có vấn đề, cùng lắm về lập cái Dantri.vn.
FPT cho dù thành công cầm tới tên miền cũng không có nghĩa bọn họ lập tức thành lập được một trang báo mạng nhưng Minh thì khác, chỉ cần cầm tới tên miền hắn nhất định có thể rất nhanh đưa tờ báo mạng này xuất hiện.
_ _ _ _ _ _
“Mày có rảnh không, qua nhà anh một chuyến, anh có việc nhờ mày”.
Minh ngồi trên phòng, bấm một số điện thoại.
Ở đầu bên kia rất nhanh vang lên một âm thanh quen thuộc.
“Đại ca đợi em một chút, em đánh xe qua, mà đại ca dạo này lên núi tu luyện à ? anh em gọi đi chơi chẳng thấy đại ca đâu, đại ca báo bận suốt”

“Anh Tony nhắc đến đại ca mấy lần đấy”.
Cái thằng trong điện thoại không nhắc đến Tony Nguyễn thì thôi, vừa nhắc đến Minh đã muốn ‘chửi mẹ’ đối phương.
“Ăn với chơi, suốt ngày ăn chơi, anh mày là người làm đại sự mày hiểu không ?”.
“Sang nhanh đi, anh đợi mày, có chuyện quan trọng”
“Nếu được, bảo cha mày cho anh mượn mấy người, không cần nhiều đâu, 1-2 người là được”.
Nghe thấy câu này của Minh, đầu dây bên kia hơi yên lặng sau đó rất nhanh đáp lại.
“Ok đại ca, để em nói với ông bô ở nhà, ổng không cho em cũng kéo người cho đại ca”.
Nhận được câu trả lời của đối phương, Minh mới hài lòng cúp máy tiếp đó lại lục tìm danh bạ điện thoại.
Trong lúc lướt danh bạ, hắn lại thấy cái tên Tony Nguyễn nhưng rất nhanh lắc đầu bỏ qua.
Hắn cũng không sợ đối phương nhưng cũng không quá muốn dây với kẻ này.
“Alo, anh Dũng đấy à ?”.
“Dạo này anh khoẻ không ?”
“Minh hả em ? sao hôm nay lại có nhã hứng gọi điện cho anh thế này ?”.
“Hì hì, không có chuyện thì không được gọi cho anh sao ?”.
“Được, được, cậu gọi cho anh là để hỏi sức khoẻ của anh thôi đúng không ?”.
“Đúng là không có việc gì gạt được anh Dũng, em gọi anh thật ra là có chút việc”
“Anh hỏi nhà anh xem còn xe công vụ nào không, cho em mượn chiếc xe, hôm nay em có chút việc cần dùng đến xe”.

Ở đầu dây bên kia lại im lặng mấy giây nhưng cũng rất nhanh trả lời Minh.
“Cái này có gì đâu mà không được, để anh điều cho cậu một chiếc xe, bên anh vừa về một con Audi A4, anh cho cậu mượn luôn nhé, đảm bảo đám con gái đổ cậu đứ đừ”
Nghe đến Audi A4, bản thân Minh hơi giật mình.
Năm 2000 mang Audi A4 ra cũng không khác G63 của hơn chục năm sau là mấy, bức cách . . . ngang nhau.
“Thế thì cũng không cần, anh đánh cho em một con Toyota sang là được rồi”.
Lại cùng anh Dũng trò chuyện mấy câu, Minh mới cúp máy.
Người hắn vừa nói chuyện tên là Đỗ Minh Dũng, năm nay 25 tuổi.
25 tuổi xưng anh em với một đứa năm nay mới 16 đúng là có chút hạ thấp người ta nhưng ông anh Dũng này vốn không có cách nào ai bảo . . . nhà hắn cần nhà Minh.
Đỗ Minh Dũng hiện tại là giám đốc Công Ty Dược Phẩm số 5, cha hắn gọi là Đỗ Hùng Dũng giữ chức vị tổng giám đốc của công ty này.
Thú vị là bà Dung cũng là cổ đông của Công Ty Dược Phẩm số 5 nhưng bà Dung lại không nhận bất cứ công việc gì, chỉ ngồi không . . . ăn cổ tức.
Hàng năm, Công Ty Dược Phẩm số 5 ‘cống’ cho bà Dung 200 triệu VND, không kể lễ tết hay các ngày trọng đại.
Số tiền này đương nhiên là để thông cửa bà Dung từ đó thông luôn cửa ông Cẩm.
Minh thân là quý tử nhà họ Cao, trước đây ông anh Minh Dũng kia mới là người cố gắng kết thân với hắn thậm chí nhiều lần chủ động hẹn Minh đi ăn, đi chơi chẳng qua Minh ‘chê’ đối phương ‘quá tuổi’ cũng không hứng thú lắm.
Hôm nay hắn chủ động gọi điện, ông anh Dũng này mừng ra mặt, đến cả Audi A4 cũng dám mang ra cho Minh mượn ?.
Cũng không biết là công ty này bị bà Dung nắm nhược điểm gì hay là bởi quyền lực của Cao gia tại thế giới này còn lớn hơn Minh tưởng.
Tất nhiên những việc này không quan trọng, Minh cũng không cần quá để ý.
Đợi Phan Hải sang, Minh liền cùng thằng em này đi tìm nhà cho thuê, làm văn phòng của VnExpress.
Hồ sơ đã nộp lên Viettel, cũng không biết bao giờ được duyệt nhưng lúc này cũng nên làm chuẩn bị, cũng cần thuê văn phòng, mua trang thiết bị hay thậm chí là tìm nhân tài.
Còn vì sao phải mượn mấy người bên Đông Anh Hội thì cũng dễ hiểu, Minh lo lắng . . . an toàn của bản thân hắn đồng thời mang thêm người theo cũng tăng khí thế của bản thân mình, đàm phán thuê nhà cũng không sợ người ta ép giá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.