Chương 7: Trà Lâu Kiến Cố Nhân
Tựa thi
Trà khứ hương do tại
Xuân vân mộng vị tàn.
Cố nhân tâm vị ngữ
Vãng sự lệ do can.
Nhất tọa phong trần ảnh
Song mi sinh tử nhan.
Kim triêu tương tái kiến
Bất ngữ lệ thiên hoàn.
Dịch nghĩa:
Trà cũ hương còn đọng
Mây xuân mộng chưa tan.
Gặp nhau chưa cất tiếng
Chuyện cũ lệ thấm chan.
Một bóng phong trần cũ
Đôi mày nhuốm phấn than.
Hôm nay vừa gặp lại
Chẳng nói lệ ngập tràn.
________________________________________
Tứ Phúc Trai.
Lệ Phu Nhân thấy Dương Vạn Lý liền định tiễn khách, nhưng nhìn lại Khang Ninh trong lòng, lại thấy hổ thẹn, thấy hắn thân dính bụi trần, ngân giáp còn vương máu, sau lưng ba mươi thân vệ hàn phong sát khí chưa tan, đành kẽ than:
“Tướng quân hạ cố tương trợ, Lệ gia chẳng dám quên ân. Nếu không chê chốn hàng kinh sơ bạc, mời Hầu gia cùng Sài công tử nhập trai, uống chén trà mọn.”
Dương Vạn Lý ngẩng nhìn bảng hiệu “Tứ Phúc Trai” Ánh mắt đảo qua Thọ Hoa phía sau, rồi mới khẽ nghiêng đầu, thấp giọng:
“Khu diệt tặc phỉ, hộ quốc an dân là quân nhân chức trách, phu nhân đừng bận tâm. Như Phu Nhân đã thịnh tình mời, tại hạ từ chối thì bất kính.”
Rồi quay người lại nói với thân vệ:
“Các ngươi trở về Thân vệ doanh ngoài thành, đưa tấu th·iếp bẩm báo hoàng thượng, ta còn có việc tư, nói bệ hạ sau đó ta sẽ vào cung diện thánh.”
Dương Vạn Lý lại liếc nhìn Thọ Hoa, nhưng giai nhân thanh ảnh đã khuất sau môn đạo, đành thôi. Quay người thủ thế với Lệ Phu Nhân:
“Phu Nhân, mời!”
“Hầu gia, mời!”
Gian trà phía Đông.
Sài An đặt chén xuống khay, trà sóng sánh, chẳng dám nhìn nàng lâu. Mà Khang Ninh từ khi ngồi xuống đến nay chỉ ngước mắt nhìn khung cửa. Mưa hôm qua đã tạnh, nhưng trong lòng dường như vẫn còn lất phất giọt cũ.
“Ngươi vẫn không nói gì?” – Nàng khẽ cất lời.
“Cần phải nói sao.” – Hắn đáp, mắt không dời.
Khang Ninh xoay chén, ngón tay mảnh mai điểm nhịp:
“Hà cớ gì phải mạo hiểm như vậy?”
Sài An bật cười khẽ:
“Đáng giá.”
Nàng chợt im, đoạn nhỏ giọng:
“Ta vẫn chưa nói đồng ý…”
“Ta biết.”
Hai người yên lặng. Trà nguội từ khi nào, chẳng ai buồn đổi ấm.
Gian trà phía tây.
Dương Vạn Lý ngồi đối diện Lệ Phu Nhân, bên cạnh trái là tứ nương, ngũ nương, bên phải là nhị nương và phu quân Phạm Lương Hàn.
Lệ Phu nhân quan sát người ngồi đối diện, hắn dung mạo không tuấn mỹ thư sinh, tuổi độ tam tuần, thân khoác ngân giáp, khí chất kiên nghị, vóc người cao lớn. Da hắn hơi sậm, gương mặt góc cạnh, trán cao, mày kiếm, sống mũi thẳng tắp, đôi mắt đen sâu lặng lại sắc bén phảng phất như xuyên thấu người đối diện, có lúc lại lạnh lùng như Bắc cương phong tuyết . Tóc dài đen như mực, buộc cao gọn bằng ngân quan, không trạm trổ hoa lệ. Không cầu kỳ trang sức, không mùi trầm hương, chỉ có mùi da thuộc của bao kiếm cũ và hàn khí ẩn ẩn. Nhiều năm chinh chiến tra trường, lại thêm v·ết m·áu còn vương trên ngân giáp, khiến khí chất trở nên có chút túc sát.
Lệ Phu Nhân ngẩn người, Dương Vạn Lý ngồi một mình ở đối diện, lại dường như có thiên quân vạn mã theo sau. Hồi lâu mới giật mình, gắng gượng nở nụ cười:
“Tứ Phúc Trai trà ngon trăm loại, không biết Hầu gia thích loại nào? Thọ Hoa trà nghệ nhất tuyệt, vì tướng quân pha một ấm trà ngon.”
