Người Đẹp Sợ Xã Hội Và Anh Chồng Lính Cứu Hỏa

Chương 2: Chương 2




Hôm nay Vinh Phong ngẫu nhiên đi ngang qua chợ, nhất thời nổi hứng vào mua chén mì ăn.

Quán ăn đông người, anh đứng xếp hàng một lát, rất nhanh chú ý tới một thiếu niên liên tục bị người khác chen chỗ.

Thiếu niên quá lễ phép quá khách khí. Người già đứng bên cạnh chen hàng, cậu không những không ngăn cản, còn thành thật đứng sang bên cạnh. Trông rất dễ bắt nạt.

Đám người lớn tuổi chen hàng đương nhiên sẽ không cảm kích cậu, đầu bếp trong phòng bếp càng không quan tâm cậu, toàn lo tám chuyện cùng khách quen. Nói toẹt ra là bắt nạt người ta.

Vinh Phong đã sớm ngứa mắt, quyết đoán tiến lên, ra tay tương trợ.

Không ngờ thiếu niên lại nhào thẳng vào ngực anh.

Bởi vì cậu đeo khẩu trang và mũ lưỡi trai, Vinh Phong không nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của cậu. Vậy nên vài giây sau anh mới nhận ra, không phải đối phương chủ động úp mặt vào ngực mình, mà là thật sự ngất xỉu.

Cơ thể thiếu niên mềm như bông không chút sức lực, mặc dù đã nắm chặt cánh tay vẫn đang không ngừng trượt xuống.

Vinh Phong nhăn mày, vội đỡ người cậu, quay đầu hô to: “Mau gọi 120!”

Cùng lúc đó, bàn tay anh vô tình chạm vào phía sau lưng cậu.

Toàn là mồ hôi lạnh!

Thiếu niên này vẫn luôn co rúm ở góc tường, bởi vậy không ai chú ý sau lưng cậu đã ướt sũng mồ hôi. Áo sơ mi dính chặt phía sau lưng, trán và mặt cũng không ngừng toát mồ hôi lạnh, sợi tóc ướt dầm dề dán sát khuôn mặt không sắc máu, trông vô cùng suy yếu.

Vinh Phong nhăn mày, tầm mắt hướng sang bên cạnh. Khách hàng ngồi bên cạnh chạm mắt với anh, lập tức luống cuống đứng lên nhường chỗ ngồi.

“Cảm ơn.” Vinh Phong trầm giọng, đỡ thiếu niên ngồi trên ghế.

Thiếu niên vẫn đang hôn mê, hai mắt nhắm nghiền, ngay cả lông mi cũng bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp. Mông cậu đặt trên ghế nhưng không ngồi được. Giống như thịt trai bị người ta bẻ vỏ lôi ra ngoài, cơ thể non mềm chịu không được, hơi rời tay liền rũ rượi nghiêng sang một bên.

Vinh Phong đành phải tiếp tục đỡ cậu, để cậu dựa vào người mình, tiện thể kiểm tra tình trạng của cậu.

Còn ổn. Hô hấp, nhịp tim đầy đủ, trừ việc bất tỉnh nhân sự.

Người chung quanh mãi đến lúc này mới phản ứng lại, một người hỗ trợ gọi 120.

120 nhanh chóng xuất hiện.

“Tình huống như thế nào! Ngất xỉu bao lâu rồi?!” Người tới là một bác sĩ nữ và một y tá nữ, nhân viên hỗ trợ nâng cáng đi theo phía sau, vội vã xách cáng chạy vào.

Bác sĩ và y tá vừa đến nhanh chóng hỏi hang.

Vinh Phong cực kỳ có kinh nghiệm trả lời 120, bình tĩnh nói: “Hôn mê khoảng năm phút. Hô hấp nhịp tim đập đều ổn, nhưng đổ mồ hôi lạnh liên tục, chưa ăn sáng…”

Bác sĩ y tá lắng nghe, trên mặt tức khắc lộ ra biểu cảm đã hiểu.

Tụt huyết áp.

Chẩn đoán có khả năng cao nhất hiện lên trong đầu bác sĩ và y tá.

“Lên xe trước!” Bác sĩ phân phó.

