Người Đẹp Sợ Xã Hội Và Anh Chồng Lính Cứu Hỏa

Chương 1: Chương 1




“Xin chào, một chén hoành thánh nhỏ… Không rau thơm không hành…”

8 giờ rưỡi sáng, phiên chợ rộn ràng nhốn nháo, quán bán đồ ăn sáng kín người hết chỗ.

Tuy rằng đang là giờ cao điểm đi làm, nhưng chợ và quán bán đồ ăn sáng không có nhiều nhân viên hành chính hay người trẻ tuổi, mà đông nhất là các cô bác chú dì dậy sớm mua nguyên liệu nấu ăn và đồ ăn sáng.

Đừng coi thường người lớn tuổi, họ đi chợ chém giá rất kinh. Quán bán đồ ăn sáng nào cũng tôi một câu bà câu, lớn giọng tới mức đau hết cả đầu.

Phần lớn người đi chợ là cư dân sống ở phụ cận. Khách quen tới lui mỗi ngày, hiếm khi nào gặp gương mặt mới. Bởi vậy các khách hàng đều biết cách vận hành của quán bán đồ ăn sáng. Trả tiền ở cửa, rồi cầm phiếu đi tới cửa sổ lấy món canh… Mua hoành thánh hay mì nước đều như nhau.

Quan trọng là đồ ăn nóng hôi hổi.

Cửa sổ phòng bếp phát món canh tuân theo quy tắc truyền thống: Khách hàng đưa phiếu vào trong, người bên trong nhận phiếu, sau đó mới lấy mì hoặc hoành thánh thả vào trong nồi. 

Nồi to bốc hơi nóng cuồn cuộn. Đầu bếp đảo hoành thánh hai vòng, múc lên bỏ vào tô đưa một vị khách. Ngay sau đó lại lạch cạch lạch cạch, múc vào nồi tô tiếp theo.

Trong phòng bếp, đầu bếp nấu mì nấu hoành thánh đến khí thế ngất trời. Ngoài phòng bếp, các khách hàng ăn hoành thánh đến đổ mồ hôi đầy người. Thể hiện đầy đủ hương vị cuộc sống.

Có điều hơi… Quá đủ.

“Chủ quán! Sao tôi chưa có? Nhanh lên! Cháu tôi nó đang chờ!”

“Chủ quán, lấy đúng món cho tôi! Đừng có lộn… ê ê cái đó là của tôi mà?!”

Rất, rất ồn.

Đau tai quá…

Một thiếu niên dáng người khảnh mảnh đứng giữa một đám bác trai bác gái chen chúc lấy hoành thánh, nhìn qua không khớp với đám người lớn tuổi xung quanh.

Thiếu niên đeo khẩu trang màu trắng, mũ lưỡi trai màu đen, mặc áo khoác dài, quần jean đậm màu, quấn cả người kín mít. Toàn thân chỉ lộ ra đoạn cổ trắng nõn non mịn, cùng đôi mắt hoảng loạn trốn tránh giữa khe hở mũ lưỡi trai và khẩu trang, hàng lông mi dài rậm đang bất an chớp nhẹ.

Phiếu đồ ăn bị cậu nắm chặt trong tay đã lâu. Tuy rằng cậu đã cố tranh thủ cơ hội, tận dụng mọi cách cố gắng đưa phiếu đến bàn tay đầu bếp giơ ra, nhưng vẫn chậm hơn nhóm bác trai bác gái bên cạnh đã quá quen thuộc lưu trình.

Vèo, vèo.

Đầu bếp giơ tay về phía cậu rất nhiều lần, rồi bị một hai bàn tay khác chặn ngang trước mặt. Ngón tay thô ráp mập ngắn của các cụ già vân vê phiếu đồ ăn, làn da nhăn dúm dó tràn ngập dấu vết năm tháng quyết đoán nhét phiếu của mình vào tay đầu bếp, cực kỳ hợp tình hợp lý.

“…” Thiếu niên cắn môi.

Người chen hàng đều là người già. Thiếu niên không những không nói gì mà còn bị ngại, lễ phép lui sang bên cạnh hai bước. Vì thế cậu liên tục bị cướp chỗ.

Mười phút, suốt mười phút, phiếu vẫn nằm trong tay cậu.

Thật ra cậu cũng ý thức được, cứ như vậy thì mãi mãi không thể đưa phiếu. Nhưng mỗi khi cậu muốn đi tới gần là lại có vài bác trai bác gái chen lên.

“Ấy!”