Dương Vạn Lý trầm ngâm:
“Bắc cương khổ hàn, tại hạ cùng tướng sĩ ngày đêm trấn thủ, là kẻ võ phu, chỉ thích liệt tửu để xua hàn khí.”
“Nhưng nếu phải chọn, xin thỉnh một bình “Xuân Vãn”.”
Thọ Hoa đang nấu nước pha tra, nghe đấy đây ngọc thủ khẽ run một chút, đưa mắt nhìn lại thấy hắn đang nhìn mình, lại cúi đầu không nói.
“Xuân Vãn” là bình trà đầu tiên nàng pha cho Dương Vạn Lý năm đó tại Lạc Dương, cũng là lần đầu tiên hai người gặp mặt.
Hắn ngồi, nàng đứng. Giữa hai người chỉ cách một bàn trà, nhưng lại như cách thiên sơn vạn thủy.
“Được, vậy thì mở một bình Xuân Vãn.”
Lệ Phu Nhân liếc nhìn:
“Thọ Hoa.”
Thọ Hoa gật đầu, xoay người vào sân sau lấy lá trà.
Dương Vạn Lý đưa mắt nhìn theo, lại bị Ngũ nương ngăn cản ánh mắt.
“Hầu Gia, nghe phường thị truyền ngài phải hai tháng nữa mới hồi kinh nhận phong Công lễ, sao bây giờ lại xuất hiện tại đây rồi?”
Dương Vạn Lý ánh mắt thoáng ngưng: “Vị cô nương này là?”
Lệ Phu Nhân thấy thế khẽ kéo tay ngũ nương, mìm cười tỏ ý:
“Hầu Gia chớ trách, đây là nhà ta ngũ nương, niên kỷ còn nhỏ, chưa hiểu lễ nghĩa mong Hầu Gia thứ tội. Bên cạnh là nhà ta tứ nương, bên phải là Nhị nương và hiền tế.”
Dương Vạn Lý bật cười:
“Lệ gia Ngũ nương linh hoạt hiếu động, nào có chuyện trách cứ, phu nhân xin cứ yên tâm.”
“Hầu gia, ngài vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta.”
Dương Vạn Lý khẽ trầm ngâm:
“Tại hạ … tìm cố nhân.”
Lệ Phu nhân hai tay dưới bàn khẽ siết chặt, ánh mắt nhíu lại nhìn Dương Vạn Lý, Lệ gia tỷ muội cũng hiếu kỳ nhìn sang. Ngũ nương được thế không tha người:
“Vậy ngài đã tìm được chưa?”
Chưa đợi Dương Vạn Lý trả lời, Thọ Hoa đã mang một bình trà Xuân Vãn tới, ánh mắt quay lại nhìn Ngũ muội của mình, Ngũ nương khẽ chu môi không nói, nàng lại quay sang nhìn hắn
“Hầu gia, đây là Xuân Vãn của ngài.”
Dương Vạn Lý tiếp nhận chén trà khẽ ngửi, hương thơm thanh nhã, lưu mà không tản, khẽ nhấp một ngụm, khổ mà lại thanh, hậu vị ngòn ngọt, dưới cuống họng vấn vương mãi không dứt, đại biểu người pha trà tạo nghệ cực sâu.
Hắn lại nhìn Lệ Phu Nhân, khẽ đạo:
“Tại hạ nhìn Lệ Gia nữ nhi thiên sinh lệ chất, ngoại trừ nhị nương tử ở đây, phải chăng từng có hôn phối?”
Lệ phu nhân ngưng mắt, nhưng vẫn trả lời:
“Ta Lệ gia tam nương, tứ nương, ngũ nương chưa từng có hôn phối, đại nương thọ hoa tám năm trước từng gả cho Ngô gia Thập Nhất Lang ở Lạc Dương, đáng tiếc hiền tế nhiều bệnh quấn thân, ba tháng sau cưới gả đã từ giã cõi trần, Đại nương từ đó ở góa đến bây giờ, vẫn chưa tái giá.”
Dương Vạn Lý đồng tử khẽ co lại, Thọ Hoa điềm tĩnh nhìn hắn, khẽ giảng:
“Xuân Vãn, phải lấy lá trà non trong tiết Xuân cuối cùng, dùng thủy lộ tại Nam phương mà nấu, mới đạt đến vị đạo đỉnh cao, hiện tại đã gần Lập Thu, lá trà đã thay hai mùa, nhân sinh cũng qua hai đợt, tướng quân … cuối cùng vẫn là đến muộn.”
Dương Vạn Lý tay cầm chén trà khẽ siết chặt, ánh mắt nhìn Thọ Hoa, nhiều ba phần nhu hòa, thêm ba phần áy náy, thiếu một phần nhung nhớ, còn lại là năm phần kiên định. Khẽ đưa tay uống hết chén trà.
