Chương 10: Tự cổ hữu tình nhân đa khổ
Tựa thi
Phong hỏa biên quan thập tải hàn
Anh hùng huyết nhiễm tuyết trung tàn.
Dục phan ngọc giai không ngưỡng thủ
Nhất chi lê tuyết ký tâm toan.
Dịch nghĩa
Mười năm lửa khói biên thùy lạnh
Anh hùng máu thấm tuyết còn vương.
Muốn trèo thềm ngọc ngẩng đầu mãi
Một cành lê trắng gửi sầu thương
________________________________________
Đại nội – Ngọ Môn Quan.
Chiên trống từng trận, nhạc tấu rền vang.
Dương Vạn Lý dẫn Trấn Bắc Quân, từng bước tiến vào Ngọ Môn.
Hắn mặc trọng giáp, trường thương giao lại cho Thân Vệ. Hắc Long Kiếm cài bên hông. Thái tử đã tuyên chỉ từ trước, Hoàng Thượng ban thưởng đặc ân, từ nay về sau, Dương Vạn Lý Điện Tiền được đeo kiếm, diện thánh không cần quỳ.
Quan nội thị xướng danh vang dội:
“Trấn Bắc Hầu Dương Vạn Lý, nhập điện nghe phong!”
Thềm ngọc.
Dương Vạn Lý một mình bước lên bậc thềm.
Bách quan chia thành hai hàng, đầu cúi rạp xuống, không ai dám ngẩng mặt nhìn thẳng.
Trên Long Ỷ, Hoàng đế Triệu Nghị ngồi ngay ngắn, ánh mắt sáng rực nhìn xuống Nghĩa Đệ của mình.
Gió nhẹ thổi qua, áo choàng Dương Vạn Lý tung bay, hắc giáp phản quang, tay phải vịn kiếm, trái ôm mũ trụ, oai phong lẫm liệt.
Triệu Nghị càng nhìn càng hài lòng.
Dương Vạn Lý quỳ một gối xuống, đặt mũ trụ lên trước, tay phải để ngang ngực:
“Thần Dương Vạn Lý, bái kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế vạn vạn tuế!”
“Mau bình thân, trẫm đã tuyên chỉ, Trấn Bắc Hầu diện thánh không cần quỳ.”
Dương Vạn Lý đứng dậy, Triệu Nghị phất tay, thái tử cầm thánh chỉ cao giọng đọc rõ:
“ Phụng Thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết
Bắc cương phong hỏa liên miên, nhiều năm chịu Đại Liêu dày xéo.
Bách tính lưu tán, tứ cố vô thân. Là ta Đại Tống chi thương.
Nhờ thượng thiên chiếu cố, hưởng Thái Tổ Ân Trạch.
Trấn Bắc Hầu Dương Vạn Lý, xuất thân tướng môn Dương Thị, khai quốc công thần Dương Khánh hậu nhân, thừa tổ nghiệp Dương Gia, huyết chiến mười năm, bình định Bắc Cảnh, mở rộng cương thổ, an ổn lê dân.
Cuối đông năm ngoái, viễn chinh Bắc cương, đại phá Liêu Đình, vĩnh tuyệt triều ta Bắc Cảnh hậu hoạn.
Công tại thiên thu, khoáng cổ tuyệt kim."
"Vì thế!"
"Gia phong Trấn Bắc Hầu Dương Vạn Lý."
“Nhất Đẳng Hộ Quốc Công, dựng quốc công miếu đường, thụ hậu thế tử tôn thờ phụng.”
“Thụ Trấn Quốc Thượng Tướng Quân quân hàm, quan cư nhất phẩm.”
“Truy phong tiên phụ Dương Bá Nghiệp Trung Liệt Công.”
“Truy phong mẫu thân Lý thị Nhất phẩm cáo mệnh phu nhân.”
Tứ ban thực ấp ngàn hộ, tám trăm mẫu đất phong, vàng bạc vạn lượng.
Khâm thử.”
Tiếng chiếu thư vừa dứt, toàn thể văn võ bá quan đồng loạt quỳ rạp xuống, hô lớn:
"Chúc mừng Hộ Quốc Công!”
Dương Vạn Lý hai tay lĩnh chỉ:
“Thần, tạ chủ long ân!”
Triệu Nghị gật đầu cười nhìn Dương Vạn Lý, tay khẽ nhấc:
“Mừng Hộ Quốc Công khải hoàn về triều, thiết đãi yến tiệc tại Vân Trung điện, bách quan cùng vui.”