Thiếu niên chen không lọt, mặt đỏ bừng, trong mắt tràn đầy khó xử và không biết làm sao. Cậu bị ép đến rìa cửa sổ phòng bếp, sắp dính vô tường.

Thiếu niên nắm chặt phiếu nhỏ trong tay, giống động vật nhuyễn thể bất lực khép chặt vỏ ngoài.

Mồ hôi tay thấm ướt phiếu đồ ăn, khiến mực in nhòe mờ.

Đói quá… Đầu hơi choáng… Ở đây nhiều người quá nên thiếu oxy sao…

“Đầu… đầu bếp!”

Thiếu niên dùng hết sức lực toàn thân kêu hai tiếng.

Giọng cậu trời sinh nhỏ nhẹ, bị lấn át mất tăm. Đầu bếp đang nấu nướng khí thế bên nồi canh to tất nhiên không nghe thấy tiếng kêu bé xíu như muỗi kêu của cậu.

Bụng thiếu niên réo ục ục. Bị đói khát dày vò, cậu đỏ mặt, cố gắng lên tiếng lần nữa. 

“Đầu bếp… Một chén hoành thánh nhỏ… Cảm ơn!”

Dường như trời cao nghe được mong ước của cậu, hoặc là vì thời gian đã muộn, vãn bớt các bác trai bác gái, đầu bếp bận rộn trong phòng bếp cuối cùng cũng nhận phiếu của cậu, vừa cúi đầu nhíu mày đọc chữ vừa lớn tiếng hỏi: 

“Cậu muốn ăn gì?!”

“Hoành thánh nhỏ…” Thiếu niên cuống quít cúi người, tiến đến gần cửa sổ.

Xuất phát từ vấn đề vệ sinh, trong quán bán đồ ăn sáng kiểu cũ, giữa nơi xếp hàng lấy đồ ăn và phòng bếp được ngăn cách bằng một tấm kính thủy tinh. Dưới tấm tính thủy tinh là một cái bàn màu đen lớn hơi dính dầu mỡ, phần giữa tấm kính có một lỗ hổng. Khách hàng đưa phiếu và đầu bếp giao chén đều thông qua lỗ hổng này.

Phần bàn mà khách hàng dựa vào bày một loạt chén gia vị đựng sa tế, dấm, vân vân, tiện cho khách tự lấy tự dùng. 

Bởi vì có tấm kính thủy tinh, thêm việc nồi canh luôn sôi sùng sục, nói chuyện với đầu bếp vô cùng khó khăn. Thiếu niên sợ đầu bếp nghe không rõ, vội vàng cúi người gần lỗ hổng, cố gắng lớn tiếng.

“Một chén hoành thánh nhỏ, không rau thơm không hành. Cảm ơn.”

“Biết rồi! Chờ!”

Đầu bếp vẫn cứ cau mày, vứt phiếu vào một cái chén không gần nhất, xoay người đảo nồi canh to.

Thiếu niên: “…”

Thấy đầu bếp kia tỏ vẻ khó chịu, thiếu niên càng thêm ngượng ngùng. Phiếu bị cậu nắm trong tay quá lâu, chữ in trên giấy bị mờ, hại đầu bếp phải xác nhận lại với cậu.

Hít thở nào.

Thiếu niên nhắm mắt, tự nói bản thân: Hít sâu vào.

Kế tiếp chỉ cần chờ là được. Ừm… Chờ là được… Không cần nói chuyện cùng đầu bếp nữa…

Nghĩ vậy, thiếu niên cảm thấy may mắn, ngay sau đó lại cảm thấy mất mặt.

Cậu quá tệ, tốn quá nhiều thời gian để mua một chén hoành thánh. Tuy rằng người chen hàng đều là người già, nhưng chen hàng là không đúng. Hơn nữa cậu đang rất đói bụng, đã xếp hàng lâu như vậy, lẽ ra cậu phải kiên quyết bảo vệ quyền lợi của mình.

Nhưng, cậu không mở miệng được.

Không mở miệng được, nói không nên lời.

Không những sợ xã hội, mà còn không thể khống chế nước mắt. Chưa há mồm nói một chữ đã nhịn không được muốn ch.ảy nước mắt.

Cậu rất ghét bản thân như thế này.

Tại sao làm ra vẻ như vậy… sợ hãi đến vậy.

Cậu sợ hãi đến mức ghét bản thân mình. Vì vậy hôm nay cậu buộc bản thân đi ra ngoài, mua hoành thánh.

Cậu cực kỳ cực kỳ ghét bản thân như thế này. Cho nên cậu tìm biện pháp rèn luyện, nghĩ cách khắc phục chứng sợ xã hội. Không thể cứ mãi như vậy!

