Chương 9: Mười dặm bách tính đón công thần
Tựa thi
Mai tuyết tranh sương cốt vị hàn
Thiên quân thiết giáp đạp thiên quan
Cô thân nhất kiếm quy vương thổ
Bích huyết trường lưu tráng sĩ quan
Dịch nghĩa
Tuyết mai tranh sương, xương còn chưa lạnh
Nghìn quân áo giáp sắt, giẫm nát ải trời.
Một thân một kiếm, trở về đất nước
Máu biếc tuôn chảy, đội mũ anh hùng.
________________________________________
Dương Phủ.
Ánh sáng mờ nhạt rọi qua song cửa, Dương Vạn Lý tỉnh lại, áo choàng phủ đầy bụi hương đêm trước. Hắn lặng lẽ chỉnh lại y phục, quỳ thêm một lần trước từ đường, dập đầu ba cái thật sâu.
Đứng dậy, bước chân hắn nặng nề nhưng kiên định, như đã trút được mấy tầng chấp niệm đè nén trong lòng.
Dương Môn huyết lệ.
Mười năm cừu hận.
Hắn đã có thể đặt xuống.
Tứ Phúc Trai.
Trước cổng, Dương Vạn Lý đứng một lát, rồi đưa tay gõ nhẹ. Cửa mở. Người ra đón là Ngũ nương.
“Ngũ nương tử!”
Dương Vạn Lý hai tay khẽ bái.
“Cảm phiên thông tri Lệ Phu Nhân, tại hạ Dương Vạn Lý cầu kiến.”
Ngũ nương thoáng kinh ngạc, nhanh chóng chạy đi báo với Lệ Phu Nhân.
Trong nội viện, Lệ Phu Nhân và Thọ Hoa đã ngồi chờ.
Dương Vạn Lý tiến vào, chỉnh lại vạt áo, chắp tay khom người thật sâu.
“Vãn bối Dương Vạn Lý, hôm nay đến cáo biệt.”
Thọ Hoa thấy thế khẽ giật mình
“Đại Tống lại có chiến sự sao”
Dương Vạn Lý lắc đầu:
“Không có chiến sự, chỉ là lần này gấp gáp hồi kinh vì việc tư. Đại Tống pháp lệnh, biên cương đại tướng muốn hồi kinh phải có chiếu chỉ của Hoàng Thượng, không có chiếu chỉ tuyên triệu, hoặc thời điểm khải hoàn nhận phong lễ không được nhập nội thành. Lần này tuy có có chiếu chỉ của Hoàng Thượng, nhưng chưa phải thời điểm nhận phong lễ, việc ta nhập kinh đã không phù hợp lễ chế, nhờ Thánh Thượng ân điển mới được nán lại vài ngày, hiện tại đã đến thời điểm phải trở về, hội binh cùng Trấn Bắc Quân hồi kinh.”
Thọ Hoa nghe vậy thì bình tĩnh lại, trái tim đang ở trên cổ họng cũng đặt xuống. Dương Vạn Lý thấy vậy cũng mỉm cười:
“Thọ Hoa, đây là lo lắng cho tại hạ sao”
Thọ Hoa ánh mắt lạnh xuống:
“Hầu Gia, Thọ Hoa là nô gia khuê danh, chỉ người trong nhà mới gọi, ta và Hầu Gia không thân cũng chẳng quen, thỉnh Hầu Gia tự trọng.”
Nói đoạn liền xoay người về khuê phòng, cũng chưa từng ngoảnh lại.
Dương Vạn Lý cười khổ, quay đầu hướng Lệ Phu Nhân khẽ bái:
“Phu Nhân, Vạn Lý xin cáo từ!”
Lệ Phu Nhân gật đầu. Dương Vạn Lý ra đến bậc cửa, ngoái lại nhìn Thọ Hoa khuê phòng hồi lâu, mới xoay người rời đi.
Sau rèm cửa, Thọ Hoa đưa mắt dõi theo bóng lưng rời đi của hắn, tâm tư phức tạp, trong lòng trăm mối ngổn ngang, toát ra thành một tiếng thở dài.
“Đại tỷ, Trấn Bắc Hầu tâm ý rõ như ban ngày, ta nhìn tỷ trong lòng cũng có hắn, cớ sao không nhận tâm ý của người ta. Chuyện năm ấy đến hiện tại cũng đã là quá khứ, tỷ tỷ, thanh xuân ngắn ngủi, cớ sao không mở lòng mình, kẻo vụt mất lương duyên.”
