Chương 6: Máu Thấm Sơn Lâm, Kiếm Vung Khai Lộ
Tựa thi:
Chiến mã xuyên lâm khởi sát phong
Đao quang huyết ảnh lộ trung hồng.
Thập niên biệt nhãn vô ngôn ngữ
Nhất kiếm nhân tâm đoạn tại lòng.
Dịch nghĩa:
Ngựa chiến xuyên rừng nổi gió chém
Đao sáng bóng máu giữa đường quen.
Mười năm gặp lại, lời không nói
Một nhát lòng người đứt dưới đèn.
________________________________________
Lâm phong Trại, Nam Lĩnh Sơn Mạch.
Canh ba.
Ánh lửa leo lét trong phỉ trại, không khí thập phần kìm nén. Dạ phong thổi qua khe đá rét như lưỡi dao. Tại lán lớn phía sau trại, Khang Ninh bị trói vào cột, tóc rối, áo nhăn, đôi mắt vẫn quật cường không chịu cúi đầu.
Bỗng một bóng trắng lướt qua sau lán, nhẹ tự như u linh. Không một tiếng động, hai tên phỉ tuần đêm ngã xuống, cổ bị cắt sâu tới tận yết hầu.
Sài An ẩn hiện giữa bóng đêm, thanh đoản kiếm chưa kịp rút hết máu, mắt như hổ lang, bước gấp tiến vào.
“Khang Ninh!”
Tam nương ngẩng lên, thoáng kinh ngạc rồi trấn định lại:
“Sao ngươi tới được? Mau đi!”
Sài An không đáp, vung kiếm cắt dây trói, rồi nắm tay nàng, áp giọng thì thầm:
“Câm miệng, theo ta.”
Hai người men theo sườn trại, vừa rẽ qua góc trái đã bị một tên phỉ phát hiện, tiếng hô vang:
“Địch tập! Địch tập!”
Chỉ một thoáng, cả trại r·úng đ·ộng. Chuông báo động vang lên. Đuốc sáng như sao sa chiếu rực cả sườn núi.
Sài An kéo Khang Ninh chạy trối c·hết về phía hậu sơn, tiếng hô g·iết vang vọng khắp núi rừng. Phía sau, hàng chục tên phỉ đuổi theo sát nút. Khang Ninh chân nhỏ không kịp bước dài, bị kéo lảo đảo mà chạy, sắc mặt tái xanh.
Ngay lúc ấy, một hồi tù và trầm trầm nổi lên từ sườn bắc. Đất rung đá chuyển.
Từ đỉnh đồi phía xa, từng thân ảnh giáp sắt cưỡi ngựa xé toang hắc dạ lao xuống. Hỏa tiễn tụ thành mưa. Trên ngọn cờ đen thêu một chữ “Bắc” là Trấn Bắc Quân Lệnh kỳ.
Dẫn đầu, một người cưỡi hắc mã, bào giáp bạc lóe ánh lửa, kiếm dài ngang yên, mắt sáng như điện – Trấn Bắc Hầu Dương Vạn Lý.
“Giết!”
Tiếng hô như sấm. Ba trăm thân vệ giục ngựa xông vào trại, như n·ước l·ũ phá đê. Đám phỉ chưa kịp trở tay, đã có kẻ đầu lìa khỏi cổ.
Một thân vệ vung thiết chùy đập vỡ đầu ba tên cùng lúc, máu bắn tung tóe. Kẻ khác phi thân từ trên yên xuống, trường đao lướt ngang, tứ chi địch nhân lìa thân, không một tiếng thở.
Sài An khẽ ngừng, vừa tránh tên bắn, vừa quay đầu nhìn lại, thấy thân vệ g·iết người không chớp mắt, từng động tác dứt khoát lão luyện thành thục. Mắt ánh lên vẻ kính phục lẫn kh·iếp đảm.
Trong biển người chém g·iết, Dương Vạn Lý một kiếm phá trại môn, ngựa không dừng vó tới trước mặt Sài An. Giọng trầm trầm:
“Đưa nàng lên ngựa, Đi theo ta!”