“Để tôi giúp.” Vinh Phong đang định nâng thiếu niên lên cáng, ngẩng đầu lại thấy dòng người chen chúc xô đẩy trong quán ăn.

“Nhường đường! Nhường một chút nào! Đừng tụ tập hóng hớt! Chúng tôi cần đưa người bệnh ra ngoài!” Bác sĩ vừa hô to vừa đẩy bàn ghế san sát nhau trong quán đồ ăn sáng.

Không gian quán quá nhỏ. Mặc dù mọi người đều tự giác nhường chỗ, nhưng lối đi giữa các dãy bàn ghế cực kỳ nhỏ hẹp, rất khó để đẩy cáng qua.

“Xe ở đâu?” Vinh Phong không chút do dự, một tay đỡ lưng thiếu niên, một tay luồn xuống dưới đầu gối thiếu niên, nhẹ nhàng bế ngang người lên, không lao lực chút nào.

“Tôi bế cậu ấy, như vậy đi nhanh hơn.” Vinh Phong trầm giọng.

“…” Bác sĩ, y tá và nhân viên cầm cáng đều hơi kinh ngạc, nhịn không được nghiêng đầu nhìn anh.

“Được! Như vậy là tốt nhất! Cảm ơn anh!” Y tá cảm ơn lia lịa.

Vinh Phong lắc đầu, ý bảo không cần cảm ơn.

Vì thế Vinh Phong bế thiếu niên hôn mê bất tỉnh, bước nhanh theo bác sĩ y tá hướng ra ngoài chợ, dừng trước cửa xe cấp cứu 120.

……

Thình thịch. Thình thịch. Thình thịch.

Tiếng gì vậy…

Thiếu niên nặng người, đầu óc như bị từng muỗng kem đào rỗng.

Toàn thân cậu không chút sức lực, không biết mình ở nơi nào, cũng không biết mình đang làm gì. Chỉ cảm thấy cơ thể bay lên, lắc lư. Tiết tấu đều đều, bước đi vững vàng…

Ừm? Bước đi?

Thiếu niên mơ màng mở mắt ra. Dạ dày rỗng tuếch, cơn buồn nôn xộc lên.

Cậu có cảm giác tai và mặt dán vào một vật ấm áp, kiên cố, mềm mại và có lực đàn hồi.

Thật thoải mái… thoải mái quá… Gối đầu…

Thiếu niên cầm lòng không đậu mà nghiêng đầu, cọ cọ gối đầu. Nhưng tại sao gối đầu đập thình thịch thình thịch nhỉ…

Từ từ.

Thình thịch thình thịch?!

Thiếu niên mở to hai mắt, tầm nhìn mơ hồ dần khôi phục.

Cậu cứng người, không dám quay đầu nhìn xem gối đầu bị mình cọ rốt cuộc là thứ gì. Nhưng trong tầm nhìn cực hạn, tiếng tim đập gần trong gang tấc nói với cậu một điều rất rõ ràng…

Cậu bị người ta ôm vào trong ngực!

Không những thế, thiếu niên còn cảm giác được vô số ánh mắt đến từ chung quanh.

Chợ…

Cậu đang bị người ta bế bằng tư thế công chúa, nhanh chóng xuyên qua dòng người chen chúc xô đẩy trong chợ. Các chủ sạp bán đồ ăn, các cô các bà xách giỏ rau, sôi nổi đưa mắt nhìn về phía bên này. Trên mặt tất cả đều tràn ngập ngạc nhiên, như thể đang nói: “Vãi! Quay phim thần tượng nào vậy?”

“!!!”

Máu toàn thân thiếu niên dồn hết lên mặt, mồ hôi lạnh cũng chảy ào ào.

Vì thế, đương nhiên là.

Hự…

Cậu lại ngất xỉu.

……

Vinh Phong đi theo bác sĩ y tá, bước nhanh xuyên qua chợ bán thức ăn. Giữa đám đông kinh ngạc nhìn chăm chú, anh đưa thiếu niên lên xe cứu thương.

“Người nhà theo cùng đi!” Bác sĩ chỉ huy, “Lên từ cửa sau!”

Vinh Phong không chút do dự, vâng theo chỉ thị nhảy lên xe cứu thương.

Lăn lộn một phen, vậy mà khẩu trang và mũ của thiếu niên chưa bị rơi mất, cứ như mọc trên mặt cậu, chắc là do khẩu trang và mũ của cậu bị ướt mồ hôi lạnh.