Tam nương Khang Ninh từ phía sau tiến lại, nắm tay mình đại tỷ lại nói:
“Tỷ tỷ vì Lệ Gia hi sinh quá nhiều, bọn tỷ muội đều muốn tỷ tỷ được hạnh phúc.”
Tứ nương, ngũ nương theo sau cũng phụ họa:
“Đúng vậy đại tỷ, Trấn Bắc hầu mặc dù không phải là mỹ nam tử hiếm thấy, nhưng cũng khôi ngô tuấn tú, nam tử khí khái hào hùng, tính tình ngay thẳng, nhân phẩm thượng giai. Nhìn người ta cứu Tam tỷ là biết, thấy việc bất bình rút đao tương trợ, cũng là người có tình có nghĩa. Hơn nữa Trấn Bắc Hầu chiến công hiển hách, bình định Đại Liêu, bảo hộ Bắc Cảnh mười năm thái bình, bách tính an cư lạc nghiệp, là nhà nhà trong miệng Đại Anh Hùng.”
Nhị nương tiến vào phòng, cũng gật đầu:
“Đúng vậy, Trấn Bắc Hầu chinh chiến nhiều năm, vẫn chưa từng có hôn phối. Sắp tới hồi kinh, gia phong Hộ Quốc Công, Trấn Quốc Thượng Tướng Quân, là nhất đẳng công tước, quan cư nhất phẩm. Hiện tại trong kinh vương công quý tộc, đại thần triều đình đang gấp gáp tìm bà mai, người muốn đến cửa cầu hôn sắp xếp hàng từ Bắc Môn đến Nam môn rồi.”
Nhị nương tiến tới ngồi bên cạnh Thọ Hoa:
“Đại tỷ, ta thấy Trấn Bắc Hầu bao nhiêu năm vẫn đối với tỷ nhớ mãi không quên, nam nhân si tình đến vậy, sao tỷ không nghĩ lại?”
Thọ Hoa nghe xong im lặng không nói, chúng tỷ muội liền biết nói gì cũng vô dụng, đạo khảm trong lòng này chỉ có Đại tỷ tự mình vượt qua mới được.
Lệ Phu Nhân đứng ngoài cửa, trong mắt hiện lên mấy phần đau lòng lẫn yêu thương.
Triều đình.
Buổi chầu sớm, Kim Loan điện.
Một vị đại thần đứng ra dâng tấu:
“Bệ hạ! Thần có bản tấu! Thần cho rằng Trấn Bắc Hầu Dương Vạn Lý chưa có thánh chỉ tuyên triệu lại chưa đến lễ phong công đã tự ý nhập kinh, coi thường lễ chế, có nhục quốc pháp, khiến kỷ cương q·uân đ·ội lỏng lẻo, xin bệ hạ luận xử!”
Lời nói vừa dứt, trong điện thoáng một mảng trầm mặc.
Triệu Nghị ung dung đặt tấu chương xuống, ánh mắt quét qua đám văn võ bá quan.
Giọng hắn lạnh lùng:
“Trấn Bắc Hầu lĩnh chiếu Bắc chinh, mã đạp Liêu Đình, khai cương khoách thổ, công lao hiển hách. Bá quan văn võ ở đây, có người nào làm được? Trẫm thân phái người truyền khẩu dụ — dĩ kỳ đại công, đặc chuẩn hồi kinh. Đại tống bao nhiêu năm mới ra được một thần tướng, ngươi bảo trẫm vì hắn nhập kinh sớm mấy tháng mà luận xử, hoang đường!”
Ánh mắt Triệu Nghị như đao phong quét qua.
Tất cả các đại thần cúi đầu không dám thở mạnh.
Triệu Nghị lạnh nhạt phất tay:
“Thượng tấu bất xét, giáng ba cấp lương bổng, miễn ban triều một tháng. Lui!”
Biện Kinh, Bắc Môn, Hai tháng sau.
Từ giờ Thìn, tiếng trống báo tin đã vang lên từng hồi dài khắp các cổng thành.
Từ ngọ môn đến xa đạo mười dặm ngoài thành, cờ xí như rừng, kiệu hoa như biển, mười vạn dân chúng tràn kín hai bên đại lộ, áo mũ chỉnh tề, tay ôm hương hoa, đồng loạt hướng về phương Bắc quỳ gối nghênh đón.
Trên trời, từng làn mây trắng cũng ngừng trôi, gió xuân ngưng đọng như chờ đợi khoảnh khắc này.
Cửa thành Biện Kinh rộng mở, long kỳ phấp phới, thần vũ uy nghiêm.
Thái tử Triệu Tuấn thân chấp ngọc tiết, đích thân suất quần thần ra ngoại thành nghênh đón.