Sài An nhìn tướng quân bào giáp nhuốm máu, khẽ gật đầu. Lúc Khang Ninh được bế lên lưng ngựa, nàng vẫn còn sững sờ chưa nói được một lời. Gió thổi tung tà áo, ánh đuốc phản chiếu đôi mắt nàng – vừa run rẩy, vừa sợ hãi.
Từ nhỏ mẫu thân và đại tỷ yêu chiều, thân lại là tiểu thư khuê các, đã bao giờ nàng được thấy chiến trận lớn như vậy, hôm nay cũng là lần đầu tiên nàng thết n·gười c·hết, lại còn nhiều n·gười c·hết như vậy, tử trạng thê thảm không nỡ nhìn, trong nhất thời lục phủ ngũ tạng cuồn cuộn, hướng phía dưới ngựa liền nôn, như hồng thủy vỡ đê.
Sài An thấy vậy có chút đau lòng, vỗ nhẹ vai Tam nương
“Đừng sợ, chúng ta đã an toàn.”
“Ta không sao, chỉ có chút không thích ứng”.
Tam nương khẽ gật, gương mặt vẫn còn tái nhợt, nhưng đã bình tĩnh lại.
Phía sau, tên đầu lĩnh phỉ hét lớn:
“Chạy mau, là đại quân triều đình đến.”
Nhưng đã quá muộn. Ba trăm thân vệ đều là quân sĩ theo Trấn Bắc Hầu chinh chiến Bắc cương, là hạng người từ núi thây biển máu chém g·iết mà ra, há phải bình thường sĩ tốt có thể so sánh.
Đến giờ tý, phỉ trại không còn ai sống sót.
Cuối canh tư – bên khe núi Nam Lĩnh.
Sài An đứng lặng, nhìn ngân giáp tướng quân. Dương Vạn Lý quay đầu, gằn giọng:
“Lanh lảnh càn khôn, dưới chân thiên tử lại có phỉ tặc tụ chúng. Nếu hôm nay bản hầu không gặp thì thật khó tưởng tượng được.”
Hắn lại liếc Sài An, khẽ gật đầu:
“Các ngươi yên tâm, bản Hầu chắc chắn thượng thư bẩm tấu thánh thượng, cho dù hậu trường là ai, ta đảm bảo hắn hạ tràng chỉ có một kết cục.”
Sài An mỉm cười, đáp khẽ:
“Đa tạ tướng quân cứu mạng chi ân.”
Dương Vạn Lý cười lớn:
“Tiểu huynh đệ khách khí, không biết tôn tính đại danh?”
“Tại hạ Sài An, chỉ là một giới tiểu thương ở Biện Kinh.”
“Sài An? Sài gia Sài Tiến là gì của ngươi?”
Sài An không kiêu ngạo, không siểm nịnh, chắp tay khẽ đáp:
“Là tổ phụ của tại hạ.”
“Chẳng trách, đúng là thanh xuất vu lam. Ta nhìn Sài tiểu huynh đệ văn nhược thư sinh, lại dám độc thân dạ nhập phỉ trại, đúng là khí khái hào hùng, dãm cảm hơn người.”
Dương Vạn Lý liếc mắt nhìn Tam nương:
“Đây phải chăng là Sài huynh đệ nương tử, Sài huynh đệ phu phụ quả thật phu thê tương ái, là bình sinh Dương mỗ ngưỡng mộ nhất người, không biết Sài huynh đệ có hứng thú hay không vào ta Trấn Bắc Quân, làm hảo nam nhi phù gia vệ quốc, kiến công lập nghiệp?”
Tam nương mặt đỏ lên, chưa đợi Sài An trả lời đã khẽ nói:
“Đa tạ tướng quân cứu mạng chi ân.”
Lại liếc nhìn Sài An:
“Vả lại, ta vẫn còn chưa đồng ý cưới hắn đâu.”
Dương Vạn Lý thần sắc hơi khựng, nhưng hắn là nhân vật bậc nào, khẽ cười lớn cho qua:
“Ha hả, là bản Hầu hiểu lầm. Sài huynh đệ trùng quan nhất nộ vì hồng nhân, cũng là một giai thoại, bản hầu khâm phục.”
Sài An khẽ bái
“Hầu Gia quá khen.”