Đeo mũ và khẩu trang không tiện cứu chữa. Bởi vậy vừa lên xe, bác sĩ y tá liền nhanh nhẹn cởi hết mấy thứ che đậy mặt cậu, làm lộ ra gương mặt trắng nõn non nớt, như thịt hồng mềm mại ẩn sau vỏ trai.

Rất đẹp, là một gương mặt rất trắng rất đẹp trai.

“…”

Vinh Phong không khỏi rung rinh bởi dung mạo này, trong lòng bỗng dưng nảy ra suy nghĩ: Sao nhìn quen mắt thế nhỉ?

“Người bệnh tên là gì?!”

Bác sĩ lớn tiếng hỏi, cắt ngang Vinh Phong hơi thất thần.

Cửa xe đóng sập, tài xế ngồi phía trước liền đạp chân ga. Chiếc xe 120 réo chuông cảnh báo lao ra đường.

Y tá đứng bên cạnh cáng, khom lưng chích kiểm tra đường máu của thiếu niên đang hôn mê. Bác sĩ cầm một thiết bị, vừa quan sát tình huống thiếu niên, vừa lớn tiếng hỏi Vinh Phong.

“Có bị cao huyết áp bệnh tiểu đường bệnh tim hay không? Có tiền sử dị ứng cái gì không?!”

“Xin lỗi tôi không biết. Tôi không quen biết cậu ấy.”

Vinh Phong lập tức thu hồi suy nghĩ, nghiêm túc nhanh chóng trả lời.

Anh thường xuyên giao tiếp cùng đội ngũ 120, biết nội dung bác sĩ hỏi đều rất quan trọng. Nhưng anh thật sự không biết gì cả. Anh chỉ vô tình gặp thiếu niên này ở quán đồ ăn sáng mà thôi.

Vinh Phong tóm tắt ngắn gọn tình huống cho bác sĩ nghe. Bác sĩ nhíu mày không nói gì, y tá bỗng mở miệng: “Đường máu chỉ có 2.3.”

Bác sĩ lập tức trả lời: “Đẩy cao đường!”

Y tá: “Vâng!”

Tuổi tác y tá không lớn, động tác lại cực kỳ nhanh nhẹn. Xẹt xẹt vài cái, cô đã xé gói ống chích, nhanh chóng rút nước đường, tiêm vào mạch máu thiếu niên.

“Quả nhiên là tụt huyết áp.” Vinh Phong thở phào.

Vừa rồi anh cũng đoán là tụt huyết áp, cơ mà chưa kịp đút nước đường cho cậu, 120 đã chạy tới.

Tiêm trực tiếp nước đường cũng tốt, hấp thu nhanh hơn.

Theo lời bác sĩ phân phó, y tá tiêm nhanh cho thiếu niên một mũi đường glucose, sau đó treo một túi nước đường.

Vinh Phong ngẩng đầu, liếc máy monitor theo dõi bệnh nhân trên xe 120. Màn hình monitor hiện tần suất nhịp tim, huyết áp và nồng độ oxy đều ở phạm vi bình thường.

Anh yên tâm hơn hẳn.

Có lẽ là vì anh lộ ra biểu cảm thả lỏng, bác sĩ điền xong thông tin trên thiết bị, ngẩng đầu tò mò hỏi: “Anh rất rành rẽ. Anh cũng là bác sĩ à?”

“Không phải.” Vinh Phong mỉm cười, mặt mày tuấn tú lộ ra sự thong dong lẫn tự hào.

“Tôi là lính cứu hỏa.”

120 chạy đến một bệnh viện công lập gần chợ nhất.

Vinh Phong theo vào phòng cấp cứu, chủ động trả tiền xe 120.

Bác sĩ y tá 120 đưa người bệnh đến nơi, nhiệm vụ hoàn thành, hai người cùng trở về xe.

Mới vừa lên xe liền nhận được đơn mới.

Liên tục ra vào xe liên tục vài tiếng đồng hồ không nghỉ ngơi uống nước, cũng không có thời gian vào phòng vệ sinh, bình thường khó tránh khỏi khiến bác sĩ y tá kêu r.ên than thở. Nhưng hôm nay thì khác.

