Mãi đến khi nhận được nhiệm vụ thứ nhất, Tần Sương Tinh vẫn thấy choáng váng, cơ thể như đạp lên kẹo bông gòn.
Vinh Phong nói muốn giúp đỡ lẫn nhau.
Cách thức giúp đỡ lẫn nhau rất đơn giản. Vinh Phong sẽ giao nhiệm vụ cho cậu, bắt đầu từ đơn giản nhất bắt, tuần tự tiệm tiến, giúp cậu đề cao năng lực xã giao. Để trao đổi, Tần Sương Tinh có thể yêu cầu anh tìm hiểu về côn trùng, thậm chí là tự tiếp xúc với côn trùng. Từ đó thoát khỏi nỗi sợ sâu khắc vào tận xương cốt.
Nghe rất thú vị, hơi giống Truth or Dare, nhưng chỉ sử dụng phần “Dare”.
Quan trọng hơn là… Tần Sương Tinh ý thức được, cậu có thể yên tâm bàn luận về sâu cùng Vinh Phong! Bởi vì nó cũng là một phần của “Nhiệm vụ”!
Nghĩ đến đây, Tần Sương Tinh lập tức lên tinh thần, hai mắt tỏa sáng.
“Được!” Cậu không chút do dự đáp ứng.
Màn hình mau chóng nhảy ra tin nhắn của Vinh Phong:
– Vậy bắt đầu từ hôm nay nhé. Để tôi nghĩ xem nên giao nhiệm vụ gì cho cậu. Cậu cũng nghĩ cách giúp tôi khắc phục nỗi sợ sâu đi.
Ồ.
Khắc phục nỗi sợ sâu sợ hãi như thế nào.
Đối với Tần Sương Tinh, đây là một vấn đề rất khó trả lời. Bởi vì bản thân cậu không hề sợ sâu.
Tần Sương Tinh ngẫm nghĩ, trả lời: Hay là, tôi tìm một số kiến thức thú vị về côn trùng. Trước tiên bắt đầu từ văn bản, tạo hứng thú cho anh? Sau đó chúng ta tuần tự tiệm tiến, thử…
Thứ kí.ch th.ích hơn.
Bốn chữ phổ thông nhảy ra trên màn hình. Thời điểm phản chiếu vào mắt Vinh Phong, anh không khỏi run cả người.
Kích, kí.ch th.ích hơn… Con sâu béo khổng lồ…
Nhớ tới hình nền điện thoại Tần Sương Tinh, Vinh Phong khô quắt miệng lưỡi, da đầu tê dại.
Cái đó thực sự có hơi… Quá mức kí.ch th.ích.
Nhưng đã nói muốn khiêu chiến, sao có thể thấy khó khăn liền từ bỏ! Vinh Phong nuốt nước miếng, nghiêm túc trả lời: Được. Vậy bắt đầu đi.
– Nhiệm vụ thứ nhất chữa trị chứng sợ xã hội: Sticker tâm trạng.
Tần Sương Tinh nhìn dòng chữ này, trên đầu toát ra một dấu chấm hỏi.
– Vinh Phong: Lúc cậu đi học không đeo khẩu trang?
– Tần Sương Tinh: Có đeo.
Tần Sương Tinh thích đeo khẩu trang. Khẩu trang mang lại cho cậu một loại cảm giác an toàn.
Thật ra mỗi khi ra cửa, không riêng khẩu trang, cậu còn đội mũ. Khẩu trang và mũ tựa như một tấm chắn một lớp phòng ngự, bảo vệ cậu miễn thương. Cho dù làm sai cũng đỡ sợ bị người khác nhận ra mình.
Cái hôm hai người gặp nhau ở quán ăn trong chợ, Tần Sương Tinh cũng đeo khẩu trang và mũ. Bằng không cậu căn bản không có dũng khí đi vào chợ.
– Vinh Phong: [Hình ảnh]

Phía dưới hình ảnh kèm một đường link chia sẻ.
– Vinh Phong: Đây là Sticker khẩu trang. Cậu xem, có rất nhiều màu sắc và hình dáng. Cậu chọn vài cái mình thích, sau đó quy ước loại Sticker nào đại biểu cho tâm trạng cảm xúc nào của cậu.
