Ngũ Phúc Chi Vạn Lý Thiên

Chương 5: Gió Mát Biện Kinh, Sương Lạnh Bắc cương




Chương 5: Gió Mát Biện Kinh, Sương Lạnh Bắc cương
Tựa thi:
Tương tư vị thoại ý tằng nùng
Giang vũ sơ khâm thủy vị trung.
Tướng sĩ tẩy binh hồi cố lý
Hà nhân thúc mã độ sơn phong.
Dịch nghĩa:
Tình chưa thổ lộ đã vấn vương
Mưa sớm còn đọng áo chưa khô.
Tướng quân rửa giáp về quê cũ
Ai đó giục ngựa vượt núi mù.
________________________________________
Biện Kinh – Tứ Phúc Trai.
Sáng sớm, phố lớn Tế Tân vẫn mù hơi sương, từng chiếc xe gỗ kéo qua để lại vệt ướt dài trên nền đá. Tứ Phúc Trai mở cửa sớm, khói trà hòa lẫn cùng hương cỏ non và mùi giấy mới in còn thơm mực.
Tam nương tử Khang Ninh vừa đích thân điểm sổ sổ sách, vừa sai người treo lên cửa lầu một tấm bảng nhỏ viết tay:
“Bán trà luận thế sự, phi khách mời miễn nhập.”
Bên ngoài, một chiếc lọng giấy xanh khẽ lay, rồi vang lên tiếng gõ cửa gõ nhịp đều đặn. Sài An khoác bach y, tay cầm quạt giấy, mắt khẽ nhíu cười.
Khang Ninh không cần quay đầu, chỉ phất tay sai Tiểu Xuân:
“Đem bảng xuống. Tránh để người ngông cuồng ngộ nhận là lời mời.”
Sài An cười ha hả, bước vào như chốn không người.
“Tam nương, nàng mời thiên hạ luận thế sự, chẳng lẽ ta đây không đủ để?”
Khang Ninh ngẩng đầu, ánh mắt sắc như lưỡi dao:

“Ngươi mang danh tú tài, lại mở tửu lâu, bán văn châm biếm kẻ sĩ. Thế sự với ngươi, chỉ đáng ba chung rượu nhạt và vài câu hí ngôn.”
“Ba chung rượu nhạt,”
Sài An nghiêng quạt gõ xuống bàn
“Cũng đủ để thắng một trận không đổ máu. So với trà của Tứ Phúc Trai, có tiếng nhưng khó nuốt, ta thà say còn hơn đắng.”
Khang Ninh mím môi, mắt liếc:
“Ta thà trà đắng mà thanh, còn hơn rượu nồng mà loạn.”
Hai người đấu khẩu tới đây, khách khứa đã tụ lại quanh bàn giữa, ai nấy che miệng cười thầm. Dưới bàn, Tiểu Xuân khẽ thở dài:
“Lại nữa rồi.”
Cuối cùng, Khang Ninh rót trà, tay không run mà mắt cũng không chớp:
“Nếu Sài công tử hôm nay đến chỉ để lộng ngôn, xin mời dùng trà rồi lui. Còn nếu muốn mua một đấu trà ‘Thiên Sơn Bích’ cần thanh toán trước, không ghi sổ nợ như lần trước.”
Sài An cười không đáp, chỉ thong thả cầm chén trà uống cạn, rồi đặt lên bàn ba thỏi bạc, chậm rãi nói:
“Không mượn, không nợ. Cũng không phải lần cuối đến đây.”
Ngọc Môn Quan, doanh trại Trấn Bắc Quân
Giữa đồng hoang bát ngát, tuyết đã tan hết, chỉ còn dấu bánh xe sâu in vào bùn đất. Trong trướng lớn giữa doanh trại Yên Vân, ánh lửa cháy bập bùng soi rõ khuôn mặt nhuốm gió sương của Dương Vạn Lý.
Lễ khao thưởng ba quân đã xong. Cờ đỏ treo kín bốn trại, tên của từng người lập công được chép lên bảng lớn, dựng giữa sân.
Hắn ngồi bên bàn, tay lật tấu chương, ánh mắt lướt qua từng hàng chữ nhỏ trong danh sách:
“Đình Húc, t·ử t·rận tại Hắc Thủy quan, tả tướng quân tiền doanh, bị Đại Liêu Thiết kỵ dẫm đạp mà c·hết.”
“Vân Đạo – t·ử t·rận tại Thông Thiên Hà, thiên phu trưởng Hãm Trận Doanh, vì bảo hộ lương thảo mà chống lại Liêu Binh tập kích, bị ngàn đao phân thây mà c·hết.”

Ánh mắt hắn trầm xuống. Tay nắm lấy chuôi kiếm đặt bên chân, siết nhẹ. Một lúc lâu sau, thân tín thân cận Tần Hạc bước vào, cúi mình:
“Thưa Hầu gia, đội kỳ binh đã chỉnh đốn xong. Lộ trình hồi kinh khởi hành sáng mai, lần này đi chỉ một ngàn mang tinh kỵ, nhưng chiến lợi phẩm nặng nề chồng chất, lộ trình xa xôi, cần bốn tháng mới về đến Biện Kinh.”