Nhận được nhiệm vụ mới, bác sĩ và y tá đều yên lặng ngồi trong xe. Khóe miệng mỉm cười như có như không. Vài phút sau, y tá nhịn không được mở miệng.

“Anh lính cứu hỏa vừa rồi đẹp trai kinh khủng!”

“Đúng! Chị cũng thấy thế!!!” Bác sĩ nữ đợi câu này mãi, nghe vậy tức khắc sáng rực hai mắt, nghiêng người về phía trước, tư thế rất muốn tám nhảm về đề tài này.

Vừa rồi trên đường đưa người bệnh đến bệnh viện, hai người đều ở trạng thái làm việc. Bởi vậy không những biểu tình nghiêm túc động tác nhanh nhẹn, ngay cả khí thế cũng rất dứt khoát.

Bác sĩ trẻ tuổi và y tá trẻ tuổi đều tỏa ra khí chất “Đừng hoảng! Nghe lời tôi sẽ không sao!”, mà động tác cấp cứu của hai người cũng cực kỳ thoả đáng.

Tiêm một mũi đường, thiếu niên tuy chưa tỉnh, nhưng hô hấp nhịp tim dần dần bình ổn, mồ hôi lạnh cũng ngừng chảy. Tụt huyết áp được cấp cứu kịp thời chính xác.

Nhưng mà, nhân viên y tế cũng là người. Hơn nữa hai cô đều là có tính cách rộng rãi cởi mở.

Sau khi thuận lợi chuyển giao người bệnh, hai người buông lỏng căng thẳng, cầm lòng không đậu nhớ lại cảnh tượng lấp lánh tình yêu màu hồng phấn vừa nãy.

Y tá: “Chu choa cơ ngực đó, cánh tay đó… Lúc ảnh bế người lên bằng tư thế công chúa làm em kinh ngạc quá trời. Tuy từng thấy trên phim thần tượng, nhưng tận mắt nhìn tại hiện trường vẫn là đỉnh của chóp!”

Bác sĩ: “Đúng đúng đúng, hơn nữa bế lên không hề khó khăn, siêu cấp ổn định! Nền tảng cơ bắp quá tuyệt, cơ bụng chắc chắn rất đồ sộ!”

Y tá: “Ha ha ha ha đúng vậy đúng vậy, vừa rồi em cũng nghĩ ảnh chắc chắn có cơ bụng… À đúng rồi, người bệnh cũng dễ nhìn lắm! Lông mi siêu dài, da cũng đẹp… Eo ôi làn da ấy, cuối cùng cũng biết cái gì gọi là làn da sữa bò, vừa trắng vừa mềm. Em không nỡ tiêm luôn á!”

Bác sĩ: “Ha ha ha khó lắm. Người ta tụt huyết áp, em không tiêm thì sao mà đẩy cao đường.”

Y tá: “Ui giời ạ em nói vậy thôi, chứ cần làm vẫn phải làm. Nhưng mà cậu nhóc đó mặt đẹp thật đấy. Không biết là học sinh cấp ba hay là sinh viên, nhìn nhỏ tuổi…”

Bác sĩ nữ hồi tưởng, khẳng định: “Trăm phần trăm không phải học sinh cấp 3. Xem khung xương là biết đã thành niên. Chắc là do khuôn mặt trẻ, hơn nữa da thịt trắng mềm, cho nên trông có vẻ nhỏ tuổi.”

Y tá cực kỳ tán đồng: “Đúng thật. Trời ơi mê chết mất. Vừa rồi ở chợ thiếu chút nữa em bật cười. Một chàng trai xinh đẹp trắng trẻo, ngoan ngoãn để người ta bế công chúa hộ tống lên xe chúng ta. Eo ơi thật luôn á…”

Bác sĩ: “Đúng đúng đúng, chị cũng suýt căng mặt không nổi, nín muốn chết ha ha ha.”

May mắn là có cửa kính ngăn cách giữa buồng sau xe 120 và hàng ghế lái phía trước. Bằng không bác tài xế sẽ khiếp sợ, sao hôm nay bác sĩ và y tá có tâm tình tốt quá vậy? Bình thường bận rộn hai cô đã sớm hùng hổ nổi cáu. Thế mà hôm nay không những không quạo, ngược lại mặt mày hớn hở thần thái sáng láng, trên mặt tràn ngập tràn vui vẻ hạnh phúc?