“Trà ngon!”.
Rồi đứng dậy bái Lệ Phu Nhân:
“Lệ Phu Nhân, tại hạ lần này hồi kinh đột ngột, còn chưa bẩm báo, bây giờ phải vào cung diện thánh, xin phép cáo từ tại đây.”
Dương Vạn Lý đi ra đến cửa, gió thổi qua áo choàng phấp phới, trước khi bước ra khẽ quay đầu nhìn Ngũ nương:
“Cố Nhân, tại hạ đã tìm được. Lần này, lại sẽ không lầm lỡ.” rồi quay đầu bước đi.
Sau lưng, Thọ Hoa dõi nhìn theo bóng lưng cao lớn, thần tình rung động, khóe mắt đã phủ một tầng yên ba.
Hoàng Cung
Mật thám quỳ trước ngự tiền, hồi báo việc Trấn Bắc Hầu hồi kinh, trên đường tiện tay tiễu trừ một trại phỉ tặc, cứu được một nữ nhi thương hộ, hiện đang tại Tứ Phúc Trai uống trà.
“Trẫm đã biết, lui đi.”
Trên Long ỷ, Đại Tống Hoàng Đế Triệu Nghị, tuổi độ tam tuần, khí chất uy nghiêm.
Đại nội tổng quản Lý Công Công dâng lên ngự thiện, khẽ hỏi:
“Bệ Hạ, Hầu Gia hồi kinh sớm hai tháng, phía thân vệ doanh báo ngài ấy đang xử lý việc tư, có cần triệu kiến Hầu Gia vào cung không?”
Triệu Nghị nghe đến đây liền sinh khí:
“Không cần, thằng oắt con, gấp gáp về kinh như vậy lại không chịu đến thấy hắn đại ca trước, uổng công trẫm phong thưởng hắn hậu hĩnh như vậy, ta xem hắn còn dám để trẫm đợi đến lúc nào.”
Lý Công Công đứng bên cạnh không nói gì, trong lòng lại như gương sáng. Đừng nhìn Hoàng Thượng mắng Hầu gia ác như vậy, thực chất trong lòng thương còn không kịp, hai nghĩa huynh đệ này tình cảm sâu nặng, ngoại nhân thế nào biết được.
Triệu Nghị ngước nhìn thương thiên bên ngoài, chìm vào vô tận hồi ức:
“Ngươi còn nhớ không. Năm đó trẫm vẫn còn là Thái tử, về Đồng Quan thăm nhà mẹ đẻ thì gặp hắn. Hắn mới mười bốn tuổi đã bộc lộ phong mang, không hổ danh là Dương Môn tử đệ, đúng lúc Hồ Lỗ x·âm p·hạm Đồng Quan, trẫm cùng hắn hợp lực kháng cự Hồ Lỗ, bảo hộ đồng quan bách tính yên bình. Trên tường thành, hắn thương pháp nhập thần, đánh đâu thắng đó.”
“Ngày đó Đồng Quan đại thắng, trẫm cùng hắn cộng tửu dạ đàm, trong cơn say kết nghĩa kim lan. Nguyện huynh đệ tình như thủ túc.”
“Đáng tiếc, Đáng hận a. Mười năm trước, tiên đế sai lầm tin tưởng hoang ngôn của Đại Liêu sứ giả, hại Dương Môn đẫm máu sa trường.”
“Dương Thị một nhà trung liệt, chỉ còn lại một mình hắn, như cô hồn dã quỷ, không nhà để về. Trẫm hận, năm đó tuy là Thái tử, lại vô lực cứu giúp nghĩa đệ của mình.”
Lý Công Công đưa tay gạt lệ:
“Nô tài nhớ kỹ. Bệ Hạ, năm đó ngài đã tận tâm tận lực, thậm chí ngỗ nghịch tiên đế ý chỉ, bị phạt diện bích một năm. Bệ hạ không cần tự trách, tất cả đều là ý trời.”
Triệu Nghị lắc đầu:
“Ngươi không hiểu, năm đó ta lần đầu gặp hắn, hắn cỡ nào chí khí hào hùng, nghĩa bạc vân thiên. Năm đó ta cùng hắn trên Đồng Quan Thành, hắn cười giận mắng Hồ Lỗ, vu·ng t·hương trảm tặc thủ. Năm đó, hắn chí tại thanh vân, khí thôn vạn dặm. Sau khi Dương Gia diệt môn, đã rất nhiều năm. Ta nghĩa đệ, hắn chưa từng một ngày vui vẻ quá.”
“Năm đó thiếu niên lăng vân chí, nay thành uy chấn thiên hạ Trấn Bắc Hầu.”
“Chỉ tiếc …”
“Muộn.”