“Tạ bệ hạ!”
Vân Trung điện.
Ánh nến rực rỡ, nhạc tấu du dương.
Triệu Nghị thân mang long bào, sắc mặt hồng hào, tâm tình cực kỳ vui sướng.
Trên điện, mười bàn tiệc bày đầy sơn hào hải vị, tửu ngọc như suối, bá quan văn võ tụ hội đầy đủ, đều lần lượt kính rượu Trấn Bắc Hầu.
Dương Vạn Lý thân khoác hắc giáp, mũ trụ bỏ xuống, dung mạo anh tuấn, ánh mắt thâm sâu. Hắn một mình đối ẩm trăm ly, mặt không đổi sắc.
Hoàng đế cười lớn:
"Trấn Bắc Hầu, hôm nay không luận quân thần, chỉ luận bằng hữu! Trẫm kính ngươi một chén!"
Dương Vạn Lý lập tức đứng dậy, nâng chén ngang mày, hai tay dâng lên:
"Thần, cạn!"
Một hơi uống cạn, rượu mạnh như lửa thiêu cũng không đổi sắc mặt.
Tiệc tàn, Hoàng thượng say khướt, được thị vệ dìu về Càn Thanh Cung tĩnh dưỡng.
Dương Vạn Lý cũng cáo lui.
Đêm khuya. Đường phố Biện Kinh vắng lặng.
Ánh trăng thanh lãnh.
Dương Vạn Lý một mình cưỡi ngựa, bọc trong áo choàng.
Gió thu lướt qua, mùi hoa quế ngọt ngào phảng phất.
Hắn cho ngựa đi vòng quanh một đoạn, bất tri bất giác dừng trước Tứ Phúc Trai.
Ánh đèn trong trai viện vẫn còn sáng mờ, soi bóng những tà rèm nhẹ bay theo gió.
Dương Vạn Lý ghì cương, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn cánh cửa kia.
Trong lòng dấy lên vô vàn cảm xúc phức tạp.
Hắn muốn vào.
Muốn gặp nàng.
Muốn nói ngàn vạn lời chưa kịp thổ lộ.
Nhưng rồi chỉ đứng đó, trầm mặc.
Qua lớp rèm cửa, có lẽ nàng đang an giấc? Có lẽ nàng không muốn gặp hắn?
Nắm chặt tay, Dương Vạn Lý lấy từ trong áo ra một cành tuyết lê, do chính tay hắn hái về từ Bắc Cảnh.
Hắn chần chừ, rồi nhẹ nhàng đặt cành hoa lên bậc cửa.
Chỉ vậy thôi.
Quay người, bóng đen dần hòa vào đêm tối, như một vệt khói mong manh tan đi trong ánh trăng.
Trên bậc cửa, cành tuyết lê trắng như tuyết, trong đêm yên tĩnh phát ra ánh sáng yếu ớt mà kiên cường.
Sáng hôm sau.
Biện Kinh vừa mới hửng sáng, trước cổng Dương Phủ đã chật kín người.
Xe ngựa xếp thành hàng dài từ Đông Nhai kéo đến tận Tây Môn, vương công quý tộc, quan viên cao thấp, phú hộ quyền thế, ai nấy đều trong tay cầm bái th·iếp, tranh nhau muốn được diện kiến Hộ Quốc Công.
Tiếng xì xào bàn tán không dứt.
Thế nhưng, tất cả đều bị thân vệ canh cổng lạnh lùng chặn lại.
Một thân vệ áo giáp đen, thần sắc lạnh nhạt, giọng dứt khoát:
"Tướng quân bôn ba nhiều ngày, thân thể chưa khoẻ, hôm nay bế môn tạ khách. Bái th·iếp để lại, ngày sau Quốc Công phủ sẽ hồi phục."
Tứ Phúc Trai.
Ánh mặt trời ấm áp xuyên qua rèm lụa mỏng, rải từng mảng sáng vàng nhẹ lên mặt đất.
Trong phòng, Thọ Hoa khoác áo lụa trắng, mái tóc dài vấn cao gọn gàng, đang chậm rãi đánh một bản nhạc khúc.
Động tác nàng chậm rãi, khí chất thanh nhã, chỉ là đôi mắt trong suốt kia mang theo chút ngẩn ngơ khó giấu.
Bên án thư, bình ngọc trắng tinh đã cắm một cành tuyết lê nở rộ.