Thiếu niên đứng góc cửa sổ, thành thật đứng chờ.

Lục tục có thêm mấy cô bác chú dì đến gần, hình như quen biết đầu bếp bên trong. Khi họ đưa phiếu vào trong không cần phải nói, đầu bếp sẽ chủ động tiếp đón “Lại tới à?”, “Hôm nay cũng lấy hoành thánh lớn nhân thịt hả?”

Hâm mộ ghê.

Thiếu niên trông mong đứng chờ ở bên cạnh. Vừa hâm mộ những người có quan hệ tốt với đầu bếp, bụng vừa kêu ục ục, chờ chén canh gà hoành thánh nhỏ.

Lại qua một hồi lâu.

Thiếu niên thấy hơi choáng đầu, không biết mình đã đợi bao lâu.

Hoành thánh của cậu còn chưa ra, một đợt khách lớn tuổi lại ùa tới. Chắc là các ông các bà đưa cháu trai cháu gái đi học xong, thuận đường tới mua đồ ăn.

“Đầu, đầu bếp.”

Thiếu niên hơi hoảng. Cậu nhìn một người tiếp một người, rõ ràng đến sau lại nhận đồ ăn sớm hơn cậu. Rất nhiều lần cậu cho rằng chén mà đầu bếp đưa ra là của mình, kết quả lại bị người khác lấy mất.

Thiếu niên rốt cuộc nhịn không được, cố gắng kêu một tiếng.

“Hoành thánh của tôi…”

“Hả? Cậu nói cái gì?!” Đầu bếp thô lỗ gào to.

“Hoành thánh nhỏ…” Thiếu niên mới vừa hé miệng, lại trơ mắt nhìn đầu bếp ném hoành thánh lớn vào nồi canh to.

Hoành thánh lớn và hoành thánh nhỏ không nấu chung với nhau, chén này lại không phải của cậu.

Cơ thể cậu chịu không nổi, hơi lung lay một chút.

Ục ục. Bụng réo vang.

Thiếu niên tủi thân cực kỳ, gương mặt ửng đỏ.

Còn chưa mở miệng, chỉ mới soạn bản thảo trong lòng thôi mà cậu đã đỏ mặt. Cậu lắp bắp mở miệng, giọng hơi nức nở.

“Đầu, đầu bếp… Tôi tới trước… Tôi, tôi đã… Tôi đã đưa phiếu cho chú…”

Thiếu niên cúi đầu tiến đến dưới lỗ hổng cửa sổ, nỗ lực vươn cổ nói chuyện với đầu bếp. Rõ ràng là bản thân chiếm lý lại yếu thế không dám lớn tiếng, thậm chí sắp bật khóc.

Cậu thật sự đói lắm rồi, trước mắt bắt đầu hiện bóng mờ…

“Biết rồi biết rồi! Đừng có thò đầu vào!”

Đầu bếp bực bội cầm muôi canh gõ gõ trước mặt cậu.

Thiếu niên hoảng sợ, cơ thể rụt về không chú ý phần đầu, gáy va vào kính thủy tinh phía trên.

“Au.”

Cậu vốn đã choáng đầu, còn đập phải vật c.ứng khiến sao xẹt đầy mắt, thiếu chút nữa nghẹn thở. Nhưng mà so với đau gáy, phản ứng đầu tiên của thiếu niên vẫn là…

“Xin lỗi!”

Cậu vô cùng hổ thẹn. Đúng vậy, cậu không nên thò đầu vào. Rất dơ! Sẽ làm dơ đồ ăn trong phòng bếp!

Thiếu niên không khỏi rúc vào góc, không dám xoa gáy.  Như một con trai nằm dưới đáy sông đột nhiên bị gõ một cái. Trốn cũng không dám trốn, chỉ biết hoảng loạn khép chặt vỏ ngoài.

Cậu không dám nâng mắt, cảm nhận được ánh mắt chung quanh.

Đa phần mọi người chỉ nghe được tiếng “cốp” va đầu, theo phản xạ tò mò nhìn thử. Nhưng chỉ bị nhìn chăm chú ở mức độ này, thêm tâm lý hổ thẹn và ảo não, đã quá đủ để chứng rối loạn lo âu xã hội phát tác.

Không được… Thở không nổi…

Thiếu niên khó chịu nắm chặt bàn tay, lòng bàn tay đổ mồ hôi, trái tim cũng đập ầm ầm liên hồi. Cậu nổi gai ốc sống lưng, cảm thấy tất cả mọi người đang ngồi ăn sáng sau lưng đều đang nhìn chằm chằm mình. Ánh mắt họ giống hệt nhau, vô cùng châm chích.

