Người Đẹp Sợ Xã Hội Và Anh Chồng Lính Cứu Hỏa

Chương 9: Chương 9




Không ai nhìn thấy Tần Sương Tinh. Hoặc nói là, Tần Sương Tinh không tới.

Cậu ấy không biết hôm nay là ngày kỷ niệm thành lập trường?

Vinh Phong vốn dĩ cho rằng, trường học sẽ mời cậu – cựu học sinh xuất sắc lên bục phát biểu, cho nên Vinh Phong mới chịu vào hội trường nóng chết người. Kết quả nhẫn nại nghe ngóng từ các cựu học sinh, trước sau vẫn không thấy cậu.

Hiện giờ anh đã đi một vòng hội trường, rồi đi một vòng quanh trường học. Sau khi hỏi thăm hết tất cả những người có khả năng nhận biết Tần Sương Tinh, anh rút ra kết luận: Tần Sương Tinh không tới.

Do hôm nay có tiết học sao?

Vinh Phong nhịn không được, lấy di động muốn nhắn tin cho cậu.

Giữa hè nắng gắt, chỉ đứng yên dưới mặt trời, cả người đã bị nướng cho nóng bừng. Vinh Phong nắm di động, chất liệu kim loại dần tăng nhiệt độ. Anh mím môi, chung quy vẫn bỏ qua ý tưởng này.

Quá kỳ.

Hiện tại anh đối với Tần Sương Tinh mà nói chỉ là một người xa lạ. Hơn nữa là người lạ vô tình gặp nhau tại quán bán đồ ăn sáng trong chợ, quen biết nhau bởi một sự cố xấu hổ. Nếu anh đột ngột nói “Thật ra tôi với cậu là bạn cùng trường”, Tần Sương Tinh nhất định sẽ hỏi anh: Tại sao anh biết tôi học trường nào?

Anh đâu thể đáp “Thật ra tôi yêu thầm cậu bảy năm”.

Không ổn lắm.

Anh vừa mới cứu cậu, bây giờ mà nói kiểu đó, nhìn kiểu gì cũng thấy thiếu đạo đức. Dù chỉ là một chút ít khả năng, Vinh Phong cũng không muốn cậu khó xử.

Nói đến cũng buồn cười. Cái gì mà yêu thầm bảy năm, vất vả mãi mới gặp nhau, thế mà đến mặt mũi người ta cũng không nhận ra, phải dựa vào tên mới nhận ra.

Tự mình cảm động thì có, yêu thầm cái quái gì.

Vinh Phong cười tự giễu.

Anh nói lời cảm ơn với cô gái đứng trước mặt: “Cảm ơn, tôi biết rồi.”

Dứt lời, đang muốn đi, cô gái phía sau bỗng gọi anh lại: “Từ từ, đàn anh! Cái đó, anh biết vụ Tần Sương Tinh xuất ngoại không…”

Xuất ngoại.

Vinh Phong dừng bước chân, xoay người, lễ phép nói: “Ừm, tôi biết cậu ấy từng xuất ngoại.”

Mùa hè sau khi kết thúc khóa lớp 10, Tần Sương Tinh xuất ngoại.

Năm đó Vinh Phong thi đại học. Anh vốn định chờ thi đại học xong sẽ tìm Tần Sương Tinh, cẩn thận biểu đạt tấm lòng của mình. Kết quả Tần Sương Tinh biết mất, để lại cho Vinh Phong một ghế ngồi trống trơn, cùng một trái tim trống rỗng như diều đứt dây.

“Nhưng không bao lâu sau cậu ấy đã về…”

Cô gái không chắc lắm, quay đầu nhìn bạn mình, “Hình như quay lại cuối học kỳ 2 lớp 11?”

“Hình như là thế, tớ cũng nhớ là lớp 11…”

“Đúng, là học kỳ 2 lớp 11.” Cô gái như nhớ ra cái gì, biểu cảm ngữ khí biến thành khẳng định, “Khi đó tớ còn thắc mắc, tại sao vất vả xuất ngoại rồi đột ngột chạy về nước thi đại học…”

“À, cậu nói thế tớ cũng nhớ ra. Kỳ lạ thật đấy, cậu ấy trở về sau hơn nửa năm, vừa trở về liền lên lớp 12, thành tích lập tức tụt dốc. Có thể là vì giáo trình dạy học của trường cấp 3 nước ngoài khá đơn giản, cậu ấy gần như là từ lớp 10 nhảy lên lớp 12, nội dung chương trình lớp 11 không học hoàn chỉnh. Chậc, chẳng khác nào học lại từ đầu, lại muốn cùng mọi người giải đề ôn thi đại học, sao mà theo kịp…”

“Hình như sau đó cậu ấy bị chững lại.”