Cành lê thanh mảnh, từng đoá trắng ngần, tinh khiết như tuyết đầu mùa, nhuốm ánh sáng dịu dàng buổi sớm.
Nhìn như vô tình, nhưng vị trí cắm rất cẩn trọng, ngay bên cạnh tầm mắt nàng, vừa vặn lúc giương đầu lên liền có thể thấy.
Thọ Hoa đưa tay khẽ chạm vào cánh hoa, lòng bàn tay truyền đến xúc cảm mềm mại, lạnh mát.
Nàng khẽ mỉm cười.
Trong nụ cười ấy, có nỗi buồn như gió nhẹ lướt qua ngàn cánh đồng, cũng có một chút dịu dàng sâu thẳm, như sương mai thấm vào lòng đất, không ai hay biết.
Phía sau, Lệ Phu Nhân ngẩn ngơ nhìn Đại nương, ánh mắt tràn ngập thương tiếc và nhu hòa. Bà quay đầu, ánh mắt kiên quyết, khẽ gạt lệ, đi xuống lầu tìm tam nương Khang Ninh.
“Tam nương, chuẩn bị quà và bái th·iếp đi cùng ta!”
“Mẫu thân hôm nay muốn đi đâu?”
“Hộ Quốc Công phủ!”
Hộ Quốc Công Phủ.
Trong nội viện thâm sâu, ánh nắng sớm rọi qua hàng trúc xanh biếc, tạo thành từng mảng sáng tối đan xen trên mặt đất.
Dương Vạn Lý ngồi một mình dưới mái hiên, trên bàn chỉ có một bình trà nguội lạnh, và một tập bái th·iếp xếp chồng cao ngất.
Gió nhẹ thổi qua, góc áo bào đen của hắn khẽ lay động, nhưng thân hình ấy vẫn trầm tĩnh như tượng.
Trước mặt hắn, bái th·iếp trải ra, danh th·iếp của vương hầu công tử, đại thần trọng thần, từng tấm từng tấm lướt qua tay, nhưng ánh mắt hắn chưa từng dừng lại.
Hắn thẫn thờ, ngón tay thô ráp vô thức chạm vào khăn lụa trong ngực, chữ “Vạn” thêu bằng chỉ ngọc bích tinh xảo mà mỹ lệ, xảo đoạt thiên công.
Dương Vạn Lý nhắm mắt.
Trong khoảnh khắc ấy, khuôn mặt Thọ Hoa hiện lên trước mắt, ánh mắt nàng lạnh lùng, giọng nói xa cách, từng cử chỉ từng động tác đều vạch rõ ranh giới giữa hắn và nàng. Mười năm phong tuyết, máu nhuộm sa trường, hắn đều có thể cắn răng vượt qua.
Chỉ duy nhất trước ánh mắt xa cách ấy, hắn cảm thấy mình yếu đuối như một đứa trẻ lạc lối không nhà.
Đêm qua, hắn đã đứng trước Tứ Phúc Trai thật lâu.
Muốn bước vào, lại không dám.
Muốn gọi tên nàng, lại sợ làm nàng bận lòng.
Cuối cùng, chỉ lặng lẽ để lại một cành tuyết lê, rồi quay đi.
Không một lời từ biệt.
Không một tiếng thở dài.
Bởi hắn hiểu, đối với Thọ Hoa, đôi khi im lặng chính là sự dịu dàng cuối cùng hắn còn có thể dành cho nàng.
Giờ phút này, giữa vinh hoa quyền quý bủa vây, hắn chỉ thấy nội tâm trống rỗng.
Huyết chiến sa trường, quét ngang thiên hạ. Nhưng trước một chữ Tình, lại vô lực đến vậy.
Một thân vệ bước nhanh vào, khom mình bẩm báo:
"Khởi bẩm tướng quân, những người tới bái phỏng hôm nay, thuộc hạ đều đã ngăn lại. Ngài có muốn ... chọn vài người diện kiến?"
Dương Vạn Lý khẽ phất tay áo, giọng trầm thấp mà lạnh nhạt:
"Không cần."
Thân vệ lĩnh mệnh lui ra.
Dương Vạn Lý chống tay lên trán, ngồi yên thật lâu.
Trên chiếc bàn đá trước mặt, một cánh tuyết lê theo gió từ ngoài hiên bay tới, nhẹ nhàng rơi xuống bên ấm trà lạnh ngắt.
Hắn đưa tay nhặt cánh hoa, ánh mắt đìu hiu, như cả bầu trời đè nặng xuống đáy lòng.