……

Bệnh viện nhân dân số năm thành phố Nghi Giang, phòng cấp cứu.

Đang là thời gian làm việc buổi sáng, lúc này khu cấp cứu không bận, người bệnh người nhà ra vào không nhiều, phòng cấp cứu chìm vào trạng thái tương đối bình yên.

Phía sau màn giường màu lam, thiếu niên yên tĩnh thần thái an tường, lông mi dài rậm, dung mạo tinh xảo, như hoàng vương truyện cổ tích ngủ say trong rừng rậm.

Sao còn chưa tỉnh?

Vinh Phong hơi lo lắng.

Theo anh dự đoán, tụt huyết áp té xỉu, sau khi bổ sung đường sẽ nhanh chóng tỉnh lại. Vậy mà cậu trai vẫn hôn mê đến bây giờ.

Chẳng lẽ còn có bệnh khác?

Nói đến thì, diện mạo cậu này trông quen mắt ghê.

Tuy rằng nghe y như câu bắt chuyện làm quen cấp thấp, cơ mà… Bọn họ từng gặp nhau ở đâu nhỉ?

Vinh Phong nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của thiếu niên, nhíu mày, cố gắng đào bới ký ức.

“Xoạch” một tiếng, rèm màu lam bị kéo ra.

“B…”

Vinh Phong theo bản năng đứng dậy, giương mắt đối diện, phát hiện đối phương không phải bác sĩ, mà là y tá đẩy xe.

“Nào, gắn điện tâm đồ.”

Y tá nói chuyện không mang theo cảm xúc, động tác nhanh nhẹn, lấy lọ thuốc sát trùng.

“À, được.”

Vinh Phong bản năng muốn đi ra ngoài bức rèm.

“Người nhà đừng đi, giúp tôi cái.” Y tá gọi lại.

Vinh Phong sửng sốt, quay đầu lại giải thích: “Tôi không phải…”

Anh muốn nói mình không phải người nhà, không tiện, thì thấy y tá kéo áo sơ mi của thiếu niên.

Dáng người thiếu niên mảnh khảnh, xương sườn nhô lên rõ ràng. Cơ bắp ngực trắng mà mỏng, áo sơ mi vừa khéo vén lên đến vị trí mấu chốt, hai hạt màu hồng thình lình lọt vào tầm mắt.

Vinh Phong theo bản năng quay đầu đi chỗ khác.

Không phải anh có ý tưởng không nên có với cơ thể đồng tính, chỉ là thói quen khi cứu người khỏi đám cháy. Cho dù là vì cứu người anh cũng tận khả năng bảo vệ sự riêng tư của đối phương, dù là nam hay nữ. Đây là tôn trọng ít nhất cần có.

Y tá kêu: “Tới giúp tôi, gầy quá kẹp không được.”

Vinh Phong lúc này mới phản ứng lại. Thì ra là nhờ anh hỗ trợ đè kẹp điện tâm đồ.

Bởi vì cậu quá gầy, y tá kẹp dây điện điện tâm đồ vài lần cứ bị trượt ra. Đặc biệt là vị trí gần xương sườn.

Vinh Phong lấy lại bình tĩnh, đi tới gần giường, kẹp lại điện tâm đồ theo lời y tá.

Giác kẹp điện tâm đồ hình cầu giống như miệng con bạch tuộc mini, m.út da ngực hơi mỏng của thiếu niên.

Vinh Phong tự giác dịch tầm mắt, cách giường ngủ nhìn điện tâm đồ trong tay y tá, không hứng thú chút nào đối với vị trí không nên xem.

……

Điện tâm đồ đã được gắn xong.

Bác sĩ nhìn điện tâm đồ, rất nhanh cho ra kết quả: Tất cả bình thường, không có bệnh khác.

Nhịp tim tốt, huyết áp oxy mạch cũng tốt. Tụt huyết áp đã được đẩy về tiêu chuẩn lúc ở trên xe 120. Kết quả thử máu lục tục đến, trước mắt chưa thấy bất thường.

Chắc là không có vấn đề gì lớn, chờ người bệnh tự tỉnh lại là được.

