Ngũ Phúc Chi Vạn Lý Thiên

Chương 8: Lạc Ký Nhân Tâm




Chương 8: Lạc Ký Nhân Tâm
Tựa thi
Tịch mịch tùng phong lạc mộ sơn
Tây lai cổ đạo mộng mang mang.
Gia thân bạch cốt vô nhân vấn
Chỉ hữu mai hoa lệ vãng hoàn.
Dịch nghĩa:
Lặng lẽ gió thông rơi núi tối
Đường cũ từ tây, mộng mờ mờ.
Gia nhân bạch cốt không ai hỏi
Chỉ cánh hoa mai khóc bóng xưa.
________________________________________
Lệ Gia Nội Viện.
Thâm dạ, nguyệt quang phổ chiếu. Tứ Phúc Trai hậu viện, Lệ gia chúng nữ ngồi quây quanh đôn trà. Tứ nương vừa gọt vỏ quả hồng vừa lén nhìn sang đại tỷ. Ngũ nương thì chẳng giấu giếm gì, chống cằm hỏi thẳng:
“Đại tỷ, người và Trấn Bắc Hầu quan hệ như thế nào?”
Thọ Hoa mím môi không đáp. Nhị nương châm trà, cũng nhẹ giọng:
“Tỷ tỷ, mười năm trước thiếu niên ở biệt viện tỷ cứu được là Trấn Bắc Hầu?”
Thọ Hoa thở dài, ánh mắt chìm vào vô tận hồi ức:
“Năm đó Xuân Vãn, trên đường từ Nam sơn về ta gặp hắn thương tích đầy mình, máu nhuộm đỏ tuyết, động lòng trắc ẩn nên mang về cứu chữa. Năm đó hắn vẫn chưa phải uy trấn thiên hạ, mã đạp Liêu Đình Trấn Bắc Hầu, chỉ là thiếu niên lang Dương Vạn Lý mà thôi”.
Lệ Phu Nhân nghe vậy khẽ lắc đầu, tay xoay tràng hạt:
“Chuyện quá khứ, chớ nên hỏi nữa. Người cũ đã lùi vào sương, hỏi ra cũng chỉ thêm thương tâm.”
Ngũ nương không phục:
“Nhưng hắn là Trấn Bắc Hầu! Hôm nay ngồi đó, mắt chỉ nhìn mỗi đại tỷ. Ta thấy rõ!”
Thọ Hoa đặt chén trà xuống, mắt vẫn dõi qua cành hoa mai trước sân, chậm rãi nói:
“Có một loại duyên, sinh tại loạn thế, gặp một lần là đủ cả một kiếp. Nhưng thói đời vô thường, nhân gian ấm lạnh. Ta chờ hắn gần mười năm, đã đủ, cũng không muốn chờ nữa.”