– Vinh Phong: Dùng Sticker để truyền đạt cảm xúc của cậu.
Tần Sương Tinh: “…?”
Hả? Sticker khẩu trang?
Cậu vốn cho rằng Vinh Phong sẽ giống Sổ tay tự cứu sợ xã hội, giao cho cậu mấy nhiệm vụ quen thuộc như “Hỏi đường người lạ” gì gì đó. Nói thật các loại nhiệm vụ đó bác sĩ tâm lí đã bảo cậu làm hết rồi. Có chút hiệu quả, nhưng không thể giải quyết vấn đề căn bản.
Tần Sương Tinh vốn dĩ không có bao nhiêu chờ mong.
So với nhiệm vụ Vinh Phong tuyên bố, Tần Sương Tinh chờ mong phần thưởng hoàn thành nhiệm vụ hơn… À không phải phần thưởng, phải nói là “Trao đổi”.
Để trao đổi cho việc cậu hoàn thành nhiệm vụ, Vinh Phong sẽ nhận nhiệm vụ nghiên cứu và thảo luận về sâu với cậu. Đây mới chính là thứ khiến Tần Sương Tinh kích động chờ mong.
Nhưng tới khi Vinh Phong giải thích cụ thể nội dung “Sticker tâm trạng”, giá trị cảm xúc của Tần Sương Tinh lập tức bị kéo cao.
Thú vị quá, nghe rất thú vị. Hơn nữa không khó!
Thậm chí không cần mở miệng, không cần giao lưu cùng bất kỳ ai, chỉ cần trước khi ra cửa dán Sticker lên khẩu trang là được. Cậu tuyệt đối có thể làm được!
Tần Sương Tinh lập tức chốt đơn.
Lướt lướt cửa hàng cậu mới phát hiện, thì ra loại Sticker này được thiết kế dành riêng cho khẩu trang, chứ không phải dạng Sticker đồ chơi thông thường. Còn có thể lựa chọn mùi hương.
“Oa.”
Tần Sương Tinh không khỏi mở to hai mắt, vui vẻ bấm xem từng hình ảnh, bắt đầu lựa chọn đa dạng kiểu dáng và mùi hương.
Sticker có đủ kiểu động vật hoạt hình đáng yêu, cũng có hình vẽ hoa cỏ thực vật cách điệu. Mùi hương cũng có nhiều lựa chọn: Bạc hà, cam quýt, sữa bò… đương nhiên cũng có loại không mùi.
Tần Sương Tinh nháy mắt full thanh giá trị chờ mong. Cho dù không làm nhiệm vụ, Sticker này cũng có thể nâng cao chất lượng sinh hoạt hằng ngày. Tuyệt thật đấy!
– Tần Sương Tinh: Tôi đã đặt hàng! Mua rất nhiều!
– Tần Sương Tinh: Cảm ơn anh! Nhiệm vụ này rất thú vị! Chờ Sticker về tới tôi sẽ bắt đầu liền!
– Tần Sương Tinh: Đúng rồi, thời hạn nhiệm vụ này là bao lâu? Làm sao anh biết nhiệm vụ có hoàn thành hay không?
– Tần Sương Tinh: Có yêu cầu chụp ảnh không?
…
Rầm.
Cửa xe đóng lại, Vinh Phong ngồi vào trong xe.
Anh vừa kéo đai an toàn vừa nhắn tin trả lời qua di động, khóe miệng dần dần nhếch lên, ý cười nhàn nhạt dịu dàng.
– Vinh Phong: Không cần. Sau này làm nhiệm vụ, cậu không cần chứng minh cậu có hoàn thành hay không.
– Vinh Phong: Cậu chỉ cần nói cho tôi biết cảm nhận của cậu khi làm nhiệm vụ, có cảm thấy khó khăn hay không là được.
– Vinh Phong: Dù sao cũng là chúng ta đang tự cứu bản thân. Tôi tin cậu sẽ không nói dối, cậu sẽ nghiêm túc làm, đúng không?