Dương Vạn Lý khẽ gật đầu:
“Ta sẽ cùng ba trăm thân vệ đi trước, không đợi đại quân. Khi đến Lạc Dương, ngươi thay ta tra hỏi tung tích một người, Lệ Gia Đại nương tử Lệ Thọ Hoa, xem nàng còn ở đó không.”
Tần Hạc giật mình, nhưng lập tức lĩnh mệnh:
“Tuân mệnh.”
Ba tuần sau, tại huyện Lạc Dương, giữa một buổi chiều nắng vàng như tơ, thân tín trở lại, bẩm báo:
“Lệ Gia đã dọn đến Biện Kinh từ ba năm trước. Không rõ địa chỉ cụ thể.”
Dương Vạn Lý nghe xong, đứng lặng thật lâu bên gốc mai. Gió xuân thổi qua làm cánh mai rơi trắng một góc áo.
“Đã thế... về thẳng Biện Kinh.”
Dương Vạn Lý ra roi thúc ngựa, phi thẳng về hướng đông nam. Đằng sau, ba trăm thân vệ rầm rập theo sát.
Khói bụi cuồn cuộn
Hạ Chí, Ngô đồng thụ ngoài viện tử Tứ Phúc Trai đã chớm ngả vàng. Lúc ấy, Tam nương Khang Ninh nhận ủy thác của mẫu thân, dẫn hai tiểu tỳ ra ngoại thành nhập trà về cho Trà hội sắp tới. Đoạn đường chẳng xa, nhưng vì trà trại nằm sát chân núi Nam Lĩnh, xưa nay vốn ít người qua lại.
Khang Ninh khoác tử vân trường sam, tọa hạ tại mã xa, phía sau là hai cỗ xe thô mộc, chất đầy mộc rương là trà non mới hái. Nàng vừa cười đùa với tiểu tỳ, vừa lặng lẽ nhìn cảnh sắc ngoài đồng, tâm trí chẳng hề nghĩ đến hiểm nguy.
Khi xe vào sâu trong thụ lâm, thình lình từ hai bên bụi rậm xô ra gần chục hán tử, mặt bịt khăn đen, tay cầm đao gậy.
"Không muốn c·hết thì đứng yên!" – tên đầu lĩnh hét vang.
Bọn tiểu tỳ thét lên, xe lật nghiêng, trà rương văng ra mặt đất, vãi đầy hương lá. Khang Ninh nghiến răng, ánh mắt không chút hoảng sợ, chỉ lạnh lùng hỏi:
"Các ngươi là ai? Thanh thiên bạch nhật, dưới chân thiên tử cũng dám c·ướp đường, muốn c·hết sao?"
Tên c·ướp cười nhạt:
"Chính vì gần nên mới ra tay nhanh. Cô nương, hôm nay, xin mời theo chúng ta một chuyến. Ai dám phản kháng, chớ trách đao kiếm không có mắt."
Chưa kịp phản kháng, Khang Ninh đã bị cưỡng chế trói lại, đám c·ướp ép nàng lên ngựa, phóng như bay về hướng Tây Nam.
Tên đầu lĩnh ánh mắt liên tục đảo qua người Tam nương.
“Nương môn này thật nộn, nếu hiến cho Đại đương gia có khi còn được thăng chức”. Đoạn, thét lớn với bọn tiểu đệ

“Các huynh đệ, hồi trại sớm đem nương môn này hiến cho Đại đương gia. Đại đương gia giảng nghĩa khí, hắn hăn thịt cũng không thiếu huynh đệ một phần canh”
Phỉ tặc cười khằng khặc, Khang Ninh bị trói trên lưng ngựa sắc mặt tái nhợt, mặc dù trong lòng sợ hãi, nhưng vẫn quật cường không chịu khuất phục.
Gia nhân nhìn cảnh này sợ hãi, tức tốc chạy về Biện Kinh báo tin.
Biện Kinh, Chợ Đông.
Sài An đang kiểm sổ hàng, bất chợt nghe tiếng kêu thất thanh bên ngoài Tự Phúc Trai:
"Phu nhân, các vị nương tử, chuyện lớn không tốt, Tam nương trên đường về bị phỉ tắc bắt đi rồi."
Sài An biến ắc, buông bút, phi thẳng một mạch tới cổng thành. Mục mâu dữ tợn chưa từng thấy, gằn từng chữ:
"Ai dám động nàng, ta g·iết kẻ đấy”.
Tâm phúc thấy thế liền hô hào gia nhân, dục ngựa chạy theo công tử.
Trên sơn đạo, tà dương đỏ rực. Khang Ninh cắn chặt môi, trong lòng thầm niệm:
"Mẫu thân, tỷ tỷ... Khang Ninh không thể c·hết ở đây được."
Phỉ tặc đầu lĩnh nhìn chân trời dần tối, khẽ kêu
“Tăng tốc, trước khi trời tối phải về đến trại.”
Cách đấy hai mươi dặm về phía Nam, Sài An dựa theo tung tích Phỉ tặc để lại, không ngừng truy tung, trong lòng nôn nóng, dây cương khẽ siết chặt, ra roi thúc ngựa, tốc độ lại nhanh hơn một phần.
“Tam nương, nàng không thể xảy ra chuyện gì a.”
Lâm phong xào xạc, thổi bay tàn lá. Trong một chiều hoang dã, có hai tâm hồn như vừa gần nhau hơn một đoạn.
Từ xa, trên đỉnh đồi phía Bắc Lâm Phong trại hai mươi dặm, có một bạch y thân ảnh đứng lẳng lặng. Dương Vạn Lý ghì cương ngựa, ánh mắt trầm mặc. Một thân vệ bên cạnh tiến lên:
"Bẩm Hầu Gia, Phía trước hai mươi dặm có một phỉ trại, nhân số khoảng hai trăm người, mục diện xăm chữ tội, đều là đào phạm tụ chúng thành phỉ, phải chăng?" Nói đoạn làm động tác trảm thủ.
Dương Vạn Lý gật đầu:
"Biện kinh bên cạnh, dưới chân thiên tử lại có tặc phỉ tụ chúng làm loạn, nhiễu hại bách tính.”
Hắn quay đầu ngựa
“Chỉnh đốn quân bị, chuẩn bị chiến đấu.”
“Tuân mệnh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.