Chợt, Tam nương nghĩ ra điều gì, khẽ hỏi:
“Hầu gia tự xưng họ Dương, lại mời Sài Quan nhân vào Trấn Bắc Quân, phải chăng là …”
Dương Vạn Lý nghe vậy khẽ cười:
“Tiểu cô nương tâm tư thật nhạy bén. Bản hầu Trấn Bắc Hầu Dương Vạn Lý, Hạnh ngộ.”
Sài An và Tam nương thần sắc cả kinh, ngân giáp tướng quân này lại là tháng trước thịnh truyền Trấn Bắc Hầu Dương Vạn Lý? Mã đạp Liêu Đình, khai cương khoách thổ, được hoàng đế truy phong Hộ Quốc Công Dương Vạn Lý?
Kinh thành Biện Lương – cổng thành phía Bắc.
Ngựa phi như bay, vó sắt gõ nhịp. Sau lưng ánh rạng đông, trước mặt là tường thành rêu phủ mờ sương. Trấn Bắc Hầu Dương Vạn Lý dẫn đầu, áo giáp bạc chưa kịp thay, hai bên là ba mươi thân vệ tinh nhuệ, hộ tống chiếc xe ngựa giữa đội hình.
Bên trong, Khang Ninh ngồi dựa vào vách xe, sắc mặt đã có lại chút huyết khí, mắt vẫn đỏ hoe nhưng không khóc. Sài An ngồi đối diện, chẳng nói một lời, chỉ đưa tay đỡ tách trà ấm nàng chưa uống.
Qua lớp rèm tre, Khang Ninh nhìn thấy bóng áo giáp bạc đang cưỡi ngựa đi trước, không hiểu sao lòng dậy sóng.
Sài An khẽ nói:
“Trấn Bắc Hầu, không, bây giờ phải là Hộ Quốc Công Dương Vạn Lý, Bắc Cảnh Chiến Thần, Đại Liêu vong quốc chi nguyên, người như thế, nay lại tự thân hộ tống chúng ta về, thật là... kỳ duyên.”
Khang Ninh cụp mi, nghĩ về chuyện hôm trước giữa mẫu thân, đại tỷ và Trấn Bắc Hầu, thầm than:
“Kỳ duyên hay nhân quả... cũng khó nói.”
Tứ Phúc Trai – giờ Thìn.
Tiếng vó ngựa dừng trước cửa. Xe ngựa vừa đến, cổng trà lâu đã mở toang. Lệ phu nhân xốc váy chạy ra, tóc bạc tung bay, lệ đã đầm mi:
“Con ta! Khang Ninh của ta!”
Tam nương vừa bước xuống, đã nhào vào lòng mẫu thân, cả hai òa khóc giữa trời. Tiểu Xuân, gia nhân, khách khứa đổ ra đứng đầy cả đường. Ai cũng rưng rưng nhìn cảnh mẹ con trùng phùng.
Sài An đứng sang một bên, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Dương Vạn Lý cưỡi ngựa tiến tới, chưa kịp mở miệng cáo từ, thì một bóng người từ trong trà lâu bước ra. Nàng mặc áo sa mỏng màu khói, tóc vấn cao cài trâm ngọc, ánh mắt ôn hòa mà trong vắt.
Hai người – mắt chạm mắt.
Thời gian như ngưng đọng. Gió thổi qua làm lay động nhành ngô đồng ngoài viện, từng cánh vàng rơi rụng lả tả.
Nàng giật mình.
Hắn khẽ nghiêng đầu.
Mười năm. Một tiếng động nhỏ cũng chưa từng. Nay lại gặp giữa chốn phồn hoa, trong tình cảnh chẳng hẹn mà nên.
Lệ Thọ Hoa khẽ động môi, suýt gọi tên, rồi chỉ cúi đầu, chắp tay:
“Hầu gia…”
Dương Vạn Lý cũng xuống ngựa, bước một bước dài đến trước mặt nàng, ánh mắt vẫn không dời:
“Thọ Hoa …”
Một danh tự, chất chứa thiên ngôn vạn ngữ.
Lệ phu nhân nghe tiếng, ngoảnh đầu, chợt khựng lại. Bà nhận ra người, nhưng không nói, chỉ siết chặt tay nữ nhi, lòng bối rối.