Lần này, anh không nhận được đoạn trả lời dài ngoẵng cực kỳ nghiêm túc, cũng không phải “Đang nhập tin nhắn” châm chước hồi lâu.
Tần Sương Tinh rep ngay sau một giây: Ừ!
Vinh Phong: “…”
Anh nhìn dấu chấm than trên màn hình, trong đầu tưởng tượng hình ảnh Tần Sương Tinh kích động đến đỏ mặt, mở to hai mắt nghiêm túc gật đầu.
Tốt quá, cậu ấy đồng ý rồi.
Vinh Phong nhịn không được kéo khóe miệng, rồi hạ xuống.
Anh hòa hoãn chút tâm tình, tạm thoát giao diện trò chuyện, gọi điện thoại cho một người khác.
“Sticker không tồi, cậu ấy rất thích. Nhiệm vụ sau nên làm cái gì?”
“Nhiệm vụ sau à, để tôi nghĩ xem…” Đầu bên kia tự hỏi một lát, “Hay là bảo cậu ấy hỏi đường người lạ?”
Vinh Phong: “…”
Đàm Hưng Hàng: “Sao?”
Vinh Phong giật khóe miệng: “Quá chán. Đổi cái khác.”
Đàm Hưng Hàng: “Thế thì lướt trang cá nhân bạn bè, mỗi ngày thả 20 tim, hoặc trả lời 5 bình luận.”
Vinh Phong: “…”
Đàm Hưng Hàng nghe đầu bên kia trầm mặc, liền biết anh em mình lại không hài lòng. Hắn không khỏi buồn cười: “Ê, người ta chữa bệnh chứ không phải tán tỉnh với ông, nghĩ nhiều thế làm gì. Mấy cái đó đều là cách luyện tập chữa chứng sợ xã hội chính quy mà?”
Vinh Phong mặt vô cảm, đeo tai nghe Bluetooth, chỉnh điện thoại thành hình thức tai nghe, khởi động xe.
“Để tôi suy nghĩ thêm. Ông gửi mấy quyển sách cho tôi.”
Đàm Hưng Hàng: “Cũng được.”
Vinh Phong chưa từng học tâm lý học. Anh và tâm lý học chỉ có một điểm tiếp xúc duy nhất, chính là một người anh em đi làm ở Trung Tâm Sức Khỏe Tâm Thần thành phố Nghi Giang.
Đúng vậy. Đừng nhìn con người Đàm Hưng Hàng tùy tiện, thô lỗ, hơi tự luyến, thật ra hắn là bác sĩ tâm thần có chứng chỉ đàng hoàng.
Trung Tâm Sức Khỏe Tâm Thần thành phố Nghi Giang có chuyên khoa Tâm Thần số một số cả nước. Đàm Hưng Hàng tuổi còn trẻ đã có thể vào làm tại bệnh viện này, chứng minh thực lực của hắn không tồi.
Bởi vậy Vinh Phong lựa chọn xin giúp đỡ từ hắn.
Anh mở bài: Tôi có một người bạn…
Đàm Hưng Hàng theo thói quen cho rằng đây là hệ liệt “Tôi có một người bạn”, nghe một lát lại thấy không phải.
Vinh Phong hỏi chứng sợ xã hội trị như thế nào. Vinh Phong 100% không sợ xã hội.
Xem ra là thật sự tồn tại một người bạn.
Vì thế, Đàm Hưng Hàng chân trước mới vừa khóc tu tu ở lễ khai mạc kỷ niệm ngày thành lập trường, chân sau liền tinh thần quắc thước mà hành nghề cũ.
Một giây tiến vào trạng thái công tác, hắn nghiêm túc thảo luận cùng Vinh Phong làm thế nào để hỗ trợ đối phương.
Quả thực nghĩ lại mà kinh.
Vinh Phong kéo hắn đến vườn hoa nhỏ yên tĩnh trong trường học, thảo luận căng thẳng suốt hai giờ. Chỉ riêng đề tài “nhiệm vụ thứ nhất làm gì” đã mất hai giờ, skip vô số phương án. Hoặc là quá khó, hoặc là quá nhàm chán.