“Đúng đúng đúng! Tớ cũng có ấn tượng! Không phải cậu ấy là học sinh xuất sắc à, khi đó mọi người đều cho rằng qua một khoảng thời gian là cậu ấy có thể theo kịp, ai dè cậu ấy bị chững lại luôn. Trở nên không thích nói chuyện, cực kỳ quái gở… Nghe đồn là sợ xã hội…”

“Đúng vậy. Khi đó cậu ấy thường xuyên xin nghỉ đi khám bệnh, chủ nhiệm lớp nói tâm lý cậu ấy quá yếu ớt, mọi người đừng học cậu ấy. Cuối cùng thi đại học không được tốt… Mà thi vào đâu nhỉ…”

Hai cô gái đứng trước mặt là bạn cùng lớp của Tần Sương Tinh. Hai cô dùng giọng tự thuật tầm thường nói chuyện với nhau, mỗi một câu một chữ như dây thép quấy lên người anh, từng chút từng chút siết chặt trái tim Vinh Phong.

“Đại học Nghi Giang.”

Vinh Phong mở miệng, thanh âm nghẹn ngào gian nan.

“Cậu ấy thi đậu Đại học Nghi Giang.”

“Hở? Đại học Nghi Giang?”

“Tớ nhớ Đại học Nghi Giang năm đó lấy điểm rất cao… Không phải cậu ấy thi rớt đại học à, sao có thể thi đậu?”

Hai nữ sinh hai mặt nhìn nhau.

Một bạn nam đứng bên cạnh bỗng nhiên cười lạnh: “Bố mẹ lo lót cho thì có. Dân địa phương chắc chắn có cách để xin điểm cộng, chính sách ưu đãi gì đó.”

“Ồ? Là vậy hả…”

“Không đến mức đó chứ. Bây giờ hộ khẩu bản địa vẫn được cộng điểm?”

“Ha, ai biết. Bố mẹ cậu ta có tiền đưa cậu ta xuất ngoại, thì chắc chắn cũng có biện pháp lo lót đường tắt.”

……

Vinh Phong nghe mà biểu cảm cứng đờ, cảm thấy không đúng, không có khả năng. Tần Sương Tinh không phải như vậy, không nên có kết cục như vậy.

Nhưng sự thật là vậy. Đúng là Tần Sương Tinh đã về nước, cũng đang học tại Đại học Nghi Giang.

Vinh Phong có cảm giác trái tim bị bóp chặt, đau nhói liên tục.

Anh tạm biệt ba người họ, quay đầu, trầm mặc bỏ đi.

Lễ khai mạc đã kết thúc, vô số người lục tục rời hội trường. Học sinh tràn ngập sức sống tuổi trẻ, giáo viên mặt mang tươi cười. Và vô số cựu học sinh nhân dịp ngày kỷ niệm thành lập trường trở về thăm thầy cô, gặp mặt bạn bè cũ.

Đám đông ồ ạt, Vinh Phong đi ngược dòng đám đông.

Anh chung quy vẫn không nhịn nổi, lấy di động, nhắn tin gửi cho Tần Sương Tinh.

– Cậu đang làm gì?

Không có hồi âm. Vô luận qua bao lâu, khung chat trước sau vẫn không nhúc nhích. Không có hồi âm, cũng không có “Đang nhập tin nhắn”.

Cậu ấy đang làm gì?

Vinh Phong hít sâu một hơi, nhịn không được bật cười tự giễu.

Anh còn không biết xấu hổ hỏi Tần Sương Tinh đang làm gì, thế anh đang làm gì? Bao nhiêu năm trôi qua, hiện tại mới đau lòng?

Thế năm đó anh đang làm cái gì?

……

Trái tim hung hăng đập mạnh. Không hiểu sao, trong đầu anh chợt lóe ánh sáng.

Khoan đã, năm đó Tần Sương Tinh đi du học nên mới xuất ngoại, nhưng vì sao chưa đầy một năm đã trở lại?

Không hợp lẽ thường. Chắc chắn cậu ấy đã gặp chuyện gì đó… Cho nên gián đoạn việc học bên kia, trở về nước.