“Cảm ơn, cảm ơn bác sĩ.”

Vinh Phong nhẹ nhàng thở ra.

Bác sĩ gõ hồ sơ thông tin bệnh nhân điện tử, bỗng ngẩng đầu lên từ màn hình.

“Cậu không phải người nhà bệnh nhân?”

“Không phải. Tôi chỉ vừa lúc đi ngang qua.”

“Chi phí…”

Vinh Phong: “Tôi trả trước.”

Bác sĩ gật đầu.

Vinh Phong cầm hóa đơn đi nộp tiền.

Lúc này không có người cần khám gấp, nộp tiền không cần xếp hàng. Vinh Phong đi một lát thì trở lại.

Vinh Phong về phòng cấp cứu. Bác sĩ đi tới gặp anh, nói: “Người bệnh đã tỉnh, cậu đi xem đi. Tôi kiểm tra rồi, trạng thái người bệnh ổn định, chỉ bị tụt huyết áp. Đường máu đẩy về cũ là ổn rồi.”

Vinh Phong lại nói lời cảm ơn.

Anh kéo rèm, quả nhiên nhìn thấy thiếu niên trên giường bệnh đã mở mắt.

“Điện thoại…”

Tầm mắt thiếu niên còn hơi mơ hồ. Lông mi ướt nước run run, con ngươi đen như mực tràn ngập mơ màng, người vẫn còn yếu.

Vinh Phong kéo rèm “Soạt” một tiếng, làm cậu bị dọa.

Thiếu niên run lên, cơ thể rụt lại. Đôi mắt cún con ngập nước cũng hiện lên kinh hoảng. Bộ dáng rất nhát gan.

Bình thường thôi. Ai hôn mê sau khi tỉnh lại phát hiện mình ở nơi xa lạ, đều sẽ cảm thấy kinh hoảng thất thố, lo lắng bất an.

Vinh Phong nhìn cậu mỉm cười trấn an, giải thích: “Đừng sợ, đây là bệnh viện. Vừa rồi cậu ngất xỉu ở chợ, là tôi đưa cậu tới bệnh viện. Điện thoại của cậu tôi đang giữ, tại tôi sợ nhích tới nhích lui sẽ làm rớt.”

Hồi nãy Vinh Phong ôm người lên xe sợ mất đồ, nên đã cất di động của cậu vào trong túi mình. Lúc này anh lấy ra.

Thiếu niên bất an mím môi. Đôi mắt cún con ướt sũng vẫn thấp thỏm lo âu mà nhìn chằm chằm anh.

“Cậu yên tâm, điện thoại, tiền, chìa khóa, tất cả đều…”

Vinh Phong vừa nói vừa móc đồ trong túi ra. Anh đưa điện thoại qua, lòng bàn tay vô tình ấn nút mở khóa, màn hình lập tức sáng lên.

Ánh mắt Vinh Phong vô thức bị hấp dẫn, không tự chủ được mà nhìn màn hình.

Trên màn hình thình lình xuất hiện một con sâu trắng bóng béo ú to bằng bàn tay.

“Cái đệt!”

Vinh Phong sốc nặng, mãnh nam biến sắc. Một giây trước còn bình tĩnh thành thục đáng tin cậy, giây tiếp theo sợ tới mức quăng điện thoại.

Sâu! Tại sao trong điện thoại có sâu!!!

“?”

Di động bay thành đường parabol, vừa khéo rơi vào tầm tay thiếu niên.

Đôi mắt thiếu niên hiện chút ngơ ngác, không hiểu vì sao anh dùng cách này trả di động cho mình. Cậu chụp lấy di động, hốt hoảng nói: “Cảm ơn anh…”

Thiếu niên cầm di động, quẹt vài đường trên màn hình có ảnh con sâu, mở khóa màn hình.

Vinh Phong: “…”

Điện thoại này là của cậu ấy thật!

Vinh Phong cảm thấy cổ họng gai gai, bàn tay vừa mới sờ di động có hình con sâu cũng nổi da gà da vịt. Tâm tình anh vô cùng phức tạp, đau khổ tự hỏi: Khuôn mặt xinh đẹp như vậy mà lại mê sâu? K.ích thí.ch cỡ vậy luôn? Sở thích gì mà kỳ cục vậy trời!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.