Nói chung là bắt bẻ thấy gớm.
Đàm Hưng Hàng cực kỳ muốn hỏi: Rốt cuộc là ông hỏi thăm thay bạn bè, hay là thay con trai hả? Bố ruột đưa con đi khám bệnh cũng chả bắt bẻ đến vậy!
Tóm lại cuối cùng cũng thảo luận ra được nhiệm vụ số 1: Sticker tâm trạng.
Thật ra nhiệm vụ số một không phải ý tưởng của Đàm Hưng Hàng, mà là Vinh Phong tự nghĩ ra. Anh nghe Đàm Hưng Hàng giới thiệu về tên chứng bệnh, liệt kê các phương pháp rèn luyện hành vi khác nhau để nâng cao kỹ năng xã giao. Xong tự tổng kết ra kinh nghiệm, tự đưa ra ý tưởng Sticker tâm trạng.
Quào… Có thiên phú quá ta?
Sticker tâm trạng, tuy rằng nghe qua như một trò chơi đơn giản, nhưng trên thực tế nó rất phù hợp với những bệnh nhân mắc chứng lo âu xã hội nghiêm trọng, không dám thể hiện bản thân. Là kiểu có thể hiện, lại như không thể hiện… Một hành vi chủ động nằm gần ranh giới an toàn của bệnh nhân mắc chứng lo âu xã hội nghiêm trọng.
Khá tốt. Bước đầu tiên đẩy bệnh nhân mắc chứng lo âu xã hội nghiêm trọng đến gần người khác khá tốt.
Nhưng Đàm Hưng Hàng không ngờ, Vinh Phong nhanh như vậy đã tìm hắn thảo luận nhiệm vụ tiếp theo.
“Haizz, lần sau ông nhớ mời tôi uống rượu đấy!” Đàm Hưng Hàng vừa cằn nhằng, vừa mở phần mềm sách điện tử, gửi tất cả các loại sách tâm lý học năm xưa mình từng học cho người anh em.
“Cảm ơn.” Vinh Phong cười nói, “Lần sau nhé.”
……
Sáng sớm hai ngày sau.
Sticker khẩu trang mà Tần Sương Tinh đặt mua online đã tới.
Bởi vì vấn đề chất liệu khẩu trang, Sticker dán lên sẽ dễ rớt. Hơn nữa khẩu trang sẽ theo hô hấp và động tác biểu cảm mà xê dịch, tính thông khí cũng cần được quan tâm. Link Vinh Phong gửi cho cậu là loại Sticker chuyên để dán khẩu trang. Chất liệu cực kỳ mỏng, lực dán mạnh, dán lên vẫn thông khí tốt, hoàn toàn không cần lo lắng sẽ bị rớt.
Tần Sương Tinh mua một túi Sticker đơn sắc. Đều là loại thuần sắc, không có hoa văn hoa hòe loè loẹt. Màu sắc gần giống khẩu trang của cậu, nhìn qua không dễ thấy.
Thật ra lúc lựa chọn Sticker, Tần Sương Tinh thích nhất là set động vật chibi. Chó mèo thỏ hổ gì đó siêu đáng yêu. Nhưng dù sao cậu cũng là con trai, hoa hòe loè loẹt như vậy thì ngại lắm. Cho nên cuối cùng cậu chọn thuần sắc.
Tần Sương Tinh lấy khẩu trang mới, trịnh trọng dán Sticker lên. Đang muốn đeo lên, cậu bỗng đổi ý, móc di động ra, chụp cái tách chiếc khẩu trang trên mặt bàn.
Vinh Phong nói không cần chụp ảnh lưu chứng cứ. Làm những nhiệm vụ này là vì bản thân cậu, và anh tin cậu.
Nhưng mà… Ừm, nói như thế nào nhỉ. Đột nhiên có tâm tình muốn chia sẻ.
Tần Sương Tinh gửi ảnh chụp đi, không hiểu sao mặt đỏ bừng.
Cậu vội vàng đeo khẩu trang, che khuất gương mặt nóng hôi hổi, tay chân nhẹ nhàng mở cửa đi ra ngoài.