Trước mắt anh lại hiện bóng người co rúm ở góc tường. Giữa quán ăn nhốn nháo ồn ào, bé trai sông bất lực khép chặt vỏ ngoài, cuộn tròn nơi góc tường, hoảng sợ hoảng loạn.

Trước kia Tần Sương Tinh không như thế.

Vinh Phong nhắm mắt, lỗ tai ngập đầy tiếng ve kêu.

Tần Sương Tinh trước kia không như thế. Người trong trí nhớ của anh, trước kia không như thế. Rốt cuộc Tần Sương Tinh đã trải qua chuyện gì…

Nghĩ đến đây, Vinh Phong hít sâu một hơi.

Anh đi đến dưới bóng cây, click mở giao diện trò chuyện bằng giọng nói. Đang muốn ấn nút, anh nhớ tới lời bàn luận vô tư của hai cô gái vừa nãy.

“Cậu ấy bị chững lại rồi… Không thích nói chuyện, cực kỳ quái gở… Nghe đồn là sợ xã hội…”

“Còn thường xuyên xin nghỉ đi khám bệnh… Chủ nhiệm lớp nói tâm lý cậu ấy quá yếu ớt, mọi người đừng học theo… Cuối cùng thi đại học không được tốt…”

Sợ xã hội. Hội chứng sợ xã hội.

Trước mắt Vinh Phong lại lần nữa hiện ra Tần Sương Tinh bị người khác chen hàng, bị đầu bếp bắt nạt… Bị bắt nạt cũng nói không nên lời, hoảng loạn đáng thương.

Vinh Phong mím môi, dịch ngón tay khỏi “Trò chuyện giọng nói”, chuyển thành bấm văn bản.

……

Bên kia thành phố Nghi Giang.

Khoảng cách từ đại học Nghi Giang đến khu dân cư không xa.

Tần Sương Tinh bị hộp chăn nuôi côn trùng vây quanh. Mấy con bướm lột xác vài ngày trước đã được thả về thiên nhiên. Bên người hiện chỉ còn một con ấu trùng bọ cánh cứng lực sĩ yên tĩnh nằm trong hộp chăn nuôi ăn đất, bầu bạn với cậu.

Bọ cánh cứng lực sĩ thời kỳ ấu trùng ăn đất mà sống. Đất này đương nhiên không phải bùn đất bình thường, mà là đất dinh dưỡng được chuyên môn điều phối. Ấu trùng này đã dài được 7-8 cm, không thích động đậy. Từ góc độ chăn nuôi mà nói, hiện tại không thích hợp nhấc nó ra, quấy rầy ấu trùng ăn cơm.

Cậu đành phải ngồi cạnh bàn, thật cẩn thận nhấc hộp plastic chăn nuôi lên. Ngó trái ngó phải, cầu nguyện ấu trùng nhỏ của mình có thể gặm gặm lộ đầu, để cậu nhìn xem cục cưng nhỏ đã trưởng thành tới đâu rồi.

Kết quả đương nhiên là nhìn không ra.

“Hầy.” Tần Sương Tinh lại không nhụt chí.

Cậu buông hộp chăn nuôi, đi xem mấy hộp khác.

Cậu đồng thời chăn nuôi một số chủng loại sâu khác, có một vài con không thuộc phân loại “Côn trùng”, ví dụ như ốc sên.

Mọi người có thói quen gọi chung kiến, bướm, ốc sên, nhện là “Sâu”. Nhưng thật ra ốc sên và nhện không thuộc “Côn trùng”.

Sinh vật học định nghĩa “Côn trùng” là động vật chân đốt không xương sống. Đặc thù cơ bản nhất là kết cấu ba phần (đầu, ngực, bụng) và sáu chân.

Nhện có tám chân, cơ thể gồm hai phần là đầu-ngực và bụng, không phù hợp với đặc thù côn trùng. Bởi vậy nhện thuộc động vật không xương sống ngành chân khớp, lớp hình nhện.

Ốc sên thì xa hơn, thậm chí không cùng ngành. Ốc sên là động vật thân mềm, thuộc họ chân bụng.

Tuy rằng không phù hợp định nghĩa côn trùng, nhưng bị gọi chung là “Sâu” vẫn không sao.

Tần Sương Tinh hứng thú, tất nhiên không vì các khái niệm sách vở. Cậu yêu quý các sinh vật nhỏ thú vị đáng yêu một cách bình đẳng.

Chỉ tiếc là, đam mê của cậu rất khó chia sẻ cùng người khác. Chuyên ngành của cậu trên thực tế không phải côn trùng học, mà là “Bảo vệ thực vật”.