Nàng đứng dậy, tay áo khẽ phẩy:
“Chuyện xưa như lá rụng cuối thu, đêm nay gió lớn, sớm mai đã bị chôn dưới lớp sương mù. Các muội, đừng hỏi nữa.”
Bóng nàng khuất dần sau hàng trúc, trong viện, đèn lồng khẽ lay, như gió thổi qua lòng người.
Hoàng Cung.
Trường Nhạc điện. Đêm, Ngọc đăng sáng dịu. Dương Vạn Lý chắp tay mà đứng, nghiêm cẩn trình bày lần này chiến sự, Hắc giáp đen tuyền, thâm trầm lãnh mục. Triệu Nghị phất tay:
“Người đâu, lui xuống đi.”
Đợi đến khi nội thị khom người rời khỏi. Triệu Nghị mới khẽ thở dài. Hắn bước chậm tới gần, nhìn người trước mắt, cười khổ:
“Vạn Lý, bao nhiêu năm rồi …”
“Bẩm hoàng thượng, đã mười năm.”
“Đúng vậy, đã mười năm a. Mười năm, ngươi chinh chiến sa trường, ngoại trừ chiến báo truyền về, lại chưa từng quay về gặp trẫm, còn không thèm gửi một phong thư riêng? Đồ hỗn trướng, cánh cứng cáp rồi, không nhận ngươi cái này đại ca nữa hả?”
Triệu Nghị càng nói càng sinh khí, không nhịn được đá người trước mặt một cước.
Dương Vạn Lý cứng rắn chịu, cước này không chịu cũng phải chịu. Hắn thân tộc toàn bộ đã q·ua đ·ời, hắn biết, trên cõi đời này người thật lòng quan tâm hắn, cũng chỉ còn lại Đại huynh trước mắt.
Nhìn Dương Vạn Lý chắp tay cúi đầu, không nói một lời, Triệu Nghị chân trái vừa mới giơ lên lại thả xuống
“Thoát y phục!”
Dương Vạn Lý trợn mắt lên nhìn Triệu Nghị.
“Nhìn cái gì mà nhìn, trẫm bảo ngươi thoát!”
Không biết đại ca định làm gì, Dương Vạn Lý đành thoát.
Hắn đưa tay khẽ cởi, hắc giáp nặng nề phủ xuống sàn, lại tháo th·iếp thân y phục, cởi truồng đứng giữa Trường Nhạc Điện.
Cho dù đã chuẩn bị tâm lý, khi Triệu Nghị nhìn thấy cơ thể Dương Vạn Lý, ánh mắt hung hăng run một cái. Trên người Dương Vạn Lý, trải rộng chi chít vết sẹo, đao thương, kiếm thương, tiễn thương chỗ nào cũng có. Hắn biết, mỗi một v·ết t·hương là một lần sinh tử bác đấu, là một lần cửu tử nhất sinh, Dương Vạn Lý có thể sống đứng trước mặt hắn hôm nay, quả thật là thiên đại may mắn. Triệu Nghị nâng tay, Lý công công từ sau dâng lên một hộp ngọc, hắn tiện tay cầm vứt cho Dương Vạn Lý.
“Cầm, mỗi dùng 3 khắc bôi toàn thân một lần, lại ngâm trong rượu thuốc, kiên trì một tháng.”
“Bệ Hạ, đây là?”
“Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao, dùng cẩn thận, đừng để lại ám thương, trẫm cũng không muốn ngươi tráng niên mất sớm.”
Dương Vạn Lý nhìn hộp ngọc trên tay, lại nhìn Triệu Nghị, chắp tay khẽ bái:
“Đa tạ … Đại ca!”
Triệu Nghị mỉm cười, khoát tay

“Tạ cái gì tạ, đây là ngươi nên được.”
Nói xong hắn lại trầm ngâm nhìn Dương Vạn Lý
“Đại Liêu đã vong quốc, tiếp đến ngươi muốn làm gì?”
Dương Vạn Lý ngập ngừng:
“Thần … muốn cưới vợ.”
Triệu Nghị ánh mắt rực sáng, quay đầu lại:
“Được, tiểu tử ngươi cuối cùng cũng khai khiếu. Nói, là nhà nào tiểu thư? Trẫm thay ngươi tới cửa cầu hôn.”
“Là Tứ Phúc Trai Lệ Gia Đại nương Lệ Thọ Hoa, chuyện này có nhiều khúc chiết, năm đó là ta phụ nàng, để nàng chờ ròng rã mười năm, hiện tại chuyện này thần muốn tự mình xử lý, mong bệ hạ thấu hiểu.”
Triệu Nghị nghe vậy cũng ngậm ngùi:
“Là cô nương năm đó cứu ngươi ở Lạc Dương, nói vậy, đúng thật là ngươi có lỗi với nàng. Vậy chuyện này Trẫm không can dự, ngươi nắm chắc là được.”
“Ngươi chinh chiến nhiều năm, thiên hạ gần đây không có chiến sự, ngươi ở Biện Kinh tu chỉnh một thời gian đã rồi tính.”
“Được rồi, sắc trời đã muộn, lui trước đi.”
Dương Vạn Lý gật đầu, chắp tay khẽ bài, trước khi ra đến bậc cửa, giọng của Triệu Nghị lại vang:
“Nếu có rảnh … ghé thăm Dương Phủ một lần đi.”
Dương Vạn Lý thần sắc khẽ ngưng một lát, rồi nặng nề gật đầu:
“Được.”
Dương Phủ.
Cánh cổng son đỏ đã nhạt màu, rêu phong bám nhẹ theo vân gỗ.
Thu phong hiu hắt, thổi qua thạch đạo, cuốn theo cúc hương mọc cạnh giếng cổ.
Dương Vạn Lý đứng lặng, áo choàng đen phấp phới. Đã hơn mười năm, hắn chưa từng về lại nơi này.
Thập niên dằng dặc, bao lần sinh tử tương bác, bao lần từ trong thi sơn huyết hải bò ra ngoài, bao đêm ngủ dưới trời đầy sao, chưa một lần hắn dám mơ thấy nơi này.
Bởi vì trong mộng, thân nhân lại hiện lên, mỉm cười, rồi tan biến như khói.
Hắn đẩy cửa bước vào.