Lưng cậu bắt đầu đổ mồ hôi, mặt và cổ đều nóng bừng.

Không được… Muốn… Trốn… Khó chịu quá khó chịu quá, choáng đầu, buồn nôn… Thở không nổi…

Thiếu niên co rúm vào trong góc, đầu cúi thật sâu như con chim cút. Trái tim cậu đập thình thịch, khóe mắt nhìn chằm chằm nồi to sau cửa sổ.

Hy vọng chén tiếp theo là hoành thánh nhỏ của mình… Đầu bếp mau làm hoành thánh cho mình đi!

Thiếu niên điên cuồng cầu nguyện trong lòng.

Dường như trời cao thật sự nghe được tiếng lòng cậu, hoặc là lương tâm đầu bếp trỗi dậy. Sau khi làm xong một tô hoành thánh thịt lớn, đầu bếp múc một phần hoành thánh nhỏ, bỏ vào nồi.

“!”

Ánh mắt thiếu niên sáng lên. Cậu vô cùng biết ơn đầu bếp!

Lửa lớn đun sôi nồi canh. Nước trong nồi nóng sẵn, hoành thánh vừa được bỏ vào nhanh chóng chín đều.

Món nổi tiếng nhất của quán này là hoành thánh nhỏ phao phao. Gọi là “Phao phao” vì da hoành thánh khá mỏng, sau khi bỏ vào nồi sẽ phồng lên giống cái phao nửa trong suốt, bên trong nhân một chút thịt, dùng kèm canh gà, không tốn bao nhiêu tiền. Món này vừa ngon vừa dễ tiêu hóa, là ký ức mỹ thực từ nhỏ đến lớn của bao người sinh sống nơi đây.

Hoành thánh nhỏ chín nhanh hơn hoành thánh lớn. Đầu bếp dùng muôi khuấy vài cái, hoành thánh nhỏ liền đua nhau phồng lên như cá vàng mắt to bơi trong nồi nước sôi.

Hai mắt thiếu niên tỏa sáng, tròn mắt nhìn.

Ực.

Cậu nhịn không được lặng lẽ nuốt nước miếng, vui đến choáng váng.

Hoành thánh nhỏ được vớt ra bỏ vào chén sứ, đầu bếp thuận tay múc một muỗng canh gà to. Những viên hoành thánh nhỏ trôi nổi lắc lư trong chén canh gà nóng hổi tươi ngon.

Thiếu niên chờ mong đầy cõi lòng, đang muốn duỗi tay ra nhận, lại thấy đầu bếp vươn tay qua bên cạnh, ba đầu ngón tay bốc hành lá thái sẵn, thả vào trong chén.

“!!!”

A a a sao lại thêm hành! Cậu không ăn hành!

Thiếu niên đau đớn nhìn hoành thánh nhỏ dính hành thái, phản ứng đầu tiên là tự ngẫm lại bản thân vừa rồi đã nhắc đầu bếp không lấy hành hay chưa.

Hình như nói rồi. Cậu nói rồi!

Haiz… chắc là đầu bếp quên mất. Biết thế cậu đã nhắc nhở đầu bếp… Thôi, lỗi tại cậu… Chỉ thêm một ít hành, lấy ra là được, cũng không phải không thể ăn.

Ngay giây phút thiếu niên thầm ảo não, đầu bếp động tác nhanh nhẹn, nước chảy mây trôi, rải thêm rau thơm lên hoành thánh nhỏ.

Thiếu niên: “!!!”

Cứu mạng! Không được!

Hành thái không sao, nhưng rau thơm… Rau thơm tuyệt đối không được! Cậu cực kỳ ghét vị rau thơm!!!

Thiếu niên cắn môi, hai mắt nóng đến mức sắp không nín được nước mắt. Mặc dù biết rằng khóc lóc vì chút hành thái rau thơm cực kỳ mất mặt, nhưng cậu căn bản không khống chế được.

Tại sao tâm lý yếu ớt thế hả… Mất mặt, mất mặt quá… Đã là người trưởng thành rồi còn yếu ớt như vậy. Quá mất mặt…

Cơ thể cậu lại lắc lư, vất vả lắm mới đứng vững được.

“Này, hoành thánh của cậu.” Đầu bếp đẩy chén canh tới trước mặt cậu.

Thôi, tại mình không nhắc nhở đầu bếp. Hơn nữa, hơn nữa đầu bếp bận rộn, quên là bình thường…

Thiếu niên nhận mệnh, cúi đầu cắn môi, tay nhận hoành thánh nhỏ. Nhưng cậu mới vừa vươn tay, cánh tay chợt bị ấn xuống.