Dù sao đại học thiết lập chuyên ngành cũng cần suy xét đến tương lai vào nghề của học sinh và tình hình bối cảnh chuyên ngành. So với chăn nuôi và quan sát côn trùng, “Bảo vệ thực vật” hiển nhiên là một hướng thực dụng. Thực vật chủ yếu là cây nông nghiệp, đương nhiên cũng bao gồm rừng rậm.

Chuyên ngành này chủ yếu là học về cách phòng ngừa sâu bệnh, bảo vệ cây nông nghiệp khỏi các loại côn trùng có hại, là một ngành học có ý nghĩa phi thường. Cũng vì nguyên nhân phương hướng chuyên ngành, cho nên mặc dù đều là bạn học cùng ngành, nhưng không phải tất cả mọi người đều giống cậu, có hứng thú mãnh liệt với côn trùng.

Càng miễn bàn đến việc tự tay chăn nuôi côn trùng.

Bởi vậy, Tần Sương Tinh mãi không tìm thấy người để chia sẻ tâm đắc chăm nuôi côn trùng của mình.

Hơn nữa sợ xã hội…

“Haizz.”

Tưởng tượng đến đây, trong đầu Tần Sương Tinh nhớ về lần gặp mặt cùng đàn anh Tống Tranh mấy hôm trước.

Ngẫm lại thì, đàn anh Tống Tranh là người khá tốt. Không hung dữ không mắng cậu, lời nói cũng chọc đúng trọng tâm.

Tống Tranh nói: Sợ xã hội thì sớm đi gặp bác sĩ, dù sao cũng không thể mãi như vậy.

Tuy rằng thời điểm nói câu này, ngữ khí của đàn anh lạnh như băng, nhưng thật ra là đang quan tâm cậu. Tần Sương Tinh về đến nhà mới chậm rãi hiểu được.

Đàn anh Tống là người tốt.

Cậu cũng rất muốn thoát khỏi chứng sợ xã hội. Nhưng bảy năm qua không làm được, sao có thể bởi vì sắp tốt nghiệp mà thử một lần là xong.

Tần Sương Tinh cảm thấy tim mình đập nhanh hơn một chút. Cậu nhịn không được lại nhớ tới ngày cậu và đàn anh Tống nói chuyện xong, hạ quyết tâm muốn thay đổi bản thân. Bởi vậy mới bức ép bản thân đi vào căn tin trường.

……

Đối với bất kỳ sinh viên nào, đi căn tin mua cơm là một việc cực kỳ đơn giản.

Tần Sương Tinh không ngừng ám chỉ bản thân ở trong lòng: Rất đơn giản, không có gì khó. Việc nhỏ xíu như thế này mình có thể làm được.

Mới đầu xác thật không có gì. Căn tin tuy rằng đông ồ ạt, nhưng mọi người đều vội vàng xếp hàng mua cơm, vội vàng tìm chỗ ngồi ngồi xuống ăn cơm. Không ai rảnh quan tâm Tần Sương Tinh.

Sinh viên có tố chất tốt, không giống quán ăn ở chợ liên tục có người chen hàng.

Tần Sương Tinh thanh thản ổn định đi xếp hàng, đột nhiên ý thức được lần trước đi quán ăn là cậu quá tham, quá muốn một hơi ăn thành mập ú. Tương đương với việc chưa học bò đã muốn chạy nhảy, khiêu chiến với boss cấp độ khó.

Chắc chắn là không được rồi!

Nhưng lần này chắc chắn sẽ được.

Tần Sương Tinh đứng trong hàng yên lặng hít sâu, duỗi dài cổ nhìn dì căn tin múc đồ ăn trước mặt, ở trong lòng lặp lại tên món ăn mình muốn mua.

Làm ơn đừng nói nói nhầm.

Nhưng mà nói nhầm cũng không sao, nói sai thôi mà. Không sao, không quan trọng.

Tần Sương Tinh cổ vũ chính mình.

Cuối cùng cũng đến lượt cậu.

Tần Sương Tinh thuận lợi đọc tên đồ ăn, dì căn tin cũng lấy từng món ăn cho cậu. Trên mặt Tần Sương Tinh tuy rằng không có gì biến hóa, trong lòng lại mừng muốn xỉu.

Thành công rồi! Kế tiếp chỉ cần quẹt thẻ, cậu sẽ hoàn thành khiêu chiến nhỏ lần này.