Tất cả vẫn sạch sẽ. Mỗi phiến đá, từng ô cửa, hoa văn trên cột gỗ lim, đều được lau chùi không chút bụi.
Hắn biết, là Đại huynh dụng tâm.
Bước qua hậu viện, hắn thấy cây mộc lan mẫu thân trồng năm hắn năm tuổi. Cây vẫn còn, cao hơn mái ngói, hoa chưa nở. Dưới gốc cây còn có viên đá hắn từng ngồi đọc sách, nơi phụ thân từng dạy hắn thương pháp nhập môn.
Từng cảnh, từng vật, từng bước chân… như đang kéo hắn trở về thời thơ ấu – ánh mắt trong veo, cười ngây thơ chạy quanh hành lang gọi “Nương! Phụ thân!”
Nhưng giờ, chẳng ai đáp lại.
Bước chân hắn đi qua hành lang đá, dưới bóng mai cổ thụ, đến tận Từ đường Dương Thị.
Cửa khép hờ, gió khẽ đẩy ra, lạch cạch một tiếng vang vọng.
Trong gian thờ tĩnh lặng, khói trầm lượn như mây, ánh sáng xuyên qua cửa sổ gỗ, phủ lên những bài vị quen thuộc:
“Trấn Bắc Đại Tướng Quân Dương Bá Nghiệp chi linh vị”
“Xa Viễn Tướng Quân Dương Bá Cơ chi linh vị”
“Trường Sa Đô Úy Dương Bá Nhạc chi linh vị”
“Uy Võ Tướng Quân Lý Trường Thạch chi linh vị”
“Võ Trạng Nguyên Lục Khả Vi chi linh vị”
“Phiêu Kỵ Đô Úy Dương Vạn Thành chi linh vị”
“Thiếu Tướng Dương Vạn Túc chi linh vị”
...
Và dưới cùng, một bài vị nhỏ hơn, khắc dòng chữ:
“Dương Thị tử tôn, vị vong chi linh – Phù Gia Vệ Quốc.”
Dương Vạn Lý quỳ xuống, rút ba nén nhang, châm lửa, nâng lên cao ngang trán, mắt đỏ ửng.
“Phụ thân… thúc thúc… biểu ca… cữu cữu… huynh trưởng… tam đệ…”
“Nhi tử bất hiếu, sống tạm tại thế. Một mình trốn thoát, để toàn tộc vùi thân băng tuyết…”
“Mười năm, Vạn Lý chinh chiến sa trường, dùng huyết rửa huyết, dùng cừu báo cừu, thân chinh bốn mươi sáu trận, chém tướng Đại Liêu ba mươi người, san bằng Đại Liêu mười ba trại, ép Liêu vương thổ huyết tại Thượng Cốc… Đại Liêu đã vong quốc. Thù nhà đã báo, mọi người trên trời có linh xin hãy an nghỉ.”
Hắn dập đầu ba lần. Trán va xuống đá lạnh, máu rịn đỏ áo.
Cây trầm trên án vẫn cháy, khói hương lượn vòng như mộng. Trong phút giây, dường như hắn nghe được tiếng của phụ thân Dương Bá Nghiệp quát tướng lệnh ngoài sân, tiếng đại ca Vạn Thành cười vang sau khi luyện thương, tiếng tam đệ Vạn Túc rụt rè kéo áo ca ca đòi ra trận.
Đêm đó, Dương Vạn Lý uống say, gào khóc dưới từ đường đến khi ngủ th·iếp đi.
Ngoài cửa, Triệu Nghị cùng Lý công công lẳng lặng đứng dưới gốc cây.
“Bệ Hạ!”
“Để hắn một mình thôi, hắn ôm thống khổ cùng cừu hận gần mười năm. Đoạn thống khổ này, cần bản thân hắn tự mình bước ra.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.