Áo bào đỏ thắm, ngọc quan kim đai, Thái tử thân mang long khí, ánh mắt ngưng trọng nhìn về phương xa.
Đại thần tả hữu đồng loạt chỉnh y, khom người chờ lệnh.
Xa xa, bụi mù cuộn lên như sóng biển, một đội kỵ binh màu đen xé gió mà tới.
Áo giáp đen tuyền, chiến mã đạp tuyết, lá cờ lớn thêu chữ "Bắc" giữa trận cuồng phong phần phật tung bay.
Văn thần võ tướng sắc mặt ngưng lại, đây là Trấn Bắc Quân, bình định Bắc Cảnh, mã đạp Liêu Đình Trấn Bắc Quân. Kỵ binh lao nhanh nhưng đội hình không loạn, cho dù hiện tại đã đến gần Kinh Thành, hai bên đại quân tả hữu tương hỗ vẫn luôn sẵn sàng phòng bị. Quân dung nghiêm chỉnh, thần sắc túc mục, là bách chiến chi binh, tinh thuệ trong tinh nhuệ.
Dẫn đầu là một hắc giáp tướng quân, hắn vóc người cao lớn, lưng thẳng như tùng, mắt lạnh như đao, hạ bàn vững như núi.
Hắn vung tay, đội quân phía sau lập tức dừng lại, chỉnh tề ngăn nắp, ngàn kỵ đồng thời xuống ngựa, không một tia lệch nhịp.
Dương Vạn Lý bước lên phía trước, quỳ một gối, chắp tay hướng Thái tử hành lễ:
"Thần Dương Vạn Lý, lĩnh mệnh hồi kinh, đặc bẩm Thái tử điện hạ!"
Giọng nói trầm ổn như hoàng chung đại lữ.
Thái tử tiến lên hai bước, tự tay đỡ hắn dậy, cười lớn:
"Trấn Bắc Hầu, khổ cực rồi!"
“Thái tử quá lời, bổn phận mà thôi.”
Thái tử quay đầu, cao giọng tuyên:
"Bệ hạ có chỉ — Trấn Bắc Hầu Dương Vạn Lý. Thập niên trấn thủ Bắc Cương, nay công phá Đại Liêu, bình định Bắc Cảnh, mở ta Đại Tống vạn thế Thái Bình, công thùy thiên cổ, Thánh thượng đặc ban: Điện Tiền được đeo kiếm, diện thánh không cần quỳ, nhập triều phong thưởng!"
Hai hàng bá quan văn võ biến sắc, Điện tiền được đeo kiếm, diện thánh không cần quỳ, đây là cỡ nào ân huệ a.
Bách tính mười dặm hai bên nghe vậy, đều nhất tề quỳ xuống hô vang:
"Vạn tuế! Vạn tuế! Vạn tuế!"
Dọc đường.
Dân chúng quỳ dọc hai bên quan đạo, từ trẻ nhỏ đến cụ già, tay ôm nhành liễu xanh hoặc hoa đào, mắt đỏ hoe tràn ngập kính ngưỡng.
Khi Dương Vạn Lý ngang qua, từng người dân đều gập người thật sâu, vái lạy như nghênh thần nhân.
Nhiều thiếu nữ vội vàng ném khăn thêu, mảnh lụa, dải băng lên không trung, khiến đường phố như phủ kín sắc hoa.
Trên các lầu cao, quan viên mặc triều phục xanh tím đai ngọc, cũng rạp mình cúi thấp, hành đại lễ.
Trời đất lặng ngắt, chỉ còn tiếng vó ngựa dồn dập và tiếng lòng dân lay động như thuỷ triều.
Dương Vạn Lý nhìn thẳng.
Hắn không quay đầu.
Hắn không kiêu ngạo.
Hắn chỉ thầm siết chặt trường thương, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, nơi hoàng cung nguy nga đang mở rộng cửa lớn, long kỳ trải dọc thềm đá, ngọc quan kim giáp đang chờ hắn bước vào.
Đằng sau ánh mắt kiên định ấy, ẩn giấu những ngàn vạn hình ảnh.
Là đêm đen trên thảo nguyên, thân tộc đẫm mãu vùi trong tuyết lạnh.
Là Trấn Bắc Quân huynh đệ, máu tươi thấm đỏ chiến kỳ.
Là lời gào vang vọng của binh sĩ trước lúc xuất chinh: "Không phá Liêu Đình, không hồi quốc thổ!”.
Hôm nay, hắn mang theo vinh quang của ngàn vạn vong linh Trấn Bắc Quân, bước vào chính điện, tiếp nhận thiên tử ban ân.