Ai ngờ việc ngoài ý muốn xuất hiện đúng lúc này.

“Tích…”

Tần Sương Tinh đưa thẻ cơm của mình, màn hình thanh toán hiện số dư trong thẻ.

“Chà, bạn học có nhiều tiền trong thẻ cơm nhỉ.”

Dì căn tin thuận miệng nói câu, ngón tay bóng nhẫy nhập giá tiền vào máy.

Tần Sương Tinh không nghĩ nhiều. Trường học có trợ cấp ăn uống, mỗi tháng sẽ tự động gửi vào thẻ cơm sinh viên một trăm đồng. Một trăm đồng đương nhiên không đủ ăn, bởi vậy sinh viên mỗi tháng phải tự nạp thêm tiền vào thẻ cơm.

Tần Sương Tinh lại khác.

Ba năm nay cậu gần như không đến căn tin, bởi vậy trong thẻ cơm có vài ngàn tệ.

Nghe dì căn tin nói như vậy, các bạn học xếp hàng phía sau Tần Sương Tinh đều tò mò thò đầu tới nhìn. Có người cười nói: “Wow, đại gia.”

Tần Sương Tinh lập tức căng thẳng. Cậu rất muốn giải thích, rồi lại cảm thấy giải thích việc lông gà vỏ tỏi này là vô nghĩa.

Mọi người không thật sự cảm thấy cậu là đại gia, mọi người thuận miệng nói thôi…

Đang lúc Tần Sương Tinh nỗ lực trấn an trái tim sắp nổ tung của mình, tay dì căn tin run lên, sau đó xin lỗi: “Ngại quá bạn học ơi, tiền cơm trừ sai rồi.”

Bác gái cực kỳ ngại.

Tần Sương Tinh cúi đầu nhìn, số dư trong thẻ cơm của cậu bị hụt hơn phân nửa.

Bác gái nói chuyện phân tâm, bấm thừa một số, trừ mất của cậu vài trăm.

“Bạn học chờ một chút nhé, để dì trả lại tiền…”

Không chờ Tần Sương Tinh nói chuyện, dì chủ động đền bù sai lầm của mình.

Tần Sương Tinh: “!”

Sau lưng cậu bắt đầu nổi da gà.

Quả nhiên không bao lâu sau, người xếp hàng phía sau bắt đầu xì xào, thắc mắc tại sao hàng này đột ngột dừng lại bất động.

“Xin, xin lỗi… Chờ một chút. Dì đang giúp mình hoàn tiền…”

Tần Sương Tinh đỏ mặt, xấu hổ giải thích với người phía sau.

“Chờ một chút chờ một chút, đừng vội!”

Dì lại rất thản nhiên, xem ra loại sai lầm này không chỉ bị một lần. Vốn dĩ cũng không phải chuyện gì to tát, hoàn tiền về là xong. Dì căn tin quét thẻ cơm của cậu thêm lần nữa. Nhưng máy móc kêu tích tích, tiền vẫn chưa hoàn.

“Ủa, sao lại thế này…”

Dì căn tin lẩm bẩm, quay đầu hô to với khung cửa sổ khác, “Này, Tiểu Trương, mau qua đây giúp dì!”

“Chuyện gì đấy, đang bận!” Thằng bé ở cửa sổ bên cạnh bận rộn đến mức mồ hôi đầy đầu.

“Ai da có sinh viên…”

Dì căn tin cầm theo muỗng cơm đi qua. Bỏ lại một hàng người dài thật là dài, hoàn toàn kẹt cứng, không thể nhúc nhích.

“!!”

Tần Sương Tinh cảm giác phía sau lưng bị đâm thành con nhím. Tuy rằng các bạn xếp hàng phía sau chưa nói gì, nhưng cậu đã bắt đầu cực độ lo âu bất an.

“Xin lỗi…” Cậu hoang mang rối loạn giải thích với người phía sau.

Người phía sau bất đắc dĩ thở dài, vẻ mặt “Còn có thể làm gì bây giờ”. Còn những người xếp hàng phía xe hơn duỗi dài cổ, vẻ mặt thắc mắc nhìn xung quanh chỗ cậu. Có người khó chịu ra mặt quay đầu đi sang hàng khác.

“…”

Tần Sương Tinh cắn môi.

Căn tin rất nóng. Trên đỉnh đầu có quạt điện, trong góc còn có vài điều hòa công suất lớn đang hoạt động, nhưng quá nhiều người vào căn tin, đông người ngồi ăn cơm, nên vẫn rất nóng. Ai cũng không muốn ở lâu trong này.