Ơ?

Thiếu niên sửng sốt một chút, ngẩng đầu. 

Cậu nhìn thấy một người đàn ông anh tuấn cao lớn.

“Đầu bếp, cậu này đã nói rất nhiều lần không rau thơm không hành. Tại sao chú vẫn bỏ vào?”

Người đàn ông anh tuấn cao lớn có thanh tuyến trầm ổn hữu lực. Không cần cúi người phía dưới lỗ hổng, âm thanh từ tính thành thục vẫn truyền vào phòng bếp rất rõ ràng.

“Còn nữa, tôi nhìn từ nãy đến giờ, bao nhiêu người chen hàng chú đều mặc kệ. Nhìn mặt bắt nạt người ta hả? Làm đầu bếp nên không cần quan tâm việc làm ăn buôn bán đúng không.”

Thiếu niên còn chưa phản ứng lại, thì thấy chén hoành thánh nhỏ rải đầy hành thái rau thơm bị người đàn ông đẩy trở về.

“Lấy cho người ta chén khác, nhanh lên.” Người đàn ông cau mày, yêu cầu người bên trong.

Thiếu niên: “!”

A a a, bị nhìn!

Không riêng người đàn ông giúp cậu nói chuyện, mà những người già đang xếp hàng, mọi người trong quán ăn, tất cả đều đang nhìn cậu!

Máu toàn thân cậu thiếu niên lập tức dâng trào, trái tim kinh hoàng đập rầm rầm, mặt và cổ cháy rực. Cậu hít thở khó khăn, run rẩy túm lấy cổ tay đối phương ở trước mặt mình.

“À, ngại quá.”

Người đàn ông rất tự nhiên buông tay cậu ra, cười sang sảng nói tiếp, “Thật ra cậu không cần ngại…”

Lời còn chưa dứt, thiếu niên bỗng mềm nhũn hai chân, biểu cảm giãn ra, cơ thể ngã khuỵu.

“!”

Người đàn ông giật mình hoảng sợ, theo bản năng tiến lên đỡ lấy thiếu niên.

Tất cả mọi người trong quán bị bất ngờ, đua nhau mở to hai mắt. Họ thấy thiếu niên chúi đầu vào ngực người đàn ông, được người đàn ông cao to khỏe mạnh với cánh tay rắn chắc vững vàng tiếp được.

Nào ngờ thiếu niên mất hết sức lực, chui tọt vào trong lòng người đàn ông, cơ thể trượt dần xuống. Người đàn ông theo bản năng ưỡn người, dùng ngực đỡ cậu.

“Ấy, cậu không sao chứ?” Người đàn ông lo lắng nhíu mày, giữ chặt bả vai thiếu niên.

Bị đụng chạm, thiếu niên mất ý thức bỗng bừng tỉnh.

Cậu hốt hoảng mở mắt ra. Cách một lớp khẩu trang, gương mặt, mũi và môi của cậu chậm rãi cọ vào một vật rắn chắc mềm mại có xúc cảm rất tốt.

Nhất thời cậu không biết đã xảy ra chuyện gì.

Mãi đến khi cậu ngơ ngác ngẩng đầu, đối diện với gương mặt tuấn tú oai hùng tràn ngập lo lắng.

“!!!”

Thiếu niên lập tức nhận ra mặt mình vừa mới kề sát thứ gì. Máu nóng dâng mạnh lần thứ hai.

Thiếu niên tức khắc trợn ngược hai mắt, cơ thể nhũn ra, lúc này hoàn toàn hôn mê, trực tiếp ụp mặt vào ngực người đàn ông xa lạ.

Người đàn ông: “?”

Tất cả mọi người không nhận ra thiếu niên đã ngất xỉu hai lần liên tục trong vài giây ngắn ngủn. Bởi vậy trong mắt mọi người, họ nhìn thấy thiếu niên từ trong lòng ngực người đàn ông ngẩng đầu lên, hai người nhìn vào mắt nhau, sau đó cậu chậm rãi dúi đầu vào cơ ngực người đàn ông.

Vô cùng lớn mật! Cực kỳ hưởng thụ!

“Uầy…” Các cụ già chung quanh bị hành động khác người này dọa cho hú hồn.

Người đàn ông cũng bị thiếu niên trắng nõn mảnh khảnh an tâm chui đầu vào ngực mình làm kinh ngạc một chút, không khỏi nhướng lông mày.

Chà, mới gặp đã chôn đầu vào ngực người ta. Cậu bạn này bạo quá nhỉ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.