Kết quả vì vụ thẻ cơm của cậu, hại nhiều người phải chờ ở chỗ này.

Tần Sương Tinh rốt cuộc không thể nhẫn nại, cảm xúc áy náy khiến cậu không chỗ dung thân.

Cậu cầm thẻ cơm lên, nói lớn với cô căn tin “Thôi, không cần ạ.”

Sau đó cướp đường bỏ chạy.

……

Chắc là xem như, thất bại.

Tần Sương Tinh thở dài. Có chút chán nản thầm nghĩ: Haiz, chỉ đi mua cơm cũng thất bại, mình cùi bắp thật.

Cậu thật sự muốn mua đồ ăn.

Thật ra cô căn tin rất tốt, các bạn đứng xếp hàng phía sau cũng rất tốt, không ai nổi giận, cũng không ai mắng cậu.

Là vấn đề của cậu.

Cậu biết hoàn toàn là do vấn đề của mình. Tâm lý yếu ớt, năng lực thừa nhận kém. Là do cậu làm ra vẻ, hướng nội, không có năng lực xã giao.

Cậu có vấn đề, âm trầm, dính nhớp. Giống chiếc chăn bị bỏ quên vào ngày mưa, ướt sũng nặng trĩu, bị gió thổi rơi trên mặt đất.

Cảm giác nặng nề, ướt lạnh đó khó có thể thoát khỏi.

Tần Sương Tinh hít sâu một hơi, nhắm mắt.

Không được. Không được rút lui, không được uể oải, vẫn phải tìm biện pháp bước ra ngoài. Mình không thể sống như vậy mãi mãi. Không được trốn tránh, phải dũng cảm hơn một chút.

Không khó, không khó, không khó. Việc tất cả mọi người có thể làm được là việc rất đơn giản. Mình cũng làm được, mình cần phải làm được.

Nhưng mà, làm như thế nào?

Tần Sương Tinh mở mắt ra. Lông mi ươn ướt chầm chậm chớp, gương mặt vô thức lộ ra sự mê mang. Như thế nào mới có thể thoát khỏi nỗi sợ hãi không dám đối diện với người khác, không dám nói chuyện cùng người khác.

Như thế nào mới có thể đang lúc căng thẳng hoảng hốt nhịn xuống xúc động chạy trốn, thuận lợi làm tốt từng việc?

Không làm ra vẻ, không yếu đuối vô năng nữa, trở thành người bình thường?

Tần Sương Tinh cầm lòng không đậu click mở sách điện tử trong di động.

《 Sổ tay tự cứu sợ xã hội 》

Một một sách tham khảo dành riêng cho người bệnh mắc chứng sợ xã hội, liệt kê rất nhiều bài rèn luyện nhỏ. Cậu lật đến thẻ kẹp sách, đang muốn xem sách đề nghị cậu làm gì kế tiếp, di động bỗng rung nhẹ.

Tần Sương Tinh di chuyển tầm mắt, nhìn phía trên màn hình di động, khung thoại xuất hiện hàng chữ:

– Vinh Phong: Thật ra tôi siêu sợ sâu.

Tần Sương Tinh: “Hả?”

Câu này thành công hấp dẫn sự chú ý của cậu. Tần Sương Tinh tò mò bấm vào, nhận được nhiều tin nhắn hơn.

– Vinh Phong: Tôi thấy hình như cậu sợ giao tiếp, có hơi sợ xã hội?

– Vinh Phong: Hay là thế này đi, chúng ta giúp đỡ lẫn nhau.

– Vinh Phong: Cậu giúp tôi khắc phục nỗi sợ sâu, tôi giúp cậu khắc phục chứng sợ xã giao. Chúng ta hỗ trợ lẫn nhau, cùng nhau khắc phục bóng ma tâm lý.

Vinh Phong đứng dưới tàng cây long não, dưới cơn nắng gắt giữa hè.

Ve kêu ầm ĩ, mùi long não nồng nặc. Y như mùa hè bảy năm trước.

Vinh Phong nắm di động, trịnh trọng mà bình tĩnh, gõ hai chữ cuối cùng:

– Được không?

————————-

Lời tác giả:

Em đang làm gì vậy?

Anh nhớ em lắm, em đang ở đâu thế?

Vinh Phong: (nắm tay) (khắc chế) nhịn nhịn nhịn nhịn, mình phải rụt rè, không được hấp tấp kẻo dọa em ấy chạy mất!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.